Phương Thanh Nghiên vội gật đầu: "Làm phiền chị rồi, chị Mã."
Chị Mã tức giận nói: "Cháu là tên lừa đảo còn không biết xấu hổ gọi chị? Con gái của tôi không nhỏ hơn cháu bao nhiêu!"
Phương Thanh Nghiên nở nụ cười, đành phải sửa miệng nói: "Cám ơn dì Mãi"
Lưu Bội Trân lăn qua lăn lại như vậy, căn bản là đang giả vờ ăn vạ, trong lòng Phương Thanh Nghiên tuyệt nhiên không lo lắng, trên đường đến đồn công an còn tò mò hỏi Tần Thu Phượng sao lại tới.
Tần Thu Phượng trừng mắt: "Nếu ta không đến, cháu và mẹ cháu còn định giấu ta cả đời?"
Phương Thanh Nghiên không biết nói gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Thôn dân Sơn Tuyền xung quanh cũng bắt đầu mồm năm miệng mười.
"Nhị Ny, người ta đều khi dễ đến đầu cháu rồi, sao cháu còn phải nhẫn nhịn không nói với mọi người trong thôn!"
"Thật sự, chúng tôi đều rất tin tưởng cô nha!"
"Cô là người phụ nữ chịu khó nhất trong thôn chúng ta, Phương gia phải đốt mấy đời Cao Hương mới có thể cưới được người vợ như vậy, sao còn có người không biết tốt xấu như vậy!"
Tần Thục Huệ cúi đầu, nước mắt dâng quanh hốc mắt.
Dọc theo đường đi Lưu Bội Trân vẫn không yên phận, nhất là sau khi nghe được những lời này của thôn Sơn Tuyền, cuối cùng bị cảnh sát còng tay lại trực tiếp giam vào đồn công an.
Chuyện này khiến cho mọi người xung quanh đồn công an nhao nhao thăm dò, cho rằng đây là bắt một tên tội phạm tội ác tày trời.
Sự tình đến nước này, cả hai bên đều dẫn theo người đầu đường đi gây sự, còn động thủ, đây nhất định là muốn lấy tội danh gây sự để tiến hành xử phạt hành chính.
Những tội danh này Tần Thu Phượng không nói hai lời liên nhận, sau đó hỏi ngược lại: "Vậy tôi muốn hỏi, con gái tôi bị người ta cố ý hãm hại làm hỏng thanh danh, nên tính thế nào?"
"Chỉ cần có bằng chứng cụ thể, bà có thể đến tòa án để truy tố tội phỉ báng người khác, trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí có thể bị kết án tù theo luật."
Tần Thu Phượng võ bàn: "Vậy khởi tố bà ta đi!"
Lưu Bội Trân đứng lên,"Người này có thể không biết xấu hổ như vậy, muốn kiện tôi tôi cũng không sợ, thế nhưng ở bên ngoài làm loạn chính là con gái của bà đấy!"
Lúc này, cảnh sát cũng đem hồ sơ vụ án lúc trước tìm ra, phần quan hệ cha con trên đó chứng minh có dấu công chứng của bệnh viện nhân dân huyện, hơn nữa còn bị ghi lại trong hồ sơ, chắc chắn không thể làm giả được.
Thật ra vụ án này ở trong sở còn rất nổi danh, đã để lại ấn tượng sâu sắc, cho dù chưa làm qua cũng nghe đồng nghiệp nhắc đến không ít lần.
Cảnh sát không trực tiếp qua tay vụ án này, hắn đem hồ sơ ghi chép xem đi xem lại một lần rồi nói với Lưu Bội Trân: "Vụ án này, lúc đó không phải hai người đã đồng ý hòa giải rồi sao?"
"Hòa giải là hòa giải, nhưng dựa vào cái gì con trai ta xuống hoàng tuyền thì sao tiện nhân này lại có thể cùng đàn ông khác gian díu bên ngoài?" Lưu Bội Trân hung tợn chỉ vào Tần Thục Huệ, ánh mắt bà ta long lên sòng sọc, giống như Tần Thục Huệ mới là người đầu sỏ giết con trai của bà ta/Tôi chính là muốn tìm ra tên gian phu kia, để cho đôi cẩu nam nữ này đi ra trước mộ phần con trai tôi dập đầu xin lỗi!"
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang.
Cảnh sát buông văn kiện xuống,/Vào đi"
Cửa bị đẩy ra, đi vào là một tên cảnh sát trẻ tuổi trong tay cầm một phần văn kiện, ánh mắt đảo qua phòng làm việc một vòng rồi hỏi: "Ai là Tân Thục Huệ?”