Tần Tú Lan bị một cái tát này làm cho bối rối, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, khóe miệng đông cứng lại, nói năng cũng mơ hồ không rõ.
"Mẹ... Mẹ, sao mẹ lại tới đây..."
Tần Thu Phượng cười lạnh một tiếng "Nếu tao không đến thì làm sao biết mày là một con sói mắt trắng đến vậy, lương tâm mày bị chó rồi ăn sao?"
Tần Tú Lan lập tức đỏ mặt, giải thích nói: "Không phải như mẹ thấy đâu, con thật sự chỉ muốn tốt cho chị hai, mẹ cũng không phải không biết Phương gia toàn là mấy loại người thế nào..."
Tần Thu Phượng xì một tiếng,"Phương gia cùng lắm cũng là một đám bắt nạt kẻ yếu, tao hôm nay tới đây chính là muốn thay chị gái mày ra mặt, mày thì hay rồi, không đi ra nói đỡ mà lại còn dửng dưng đứng phía sau cùng lũ người Phương gia một lỗ mũi trút giận*, mày không thấy xấu hổ với người chị luôn chiếu cố cho mày suốt mấy năm nay sao?"
*Một lỗ mũi trút giận: Cùng (một thuyền/một hội) chỉ trích nặng nề, trút giận.
"Cái gì mà cùng một lỗ mũi trút giận, con không có..."
"Mày để cho chị mày trốn tránh như vậy không phải là đang giúp người ta ra sức thể hiện uy phong bản thân sao? Nếu chị mày thật sự trốn tránh, người khác mới có cơ hội nói xấu châm chọc đủ kiểu sau lưng, mà huống chỉ chuyện này chị mày lại không sai một tí nào!"
Tân Thu Phượng tức giận cắt ngang toàn bộ ý định giải thích của Tần Tú Lan, bà lấy xấp tiền trong tay Tần Thục Huệ thẳng tay ném lên người cô ta,"Cầm tiên của mày mau cút đi! Coi như về sau tao không có đứa con gái nào như mày!"
Tần Tú Lan từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mẹ ruột mình nói lời nặng nề đến vậy, nhất thời kinh động đến mức nước mắt lã chã rơi đầy mặt.
Cô ta nhìn thoáng qua Tần Thu Phượng đang lạnh mặt, lại nhìn qua Tần Thục Huệ chỉ cúi đầu im lặng không lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thấy hai người mới là cùng một lỗ mũi trút giận, thật sự là lấy oán báo ơn, được, tôi đi, tôi đi luôn đây! Mấy người về sau có chịu thiệt thòi, ngàn vạn lần đừng tới tìm tôi"
Lời vừa dứt, cô đeo kính râm rồi sập cửa bước ra ngoài.
Phương Thanh Nghiên vội vàng đi theo nhìn qua.
Tân Thu Phượng cả giận nói: "Mày mặc kệ nó!"
Phương Thanh Nghiên đương nhiên cũng chẳng quan tâm Tần Tú Lan, cô chỉ là muốn nhìn xem cửa nhà mình có bị sập hỏng hay chưa.
Tần Tú Lan nói với Tân Thục Huệ những lời kia cũng là lân đầu tiên cô nghe thấy được, chỉ sợ ở kiếp trước Tần Tú Lan chính là dùng mấy lí do không thể chối cãi như vậy khiến cho mẹ cô không dám liên lạc lại với nhà mẹ đẻ.
Nhưng Tần Thục Huệ đời này không giống với đời trước, không chỉ sớm tẩy sạch thanh danh ô uế mà còn có Tần Thu Phượng chạy tới làm hậu thuẫn.
Vì vậy tính toán của Tần Tú Lan nhất định sẽ thất bại.
Tần Tú Lan vừa rời đi, ba người đều ăn ý không nhắc tới cô ta nữa.
Tần Thục Huệ bắt tay vào làm cơm tối, Phương Thanh Nghiên ở một bên hỗ trợ, Tân Thu Phượng thì đứng ở một bên lo lắng, thi thoảng lại ngó qua chỉ điểm vài câu.
Căn nhà nhỏ vốn có chút cô quạnh, giờ đây lại khó có nổi một chút không khí vui vẻ.
Đến giờ cơm tối, Phương Thanh Nghiên kể lại tỉ mỉ chuyện mình bán bún ốc kiếm tiền trong khoảng thời gian gân đây.
Tần Thu Phượng khen tấm tắc nhưng cũng lấy làm lạ: "Thì ra con về thôn bắt ốc đá để kiếm tiên?"
Tần Thục Huệ lại có chút nghi hoặc,"Tiền này... Thật sự dễ kiếm như vậy sao?"
Kỳ thật bà cũng đã tận mắt nhìn thấy Phương Thanh Nghiên kiếm tiên, vấn đề này vừa hỏi ra cũng khiến chính bà cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng giải thích: "Mẹ không phải cố ý nghi ngờ con, mẹ là sợ người ta chỉ hứng thú với cái mới mẻ..."
Kiếm tiền như vậy quá dễ dàng rồi, mà kiếm được ít thì lại không có động lực.
Hơn nữa Phương Thanh Nghiên tuổi còn nhỏ, muốn nuôi dưỡng thói quen kinh doanh như vậy há chẳng phải như cá chép hóa rồng.
Phương Thanh Nghiên đoán được điều Tần Thục Huệ đang lo lắng,"Chủ ý của con là muốn bọn họ tìm đến những đồ tươi mới, chỉ cân chúng ta làm ra món bún ốc có hương vị thật đặc biệt, vậy thì họ sẽ trở thành khách quen ngay từ lần đầu nếm thử rồi.
Còn sợ sau này không có khách hàng sao?”
Tân Thục Huệ mím môi, hình như cũng có chút đạo lý! Bà không nhịn được lại đánh giá Phương Thanh Nghiên một lượt, bà thế mà cũng là lần đầu tiên phát hiện đứa con gái này lại có thiên phú kinh doanh như vậy!
Tần Thu Phượng cũng khen ngợi không ngớt: "Nghiên Nghiên nhà chúng ta tương lai nhất định sẽ rất có tiên đồ!"
Khóe miệng Phương Thanh Nghiên khẽ cong lên, thái độ của bà ngoại và mẹ vẫn như trước kia, không có bất kỳ thay đổi nào, có thể thấy được không đem thân thế của cô để ở trong lòng.
Đứa nhỏ nuôi mười mấy năm, dù không phải thân sinh nay nhưng lại càng giống con ruột của mình, mặc dù vẫn luôn quan tâm nguồn gốc ruột thịt của con bé ra sao, nhưng sẽ không vì lí do này mà xa lánh Phương Thanh Nghiên.