Là mùi hương từ trên người Ôn Chỉ Văn toát ra. Vu Cẩn không biết chị dâu đã dùng nước hoa gì nhưng rất dễ chịu.
"Được rồi, mở mắt ra đi!" Ôn Chỉ Văn thỏa mãn ngừng tay, cô nâng đầu Vu Cẩn lên để có thể nhìn thẳng vào gương: "Tự mình nhìn thử di
Trong vô thức Vu Cẩn cũng nhìn vào gương.
Sau đó cô ấy sững sờ vì cô gái trong gương kia giống cô ấy mà dường như cũng không giống cô ấy. Cách trang điểm không quá đậm, hoàn toàn giữ nguyên vẻ đẹp vốn có của cô ấy nhưng lại khiến cho thần sắc của Vu Cẩn sáng sủa lên không chỉ một tông, gương mặt lúc này đã hoàn toàn không còn dáng vẻ tiều tụy, sa sút tinh thần giống như khi cô rửa mặt đã nhìn thấy trong gương lúc trước.
Vu Cẩn cong khóe miệng mỉm cười với người trong gương, tâm trạng cô ấy đã tốt hơn.
Ôn Chỉ Văn cũng âm thầm tự tán thưởng cho khả năng trang điểm của mình. Sau đó cô thu dọn lại dụng cụ trên bàn, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
"Đi đâu?" Vu Cẩn hỏi. Nửa giờ sau.
Quảng trường San Francisco.
Vu Cẩn một mực bám sát theo phía sau của Ôn Chỉ Văn, cả hai bước vào một cửa hàng xa Xi.
"Hôm nay chúng ta chỉ có mua mua mua, thích cái gì thì tự mình chọn đi!" Ôn Chỉ Văn cực kỳ hào phóng nói.
Vu Cẩn không nhúc nhích.
Ôn Chỉ Văn chê cô ấy quá rề ra nên cô trực tiếp bảo nhân viên bán hàng xách một bộ quần áo cho Vu Cẩn thử.
Vu Cẩn ngơ ngác, cứ thế mà đi thử quần áo.
Kết quả lúc đi ra đã nhìn thấy người chị dâu không biết nói tiếng Anh lại dùng tiếng Anh vô cùng trôi chảy đang trao đổi với nhân viên bán hàng.
Vu Cẩn: "???"
Không phải chị ấy không biết nói tiếng Anh sao?
Hai người họ đi dạo vào từng cửa hàng xa xỉ, cuối cùng chiến tích của cả hai rất nổi bật.
Ngay từ đầu Vu Cẩn còn có chút không quen, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui chỉ mua mua mua.
Một đống hàng xa xỉ, Vu Cẩn và Ôn Chỉ Văn mỗi người đều chiếm một nửa.
Đồ đạc quá nhiều, hai người họ cũng không quay về nên bảo nhân viên bán hàng hỗ trợ đưa đến tận khách sạn họ đang ở.
Vu Cẩn vô cùng cảm động, cô ấy nhìn Ôn Chỉ Văn nói: "Không ngờ chị lại đối xử tốt với em như thế."
Ôn Chỉ Văn liếc mắt nhìn cô ấy, nói: "Ồ, chuyện này cũng không cần cảm ơn chị, dù sao thẻ này cũng là của anh trai em."
Vu Cẩn: "..."
Trả lại sự cảm động vừa rồi đây cho eml
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, còn nói thêm: "Ôi, nhưng nếu em muốn trả lại cho chị cũng không phải không được, cứ gửi tiền mặt lại đây cho chị là được. Nhân dân tệ hay đô la Mỹ đều được."
Vu Cẩn lạnh mặt: "Không."
Ôn Chỉ Văn: "Chậc!" Nhìn lại Vu Cẩn vẫn sinh khí đồi dào như thế.
Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì để cô ấy hỗ trợ chút việc vậy.
"Đi thôi, đi thôi! Chúng ta đến một nơi." Ôn Chỉ Văn nói.
Vu Cẩn đuổi theo sát bên cạnh, cô ấy thật sự không hiểu sao người phụ nữ này lại có nhiều nơi muốn đến như vậy.
Lân này nơi hai người họ đến chính là một trung tâm thẩm mỹ.
Ôn Chỉ Văn vẫn còn nhớ rất rõ nhiệm vụ mình phải làm khi xuất ngoại nên cô quyết định ngay lúc này sẽ đi khảo sát thẩm mỹ viện ở nước Mỹ.
Thẩm mỹ viện của một quốc gia phát triển quả nhiên không tâm thường, mấy hiệu thẩm mỹ viện hiện tại trong nước quả thực không bằng một cái móng của người ta.
Chẳng qua nếu ngẫm lại sẽ thấy rất đúng, thẩm mỹ viện của người ta bên này đều đã phát triển hơn chín mươi năm. Không thể so sánh! Không thể sao sánh.
Lần trước Ôn Chỉ Văn đã đi đến thẩm mỹ viện của thành phố Bắc, bên trong có đặt mấy chiếc giường, có mấy chuyên gia làm đẹp và một số sản phẩm làm đẹp.
Mà thẩm mỹ viện họ đến hiện tại đã dùng đến một số thiết bị làm đẹp.
Nhìn thấy những thứ cao cấp này, Ôn Chỉ Văn vô cùng thèm thuồng, cô ngẫm nghĩ không biết bản thân mình có thể vận chuyển mấy bộ về nước không.