Đệt! Giọng nói này sao lại quen thuộc đến vậy?
Ôn Chỉ Văn hoảng hốt quay đầu lại, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn im lặng đứng phía sau lưng cô cách đó không xa.
Mà vị trí của cả ba người đang đứng lúc này lại khá kỳ diệu, vừa khéo tạo thành một hình tam giác.
Điền Hân đứng chờ cách đó không xa vào giờ phút này cũng đã bịt miệng lại, trong lòng không ngừng la hét: Hiện đang diễn kịch bản tình tay ba gì thế này?
Ôn Chỉ Văn không ngờ đến gặp bạn trên mạng còn có thể bị Vu Hoài Ngạn bắt gặp tại trận thế này.
Mà dáng vẻ của đối phương là chuyện gì xảy ra thế này?
Ôn Chỉ Văn ngây ngốc, sửng sốt mất hai giây mới phản ứng lại. Cô vô ý thức hỏi: "Ông, ông xã? Sao anh lại ở đây?"
Bên này Cố Hiểu Phương nghe thấy lời này của Ôn Chỉ Văn thì lập tức biết được mối quan hệ giữa họ là gì, anh ấy nhịn không được cũng trừng to hai mắt, lúng túng đến mức đỏ từ cổ đến mặt.
"Ôi, cô, các người..." Anh ấy ngạc nhiên há †o miệng.
Ôn Chỉ Văn nhanh chóng liếc nhìn anh ấy, cô cảm thấy rất khó thở.
Không phải chứ? Biểu cảm này của anh ấy là có ý gì? Rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy!
Vu Hoài Ngạn đi đến bên cạnh Ôn Chỉ Văn, duỗi tay ra kéo cô vào lòng mình, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
"Đây chính là người bạn em nói muốn gặp?" Vu Hoài Ngạn hỏi.
Đồng thời, ánh mắt của anh đã đảo qua cành hoa hồng ướt át kiều diễm trong tay hai người, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Trực giác Ôn Chỉ Văn cảm thấy có nguy hiểm, cô vội vàng phủ nhận: "Không phải, em không quen biết anh ta."
Cùng lúc đó, Cố Hiểu Phương cũng mở miệng: "Cái kia, chúng ta là bạn trên mạng."
Hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau cùng lúc được nói ra, sắc mặt Vu Hoài Ngạn càng khó coi hơn.
Ôn Chỉ Văn: "..."
Mẹ nó! Vu Cẩn, nợ em thiếu chị trả thế nào day?
"Ông xã, anh nghe em giải thích!" Ôn Chỉ Văn vội vàng bắt lấy cánh tay Vu Hoài Ngạn, có ý muốn cứu vãn tình hình: "Em thật sự không quen anh ta, có quan hệ bạn bè trên mạng với anh ta là Tiểu Cẩn, không tin anh có thể hỏi anh ta, hỏi xem người trò chuyện trên mạng với anh ta tên gì."
Bị chỉ thẳng mặt Cố Hiểu Phương lập tức đứng thẳng sống lưng nhìn đôi phu thê có bề ngoài rất đáng chú ý đang đứng trước mặt mình, sau đó rất thành thật trả lời: "Tôi không biết cô. À, không phải, tôi không biết cậu ta tên thật là gì, tôi chỉ biết nickname là Y.J."
Giống như hơi ngẫm nghĩ một chút, Cố Hiểu Phương còn nói: "Mà hình như cậu ta là một nam sinh viên còn nhỏ tuổi."
Ôn Chỉ Văn: "???"
Cô thật sự không ngờ Vu Cẩn lại bắt đầu trở nên có lòng đề phòng như thế"
Đến tên và giới tính của mình cũng lừa người ta.
Nhưng tên Cố Hiểu Phương này có phải là ngốc không nhỉ?
Anh ta có thể hẹn gặp mặt người ta nhưng đến tên của người ta còn chưa biết? "YJ là tên viết tắt của Vu Cẩn." Ôn Chỉ Văn giật tay áo Vu Hoài Ngạn: "Mà em thay cô ấy đến gặp mặt cũng là vì có chuyện quan trọng."
Vu Hoài Ngạn đã nhìn ra trong này dường như có chuyện gì đó.
Anh nắm chặt tay Ôn Chỉ Văn, nói: "Đi thôi! Đừng đứng trên đường thế này nữa."
Có không ít người qua đường đang chú ý đến họ, đoán chừng mấy người này còn cho rằng họ đang diễn kịch gì đó.
Anh vừa đặt tay mình lên bàn tay cô, Ôn Chỉ Văn đã lập tức nhận ra bàn tay anh rất lạnh.
Nhìn kỹ lại một lân nữa mới phát hiện, không biết Vu Hoài Ngạn đi từ đâu ra mà trên người cũng không có áo choàng dài.
Phải biết rằng bây giờ đang là tháng mười một, nhiệt độ bên ngoài trời đã xuống thấp rất nhiều.
Trong thời tiết này Vu Hoài Ngạn lại có thể ăn mặc mỏng manh như thế, nói không chừng sẽ bị bệnh mất.
Ôn Chỉ Văn quan tâm nắm chặt tay anh, cô muốn sưởi ấm tay anh, đồng thời nói: "Chúng †a nhanh đi thôi!"
Đi được hai bước, quay đầu nhìn thấy Cố Hiểu Phương vẫn còn đứng yên tại chỗ, Ôn Chỉ Văn nhìn về phía Vu Hoài Ngạn: "Vậy anh ta..." "Cậu cũng cùng đi đi!" Vu Hoài Ngạn quay đầu nói với đối phương. Cố Hiểu Phương sửng sốt, anh ta do dự một hồi, sau đó vẫn phải đi theo.