Sau khi sửng sốt hai giây thì cô mới lấy lại tinh thần, đi vào bên trong.
Cô đi tới khu bán quần áo trước, nguyên chủ có quần áo nhưng mà không quá phù hợp với thẩm mỹ của Ôn Chỉ Văn, cho nên cô định đi mua thêm mấy bộ quần áo để mặc.
Một đường đi tới, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy không ít cô gái mặc áo hai dây thoải mái hào phóng đi trong trung tâm thương mại.
Ôn Chỉ Văn có chút hâm một, cũng đi tìm một bộ để mặc thử.
Kết quả còn chưa mặc vào đã nhớ tới sáng nay lúc cô thay quần áo đã nhìn thấy những dấu vết còn lưu lại trên da, chỉ có thể bất đắc dĩ thả váy hai dây xuống, đồng thời hung hăng thăm hỏi Vu Hoài Ngạn một lúc ở trong lòng.
Vu Hoài Ngạn xa ở ngàn dặm bỗng hắt xì.
Người bên cạnh quan tâm nói: “Anh bị cảm lạnh à?”
Vu Hoài Ngạn lắc đầu: “Không sao”.
Cứ việc Ôn Chỉ Văn có một khuôn mặt đẹp, nhưng mà quần áo cô đang mặc trên người khá quê mùa, bởi vậy đi vào trong tiệm quần áo, không hề ngoài ý muốn mà bị nhân viên bán hàng coi thường.
Nhưng hiện tại trung tâm thương mại không còn là kiểu lấy cửa hàng nhà nước là chủ, tuy rằng nhân viên bán hàng coi thường cô nhưng cũng chỉ làm lơ Ôn Chỉ Văn chứ không nói lời nào khó nghe cả.
Ôn Chỉ Văn mừng rỡ vì được tự do, liền đi dạo ở trong tiệm.
Chỉ có một nhân viên bán hàng mới tới đi theo phía sau Ôn Chỉ Văn giới thiệu cho cô.
Những nhân viên bán hàng khác thấy thế liền âm thầm buồn cười, cảm thấy người mới này thật ngốc.
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy Ôn Chỉ Văn một hơi chọn vài bộ quần áo để thanh toán thì bọn họ liền hối hận tới xanh cả ruột.