Vu Cẩn thấy Ôn Chỉ Văn đã online thì lập tức gửi tin nhắn đến: "Ồ, chị đã về nhà rồi à? Gặp được Cố Hiểu Phương rồi chứ? Cô ấy thế nào? Có đáng tin không?"
Ôn Chỉ Văn nhìn thấy chữ "cô ấy" thì cảm thấy cạn lời, cô gõ vào bàn phím: "Cố Hiểu Phương không phải nữ, là nam."
Dường như Vu Cẩn đang cố gắng tiêu hóa tin tức này, phải một lát sau cô ấy mới trả lời lại: "Không phải chứ? Sao lại là nam? Cái tên kia rõ ràng là nữ mà."
Ôn Chỉ Văn: "Và đồng thời anh ta cũng nghĩ rằng em là nam (mỉm cười).
Lần này Vu Cẩn lại trả lời rất nhanh: "Việc này là do em nghe lời chị, không phải chị nói phải cài đặt thông tin trên internet thành nam, để tránh bị quấy rầy không cần thiết sao?"
Vu Cẩn: "Em làm thế là học theo chị đấy nhé."
Ôn Chỉ Văn sửng sốt.
Cô từng nói như vậy sao?
Mắt cô nhìn lên tài khoản của Vu Cẩn đã được cài đặt thành giới tính nam thì Ôn Chỉ Văn cũng đành im lặng.
Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận rắc rối hôm nay có dấu vết của mình được.
Rõ ràng cô chỉ là một bị hại vô tội.
Giống như lần tham dự lễ hội bia đã uống say kia, cô chỉ là tai bay vạ gió mà thôi...
Nhưng vừa nghĩ đến lễ hội bia kia, Ôn Chỉ Văn đột nhiên phát hiện nhiều lân mình bị lật xe như vậy lại đều có liên quan đến Vu Cẩn.
Ôn Chỉ Văn tức giận gửi file qua, đồng thời còn đánh chữ nói: "Sau khi chuyển file này sang thì chúng ta block nhau đi, về sau có chuyện trôi nổi lại gặp nhau.
Vu Cẩn không hiểu ý Ôn Chỉ Văn, cô ấy vô cùng chân thành nói: "Đã cách rất xa rồi này, đoán chừng cũng trôi không đến được đâu."
Ôn Chỉ Văn: ".. Chuyện này không quan trọng. Chị muốn nói rằng chúng ta hủy kết bạn một thời gian đi!"
Vu Cẩn: "Em sắp làm xong trò chơi rồi, chị có muốn chơi không?”
Ôn Chỉ Văn do dự mất mấy giây, sau cùng mới thỏa hiệp: "Vậy đợi cho đến khi em làm xong trò chơi đó, chúng ta lại hủy kết bạn."
Sau khi gửi câu này đi Vu Cẩn đã một mực không trả lời lại.
Ôn Chỉ Văn nhìn màn hình vi tính, cô vô cùng bối rối, suy nghĩ lẽ nào Vu Cẩn xem đó là thật!
Thật ra cô cũng chỉ muốn đùa giỡn với cô ấy thôi.
Chẳng qua cô gái Vu Cẩn này trước giờ luôn là người không có khiếu hài hước, có khả năng cô ấy đã xem câu nói này là thật.
Ôn Chỉ Văn vội vàng gửi tin nhắn: "Vừa rồi chị chỉ đùa với em thôi, em đừng xem là thật nhé!"
Chờ mãi đến gần nửa giờ sau, cuối cùng Vu Cẩn mới gửi một tin nhắn cho cô: "Vừa rồi anh hai đã gọi điện thoại mắng em một trận."
Vu Cẩn: "Em biết sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa."
Ôn Chỉ Văn không được tự nhiên lắm: "Thật ra cũng không có gì."
Sau đó lại tùy tiện hàn huyên với Vu Cẩn thêm vài câu, Ôn Chỉ Văn cũng offline.
Tâm trí của cô lại không tự chủ được đã chạy đến thư phòng bên kia, cô rất muốn biết Vu Hoài Ngạn đang làm gì trong đó.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không đến, giống như muốn do sức với cái gì đó.
*
Vu Hoài Ngạn trở lại phòng ngủ rất muộn.
Anh sợ làm ồn đến Ôn Chỉ Văn nên đã đi đến nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt.
Quay về phòng ngủ một lần nữa, anh mới phát hiện thế mà Ôn Chỉ Văn vẫn chưa ngủ.
Hơi sửng sốt một chút, anh xoa lên đầu cô, dịu dàng nói: "Khuya rồi. Ngủ đi!"
Ôn Chỉ Văn không nói chuyện.
Trong bóng đêm, cô cứ trợn mắt nhìn lên trân nhà.
Hôm nay trước khi đi ngủ Vu Hoài Ngạn không ôm cô, Ôn Chỉ Văn ý thức được chỉ tiết này. Đồng thời anh còn nằm quay lưng về phía cô.
Ôn Chỉ Văn trở mình, đối diện với lưng anh, cô cảm thấy cực kỳ không vui.
Cảm xúc chất đống cả đêm lúc này đã bùng phát.
Ôn Chỉ Văn xốc chăn bên phía mình ra, bò qua người anh, chui vào trong chăn đối diện với gương mặt anh trong chăn.
Vu Hoài Ngạn đã nằm xuống sát mép giường, bên cạnh căn bản cũng không dư lại quá nhiều không gian.
Sau khi đã chui qua, Ôn Chỉ Văn phải khó khăn lắm mới khống chế để cơ thể mình nằm sát mép giường.
Cô cảm thấy sau lưng mình đúng là đang bị treo lơ lửng trong không trung.