Ôn Chỉ Văn cho rằng, có thể Vu Hoài Ngạn cũng không phải có ý như vậy.
Mà cô cũng không tin không có lý do gì sao đột nhiên anh lại thể hiện tình cảm sâu đậm gì đó với mình.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy đúng là không có khả năng.
Có lẽ chỉ đơn giản là sự quan tâm của một người chồng dành cho vợ mình mà không xen lẫn bất kỳ ý gì khác.
Ôn Chỉ Văn luôn cảm thấy có nguy cơ nhưng trước khi chưa xác định được rõ ràng điêu gì cô sẽ không bao giờ tự đặt mình vào nguy hiểm.
Ví dụ như lúc này, trong vô thức Ôn Chỉ Văn không muốn tìm hiểu quá sâu vào chuyện này.
Cô giống như một con thú nhỏ nhanh nhạy, khi nó nhạy bén phát hiện có nguy hiểm ở phía trước nên đã thông minh dừng bước chân lại, không tiếp tục chạy lên phía trước nữa.
Ôn Chỉ Văn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nếu như không cần thiết cô không hy vọng sẽ xảy ra thay đổi gì đó mà cô không đoán trước được. Bất kể sự thay đổi này là từ cô hay từ anh...
Ôn Chỉ Văn nghiêm túc suy nghĩ lại, sau đó cô bắt đầu di chuyển ra ngoài từng chút một, muốn rời khỏi cái ôm của Vu Hoài Ngạn.
Thế nhưng cô không thành công, bàn tay đặt trên mông cô rất có sức mạnh, cô lại bị kéo vào lồng ngực anh một lần nữa, còn gần hơn lúc nãy.
Cùng lúc đó trên đỉnh đầu cô đã vang lên tiếng nói của anh: "Em ngủ cho ngoan ngoãn vào!"
Ôn Chỉ Văn: "..."
Được rồi, tạm thời cô sẽ bỏ cuộc, không giãy giụa nữa.
*
Hôm sau.
Từ sáng sớm Cố Hiểu Phương đã đến công ty của Vu Hoài Ngạn chờ đợi.
Từ chiều hôm qua, sau khi trở về nhà mình, tâm trạng của Cố Hiểu Phương liên tục kích động mà chưa từng bình phục lại.
Vốn dĩ trước đó anh ấy đã chuẩn bị rời khỏi thành phố Bắc, nhưng không ngờ mọi người lại có chuyển biến thế này. Thế là hôm qua anh ấy đã lập tức đến nhà ga dời lại vé xe, đồng thời tiếp tục thuê phòng một lần nữa.
Chủ nhà thấy anh ấy thay đổi thất thường nên cũng thì thâm vài câu với anh ấy, nói anh ấy đột nhiên ngừng thuê rồi lại tiếp tục thuê khiến bà ta gặp không ít phiền toái. Nói tóm lại trong tối ngoài sáng cũng chính là mong muốn tăng tiên thuê nhà mà thôi.
Cố Hiểu Phương còn đang nghĩ đến việc lập nghiệp của bản thân nên đã vui vẻ đồng ý, một câu cũng không phản bác lại.
Bà chủ nhà thấy dáng vẻ này của Cố Hiểu Phương thì bị dọa cho hoảng sợ, bà ấy còn tưởng đầu anh ấy có vấn đề gì đó nên tạm thời cũng không đề cập đến chuyện tăng tiền thuê nhà.
Dù sao bây giờ cũng không dễ dàng cho thuê nhà trọ, Cố Hiểu Phương thuê nhà lại lần nữa cũng không thể thu tiền nhiều hơn.
Sau khi bà chủ nhà đã đi Cố Hiểu Phương mới ý thức được điều này.
Thời tiết đang rất lạnh khi thở từ miệng và mũi đều bốc khói trắng cả nhưng trong lòng Cố Hiểu Phương giống như có một mai lửa vậy.
Anh ấy đứng ở bên ngoài công ty chờ rất lâu, tay chân đều đông cứng cả rồi, cuối cùng cũng có người của công ty đến.
Sau đó anh ấy bước đến nói rõ hoàn cảnh của mình, Cố Hiểu Phương được mời vào. Cuối cùng anh ấy cũng không cần phải đứng ngoài trời đầy tuyết chịu rét nữa.
Một lúc sau đó, Cố Hiểu Phương cũng được gặp lại Vu Hoài Ngạn.
Nhưng hôm nay Vu Hoài Ngạn đã không còn giống lúc nói chuyện hôm qua nữa. Sau khi gật đầu lên tiếng chào anh ấy thì dặn dò nhân viên tiếp đãi anh ấy.
Cố Hiểu Phương phát hiện Vu Hoài Ngạn thật sự rất bận, từ lúc bắt đầu bước vào công ty họp hành lại không ngừng.
Mà không chỉ riêng gì Vu Hoài Ngạn, toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới đều rất bận rộn, thế nhưng trên mặt của mọi người đều vô cùng phấn chấn.
Cố Hiểu Phương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà trong lòng không ngừng hâm mộ.
Không biết trong tương lai anh ấy có thể có được công ty thế này không, có thể được phấn đấu vì sự nghiệp yêu thích của mình hay không.
Lại một lúc sau đó, có một vị luật sư đến nói chuyện đầu tư với Cố Hiểu Phương. Cố Hiểu Phương vội vàng giữ vững tinh thân.