Mẹ Tiết tức điên lên đến ngực cũng không ngừng phập phồng.
Bà ấy còn muốn nói gì đó nhưng Ôn Chỉ Văn lại không cho bà ấy cơ hội.
"Trong khoảng thời gian này dì họ đều bận rộn chăm sóc cho mấy đứa bé sao?" Ôn Chỉ Văn cười híp mắt, nói: "Thảo nào nhìn dì họ tiêu tụy đi không ít."
"Đúng rồi, cháu nhớ hình như lúc trước dì họ kiên quyết phản đối thuê bảo mẫu. Ôi, sao bây giờ lại phải thuê bảo mẫu thế này?" Ôn Chỉ Văn còn nhìn về phía người bảo mẫu đi chung với mẹ Tiết: "Cháu đã nói mà, trong nhà vẫn phải cần thuê bảo mẫu về giúp đỡ, nếu không sẽ rất vất vả."
Sắc mặt của mẹ Tiết lúc trắng lúc xanh.
Tuy thuê bảo mẫu đúng là khiến bà ấy có thể dễ thở hơn chút ít nhưng chỉ cần nhớ đến quá trình thuê bảo mẫu, mẹ Tiết lại vô cùng bực tức.
Đến tận bây giờ mẹ Tiết cứ nghĩ mãi vẫn không rõ, Thang Linh Na vốn dĩ là một nàng dâu rất ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng vì sao chỉ trong một đêm đã thay đổi rất nhiều. Không những không làm theo lời bà ấy, không ở nhà chăm sóc cho các con, không lo lắng chuyện bếp núc mà còn dám ra ngoài làm ăn buôn bán.
Thế nhưng con trai của bà ấy lại là người có lỗ tai mềm, thế mà lại đi đồng ý với yêu của của Thang Linh Na.
Trước kia mẹ Tiết vẫn thường xuyên chạy đi khoe khoang với những hàng xóm của mình rằng con dâu của bà ấy ngoan ngoãn, nhưng đùng một cái Thang Linh Na lại lộ mặt ra ngoài làm ăn, quả thực giống như đang chà đạp lên mặt mũi của bà ấy, khiến mẹ Tiết xấu hổ trong suốt một khoảng thời gian rất dài cũng không dám bước ra cửa gặp ai.
Chờ đến khi nói chuyện lại với những người hàng xóm kia, mẹ Tiết giống như đã suy nghĩ rất thông suốt.
Trong nhà có âm ï thế nào nhưng bà ấy tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài cho người ngoài chế giễu, vì vậy từ trước đến nay bà ấy chưa bao giờ ra ngoài nói Thang Linh Na không tốt.
Nhưng tóm lại, trong lòng bà ấy tức giận Thang Linh Na không ít.
Nếu không phải Thang Linh Na khư khư cố chấp thì bây giờ bà ấy cũng đâu đến nỗi bị Ôn Chỉ Văn châm chọc.
"Gia đình dì làm sao giống với nhà cháu." Mẹ Tiết phản bác lại: "Hiện tại Linh Na đang bận rộn làm việc nên đương nhiên không có thời gian chăm sóc mấy đứa bé. Nhưng cháu thì khác, cháu đâu có làm gì, lại không chăm sóc con cái. Thế này còn không phải lười biếng thì là gì?"
Mẹ Tiết cảm thấy Ôn Chỉ Văn có ý đồ, ngoài miệng thì nói rất hay, nào là muốn để mẹ chồng hưởng phúc.
Nhưng trên thực thế thì sao? Cũng chỉ muốn để bản thân được hưởng thụ, dáng vẻ không hề hiền lành gì.
Nhưng khiến mẹ Tiết không ngờ đến chính là, khi Tạ Thục Anh vừa nghe nói đến đây mặt mày bà đã lập tức lạnh xuống: "Tố Mai, bà nói chuyện khách sáo một chút! Nếu còn nói thế nữa, sau này chỗ này của tôi sẽ không chào đón bà."
Lời này có chút nặng nề khiến mẹ Tiết nghe thấy thì ngây người trong chốc lát, sau đó bà ấy không nhịn được cũng phải ngậm miệng.
Không phải chứ? Tạ Thục Anh này là thế nào thế nhỉ? Thật sự làm mẹ chồng nàng dâu thâm tình với Ôn Chỉ Văn rồi sao? "Không sao đâu a mẹ." Ôn Chỉ Văn mở miệng: "Di họ nói vậy là đang khen con có phúc đấy ạ."
Nói xong, cô còn quay lại nhìn về phía mẹ Tiết, cười híp mắt nói: "Thật sự có rất nhiêu người muốn lười như con còn không có cơ hội đâu. Đúng không, dì họ?"
Mẹ Tiết cắn răng: "Đúng!"
Bà ấy bị thái độ không biết xấu hổ còn lấy làm tự hào của Ôn Chỉ Văn khiến tức tối vô cùng.
Nhưng đúng ngay lúc này cháu trai trong ngực bà ấy lại khóc rống lên.
Một đứa bé khóc lên, một đứa còn lại cũng khóc lên, tiếng khóc bén nhọn, vang vọng khắp phòng khách, đâm thẳng vào não người ta.
Mẹ Tiết và bảo mẫu vội vàng dỗ dành đứa bé.
Ôn Chỉ Văn nhìn thấy như vậy nên bước đến gần Tạ Thục Anh, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: "Trẻ con khóc lên thế này thật là đáng sợ, không dễ thương gì cả."
Giọng nói cô không lớn lắm nhưng vừa khéo có thể khiến mẹ Tiết nghe được.
Tạ Thục Anh lại còn vỗ vào tay Ôn Chỉ Văn an ủi: "Đúng là như vậy, nhưng con không cần lo lắng, trẻ con nhà chúng ta đều rất dễ dỗ." Mẹ Tiết: "..."