Tất cả mọi người đều nói với cô là cần làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt.
Nhưng mà chẳng có ai biết thực ra trong lòng cô vẫn luôn rất sợ hãi.
Sợ hãi chỉ cần mình có chỗ nào không tốt thì người mẹ chồng khó khăn lắm mới có cái nhìn mới với cô lại trở nên không thích cô một lân nữa.
Thậm chí Thang Linh Na còn rất sợ hãi sinh con.
Lúc sinh đứa bé đầu tiên, cô đau một ngày một đêm ở trong phòng sinh.
Lúc mang thai cặp song sinh, cô sẽ luôn bừng tỉnh ở trong mộng, lo lắng mình sẽ khó sinh.
Nếu cô thật sự không nhịn qua được thì con của cô phải làm sao bây giờ? Tiết Kỳ có cưới một người phụ nữ khác không, người phụ nữ này có ngược đãi con của cô hay không?
Những sự lo lắng và sợ hãi này đều bị Thang Linh Na đè chặt ở dưới đáy lòng, trước nay cô chưa từng nói với bất cứ ai. Bởi vì mọi người đều khen cô là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.
Nếu như là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, vậy thì cô lại càng không thể biểu hiện ra ngoài.
Lúc trước vẫn luôn được người khác khen ngợi, Thang Linh Na còn có thể cảm thấy chính mình là đúng, cho nên cô mới cắn răng kiên trì căng lên một bộ da hoàn mỹ.
Không nghĩ tới ngõ Du Thụ lại xuất hiện một trường hợp đặc biệt giống như Ôn Chỉ Văn.
Thang Linh Na liền nhịn không được có chút dao động.
Những sự kiên trì lúc trước của cô thật sự là đúng sao? Đây thật sự là cuộc sống mà cô muốn sao?
*
Ôn Chỉ Văn còn không biết bởi vì mình mà Thang Linh Na tự hỏi nhiều như vậy.
Hơn nữa cốt truyện của nguyên thư cũng giống như một con ngựa thoát cương, bắt đầu chạy như điên về phương hướng không thể nói trước...
Còn Vu Hoài Ngạn được hẹn đi tới quầy bar do bạn mới mở. Trước khi Vu Hoài Ngạn đi còn hỏi Ôn Chỉ Văn muốn đi cùng hay không, nhưng Ôn Chỉ Văn tỏ vẻ mấy ngày nay thức đêm nhiều nên hôm nay cô phải đi ngủ sớm.
Vu Hoài Ngạn chỉ có thể từ bỏ.
Ở lúc này, quán bar cũng coi như một nơi mới mẻ.
Chỉ mở vào ban đêm, lại còn có ca sĩ hát trên sân khấu.
Vu Hoài Ngạn cũng không quá thích bầu không khí ở quán bar.
Sau khi uống vài chén rượu liền chuẩn bị đi trở về.
Nhưng lúc anh định rời đi thì lại nhìn thấy một người ngồi trong góc.
Vu Hoài Ngạn dừng lại bước chân, di tới chỗ đối phương.
Tiết Kỳ đang cúi đầu uống rượu, cảm giác được có một bóng ma chặn mất ánh sáng của hắn, sau đó liên ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.
Không muốn ngồi chung với người khác, hắn không hề ngẩng đầu lên nói: "Nơi này có người rồi”.
"Là em" Vu Hoài Ngạn nói. Tiết Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt đã có chút men say nhìn chằm chằm Vu Hoài Ngạn trong chốc lát, mới rốt cuộc nhận ra anh: "Là cậu à"".
Hai người là anh em bà con, chỉ chênh nhau hai tuổi, lúc còn nhỏ cũng từng chơi với nhau.
Chỉ là sau khi lớn lên thì đều bận rộn sự nghiệp của mình nên cũng không rảnh thường xuyên tụ ở bên nhau.
Nhưng nếu hiện tại đã gặp nhau thì ngồi xuống tâm sự cũng không sao.
"Một mình anh ngồi đây uống rượu giải sầu à" Vu Hoài Ngạn nói: "Anh đã gặp gỡ chuyện gì sao?"
Tiết Kỳ uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, liếc mắt nhìn Vu Hoài Ngạn một cái: "Không phải cậu cũng tới đây một mình sao, không sợ em dâu biết?"
Vu Hoài Ngạn cười: "Em chỉ tới đây để cổ cũ cho bạn mà thôi, vị kia trong có biết".
Tiết Kỳ nhìn nụ cười của Vu Hoài Ngạn, trong lòng có chút hụt hãng.
Cảm thấy Vu Hoài Ngạn đang khoe khoang ở trước mặt hắn.
Lại tiếp tục uống thêm một cốc rượu, Vu Hoài Ngạn duỗi tay ngăn cản: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Nói ra để em nghĩ cách cho anh”. Tiết Kỳ nghe vậy, có thể là men say dâng lên, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, rốt cuộc cũng mở miệng: "Còn có thể là chuyện gì, chính là mấy chuyện lặt vặt ở trong nhà chứ sao.