Chương 2:
Mưa rơi tí tách, chẳng mấy chốc đã làm cô ướt đẫm, cô giống như cái xác không hồn, từng bước từng bước, đi ra khỏi cửa phụ của nghĩa trang.
Gió lạnh thấu xương, trên cành còn mấy chiếc lá khô bị thổi xuống, rơi chầm chậm trên con đường nhựa vắng vẻ.
Thân hình cô mong manh, lung lay sắp đổ, như chiếc lá vàng khô héo trên cành đó.
Kiếp sau, ông đây tiếp tục yêu em.
Vì vậy, kiếp này, Lục Bắc Kiêu yêu cô, yêu cô sâu đậm như vậy.
Vậy mà bây giờ cô mới biết!Là cô ngu ngốc, bị mỡ lợn che mắt, luôn không tin tưởng anh, bị Lý Vận, người bạn thân tốt nhất đó của cô xúi giục, bị Thẩm Hi Xuyên, người mà cô mù mắt nên mới thích phá hủy, hiểu lầm cùng mâu thuẫn với Lục Bắc Kiêu càng ngày càng lớn!Một chiếc xe ben điên cuồng lao tới, thân hình mỏng manh như chiếc lá rơi của cô bị hất tung lên không trung, lăn xuống, tiếng phanh gấp xé toạc bầu trời!Cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, nụ cười trên khóe miệng giống như đóa hoa đồ mi nở rộ.
Chết rồi cũng tốt.
Trên đường nhựa ẩm ướt, người phụ nữ ngã trên vũng máu, không ai hỏi han, trước khi cô tắt thở, có một người đeo khẩu trang đi đến cạnh cô, lúc hấp hối cô nghe thấy người đó nói: “Ông chủ, xin hãy yên tâm, cô ta chết chắc rồi!”Vì vậy, đây là mưu sát……Cô cố gắng muốn nhìn rõ diện mạo của người đó, nhưng chỉ nhìn thấy khẩu trang và kính râm màu đen.
Ông chủ là ai?——Máu từ trên người cô tuôn ra, dưới thân nở ra một đóa hoa hồng đỏ rực, cô nhìn lên bầu trời và thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Bắc Kiêu.
Cô rất muốn hỏi anh rằng: “Em ngốc như vậy, bất kham như vậy, tại sao anh vẫn yêu em?!”Cô không nói nên lời, khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần mờ đi, cơ thể càng lúc càng lạnh……Mạnh Bà à, xin đừng cho tôi uống nước Vong Xuyên đó, tôi không thể, không muốn quên anh ấy……
Nếu có kiếp sau, cô nhất định phải gặp anh trước và yêu anh!
——
“Chào mừng đến với “Chương trình phát thanh âm nhạc thành phố J” FM94.6, bây giờ là 14:00 chiều.”
Cô gái từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà xa lạ, mùi cồn mát lạnh phảng phất trong không khí khô nóng.
Khóe mắt cô vẫn còn đọng lại hai hàng lệ, dáng vẻ chịu ấm ức rất nhiều.
“Cô nhóc! Còn khóc nữa là không nói rõ được đâu!” Dù sao thì, trời nắng nóng, cô nam quả nữ ở riêng một phòng, anh còn cởi bỏ bộ đồng phục học sinh dày cộp mà cô mặc quanh năm!Chàng trai trẻ bên giường để tóc ngắn húi cua, trên khuôn mặt tuấn tú cương nghị để lộ nụ cười nhếch mép, trên người anh mặc một chiếc áo ba lỗ rằn ri, để lộ cơ bắp màu đồng cường tráng.
Đây chắc là diện mạo của Lục Bắc Kiêu năm 21 tuổi……Cô đã đến thiên đường và gặp được anh rồi sao? Nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt, cô muốn gọi anh và ôm lấy anh, nhưng cô không còn chút sức lực nào.
“Cô nhóc, nóng đến ngớ ngẩn rồi sao? Nói gì đi!” Lục Bắc Kiêu lại nói, lông mày hơi nhướng lên.
Lúc này khóe miệng của cô gái lại như đang cười, bộ dạng dở khóc dở cười này quả là khiến anh sầu não!Cô nhóc, nóng đến ngớ ngẩn rồi!Thời tiết 39 độ, cô mặc một bộ đồng phục thể thao kiểu xuân thu, không nóng chết là đã may mắn rồi!“Thưa quý vị khán giả, chào buổi chiều, hôm nay là ngày 20 tháng 7 năm 1995, thứ năm ngày 23 tháng 6 âm lịch, chào mừng lắng nghe đài FM94.
"……”Tiếng của đài radio bị anh vặn nhỏ xuống, cho đến khi tắt tiếng.
Năm 1995…… 20 năm trước……Diệp Kiều sững sờ, cũng nhìn thấy trên tường dán toàn là áp phích của các ngôi sao NBA, hầu hết đều là áp phích về thời kỳ hoàng kim của Michael Jordan, người đã giải nghệ nhiều năm, đó là thần tượng của lũ trẻ trong khu khi cô còn niên thiếu.
Không phải cô bị xe tông chết rồi sao? Sao lại quay về năm 95 rồi?“Đại ca! Ô! Giấu mỹ nhân ở đây rồi!” Lục Bắc Trì vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đang nằm trên chiếc giường hẹp, đôi chân ngọc ngà thon dài của mỹ nhân thực sự rất hấp dẫn, phía trên mặc một chiếc áo phông trắng rộng, nhìn không ra thân hình bên trên.
Một đôi chân cực phẩm như vậy, phần trên sao có thể tệ được?Cô nhóc nhà ai, sao anh ta chưa từng gặp?".