Chương 44:
Đây là thời đại của những chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng với hai hoặc tám thanh. Ai kết hôn rồi mà có thể mua một chiếc xe gắn máy thì chắc chắn là người giàu có, ai lái được chiếc Santana thì cũng gọi là chúa một phương rồi! Vậy lái chiếc xe nhập khẩu này được gọi là gì?
Tên bạo chúa của những tên bạo chúa!
Với thân xe dài 5,7 mét, phân khối lớn 5.7, đạp ga cũng phải tốn hai nhân dân tệ, ai có thể mua được chiếc xe này ở thời đại này, chắc chắn không phú cũng quý.
Hơn nữa, chiếc Cadillac Wood này sau 20 năm vẫn không lỗi thời, nhà giàu ở mọi nơi khi cưới sẽ tìm vài chiếc như vậy, mục đích để thể hiện phong cách của mình!
Diệp Kiều suy nghĩ rất lâu, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Bắc Kiêu lại có một người bạn giàu có như vậy ở thành phố N!
Đúng lúc này, cửa khoang sau mở ra, một người đàn ông cao lớn từ trong xe bước ra, trên người mặc một bộ âu phục màu trắng áo sơ mi hoa xếp bên trong, tóc chải ngược ra sau, mang kính râm, thoạt nhìn là ta còn tưởng rằng đây là Châu Nhuận Phát những năm 90 ở Hồng Kông.
“Châu Nhuận Phát” này sải bước về phía cô, trên tay cầm chiếc điện thoại di động như cục gạch, khóe miệng hơi nhếch lên.
Diệp Kiều cũng chào hỏi anh ta.
“Xin chào! Tôi là Diệp Kiều! Anh là bạn của anh Kiêu phải không?” Cô hỏi một cách tự nhiên.
“Châu Nhuận Phát” nhếch môi lắc đầu: “Tôi không phải bạn anh ta.”
Nhận nhầm người rồi sao?
Nhưng tại sao nhìn người này vẫn cảm thấy có chút quen thuộc?
“Ơ anh ơi, vậy anh là…?”
“Châu Nhuận Phát” tháo kính râm xuống, lộ ra vẻ mặt mê người: “Tôi là cậu trẻ của nó!”
Ôi trời ơi!
Hóa ra là cậu trẻ!
Cô đã quên mất nhà mẹ đẻ của Lục Bắc Kiêu – Đỗ Dĩnh ở thành phố N! Ngành công nghiệp nặng Trường Giang nổi tiếng thành phố N, thậm chí cả nước đều thuộc về nhà họ Đỗ!
Không ngờ cậu trẻ của lại còn trẻ đến vậy! Ông cậu này chắc cũng chỉ hơn Lục Bắc Kiêu mấy tuổi, lại là con út trong nhà.
“Chào cậu trẻ!” Cô vội vàng gọi một cách ngọt ngào.
Xong còn quay lại giới thiệu Tiểu Đổng và chị Châu.
——
Xe có điều hòa đầy đủ, ghế da êm ái hơn cả ghế sofa, trên xe có dàn âm thanh nổi, phát các bài hát nổi tiếng nhất Hông Kông năm đó.
“Ê nhóc, cô có quan hệ gì với Kiêu Kiêu nhà chúng ta vậy?” Cậu trẻ cười haha một cách xấu xa hỏi, gương mặt điển trai, da thịt trắng trẻo, chắc bình thường cũng chăm sóc dữ lắm.
Đỗ Quân biết rồi mà còn cố hỏi.
Hôm qua đang nói chuyện điện thoại với thằng nhóc đó thì nó nói: “Cậu trẻ ơi, cháu nhờ một chút, cháu dâu tương lai của cậu hai ngày nữa tới thành phố N rồi, cậu đi đón giúp cháu nha, cô ấy tên Diệp Kiều!”
Bình thường nói chuyện hống hách lắm, đâu có khách khí vậy, bình thường cũng đâu có kêu bằng cậu.
Lúc đó với tư cách là một người cậu già, làm sao không phấn khích cho được.
Vì một con nhóc mà cuối cùng cũng chịu xưng hô đàng hoàng với cậu, điều này cho thấy vị trí của con nhóc này trong lòng nó, thằng nhỏ này chưa từng nói về bạn gái bao giờ!
Diệp Kiều xấu hổ cười cười: “Cậu trẻ, cậu nói xem?”
“…” Con bé này, một chút lo lắng cũng không có!
Dáng dấp cũng được, gương mặt cũng xinh đẹp, rất tự nhiên!
Nếu so sánh thì còn đẹp hơn mấy ngôi sao ở Hồng Kông mà anh ta biết!
Con nhóc đáng ghét, không nói thì thôi chứ nói chuyện thì đúng là ghê gớm!
“Cậu, anh Kiêu nói quan hệ của tụi con thế nào thì là thế ấy!” Diệp Kiều nở nụ cười ngọt ngào, uống một hớp nước khoáng Wahaha, Tiểu Đổng và chị Chu ngồi ở hàng ghế sau, không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Đỗ Quân đưa họ về khách sạn ăn trưa rồi đặt ba phòng VIP.
“Nhóc, đây là bằng tốt nghiệp của anh trai cô.” Diệp Kiều vừa ngủ trưa dậy đã bị điện thoại phòng khách gọi đến nhà hàng tây ở tầng một của khách sạn, Đỗ Quân đưa cho cô một túi hồ sơ.
Được luôn à, cô còn chưa tìm tới trường học nữa mà cậu trẻ này đã làm được rồi!
“Anh trai cô thì chỉ mang cái này, cô biết anh ta đụng phải ai, gặp chuyện gì không?” Đỗ Quân nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu rất nghiêm túc.