Thất Giới Hậu Truyện

Chương 310: Vũ Điệp kỳ ngộ

Đột nhiên, thân thể Vũ Điệp run lên, khuôn mặt xinh đẹp như nước, lòng đang say mê đột nhiên tỉnh lại, lập tức đẩy Thiên Lân lùi lại, miệng ngượng ngùng nói:

- Huynh … huynh … huynh …

Thiên Lân vẻ mặt hưng phấn, nhìn hình dáng đồi núi trước ngực động lòng người của Vũ Điệp, nhớ lại mùi vị vừa rồi dùng tay vuốt ve, vẻ mặt toát ra nụ cười mê mẩn.

- Vũ Điệp, bộ dáng thẹn thùng của nàng quả thật là đẹp.

Thiên Lân nhẹ nhàng nói ngọt.

Vũ Điệp cúi đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

- Huynh đã khi dễ ta.

Thiên Lân cười ha hả, thử thăm dò ôm Vũ Điệp thêm lần nữa, ôn nhu nói:

- Ta chỉ nhất thời kích động, ai bảo Vũ Điệp của ta lại xinh đẹp như vậy?

Nghe Thiên Lân nói bản thân mình là của hắn, Vũ Điệp lập tức mừng rỡ trong lòng, ngửng đầu trừng hắn đầy quyến rũ, sau đó cúi đầu xuống khẽ nói:

- Thiên Lân, ta quả thật sợ có một ngày huynh sẽ quên ta mất.

Thiên Lân nhìn thân thể nàng, cười nhẹ nói:

- Đừng suy nghĩ lung tung, ta sao có thể quên nàng được.

Vũ Điệp lắc đầu khe khẽ, có vẻ lo lắng không biết vì sao, nhỏ giọng nói:

- Ta không biết, nhưng ta thường xuyên có loại sợ hãi như vậy. Ta sợ …

Thiên Lân thấy vẻ mặt ưu tư của nàng, vội vàng chuyển sang chuyện khác:

- Không nói những chuyện đó nữa, chúng ta khó lắm mới cùng ở với nhau, nên vui vẻ mới tốt.

Nói rồi cúi đầu hôn lên má môi của Vũ Điệp, thưởng thức vẻ thẹn thùng xinh đẹp của thiếu nữ. Vũ Điệp hơi xấu hổ, miệng khẽ rên rỉ, trong thế công tình cảm của Thiên Lân, nàng nhanh chóng chìm vào thế giới của hai người. Khi tay của Thiên Lân làm lại lần nữa, thân thể Vũ Điệp run rẩy, muốn đẩy Thiên Lân ra, lại bị Thiên Lân hôn thật chặt, hơi giằng co một chút, rồi toàn thân Vũ Điệp mềm nhũn ra, để cho bàn tay của Thiên Lân thám thính khu vực mềm mại động lòng người trước ngực của mình. Thiên Lân vô cùng hưng phấn, hắn quên hết, chỉ vuốt ve đôi nhũ hoa của Vũ Điệp, chìm đắm trong khoái lạc tình dục nam nữ.

Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, mãi đến khi một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt tiến vào trong não của Thiên Lân mới khiến hắn đang say mê giật mình tỉnh lại.

Liếc Vũ Điệp, lửa dục trong mắt Thiên Lân đột nhiên tăng lên, chỉ thấy áo trước ngực Vũ Điệp không chỉnh tề, để lộ da thịt trắng như ngọc ngà, bàn tay của hắn không biết đã luồn vào trong áo của nàng từ lúc nào, thoải mái vuốt ve nhũ hoa mềm mại của Vũ Điệp. Hơi không nỡ, Thiên Lân tay hơi nhúc nhích, cảm giác đầu tiên là mượt mà và rất đàn hồi, khiến hắn cơ hồ khó mà giữ mình được. Nhưng tin tức trong não khiến hắn chấn động, Thiên Lân đành vuốt ve vài cái, sau đó thu hai tay lại.

Cúi đầu, Thiên Lân hôn lên Vũ Điệp một lượt, tiện thể chỉnh lý y phục của nàng, đợi nàng đang say đắm tỉnh lại mới nhẹ nhàng nói:

- Vũ Điệp thật là đẹp.

Nghe vậy, Vũ Điệp xấu hổ không chịu được, đánh vào ngực Thiên Lân, xấu hổ muốn giận nói:

- Thật là ghét huynh, thứ rất xấu xa, khinh thường ta …

Thiên Lân cười lớn, đắc ý vô cùng miệng rống lên:

- Đừng nổi giận, ta không tốt. Sau này ta sẽ êm ái một chút, không khinh thường nàng, trìu mến với nàng là được.

Vũ Điệp không thuận theo, thẹn thùng vô cùng, mãi đến khi Thiên Lân nhận sai mới từ từ khôi phục trở lại.

Kéo tay Vũ Điệp, Thiên Lân nhẹ nhàng hạ xuống, đến trên mặt hồ mới chăm chú nhìn tình hình bên dưới chân.

Trước đây, Thiên Lân bị biến hóa liên tục trên mặt hồ làm cho tỉnh giấc.

Hiện nay, mặt hồ nhìn từ trên có vẻ bình lặng, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện một số tình trạng.

Vũ Điệp không hiểu, đỏ mặt hỏi:

- Huynh đang làm gì vậy?

Thiên Lân nói:

- Đừng gấp, từ từ mà trông, mặt hồ này dường như đang có biến hóa nào đó.

Vũ Điệp vừa nghe, quan sát cẩn thận.

Ban đầu, mặt hồ ngoại trừ một tầng gợn sóng do gió lạnh thổi lên, không thấy có bất cứ tình trạng nào. Nhưng theo thời gian trôi qua, Vũ Điệp dần dần phát hiện, trên mặt hồ xuất hiện một số hình ảnh lúc ẩn lúc hiện. Theo Vũ Điệp thấy được, cảnh tượng thể hiện trong hình ảnh rất kỳ quái, toàn là những hình vẻ rắc rối phức tạp do những điểm sáng tạo thành.

Nhìn cẩn thận, Vũ Điệp hơi mơ hồ, những hình ảnh này dường như ẩn chứa huyền cơ, nhưng nàng lại căn bản nhìn không rõ được. Bên cạnh, Thiên Lân cũng đang quan sát, nhưng cảnh tượng hắn nhìn thấy lại không giống với cảnh tượng mà Vũ Điệp nhìn thấy.

Trước hết, hình vẽ Vũ Điệp nhìn thấy, Thiên Lân cũng nhìn thấy, hơn nữa nhờ Tinh Thần pháp quyết, Thiên Lân chỉ một lúc là hiểu được. Lúc này, hình ảnh đó dần dần nhạt đi, thay thế là một cảnh tượng khác hẳn, mô tả một thứ nào đó trên mặt hồ. Ở một chỗ kia, có một tấm sáng trong suốt, bề mặt tùy lúc xuất hiện rất nhiều hình ảnh tàn khuyết và tin tức, ngầm mô tả một loại huyền cơ nào đó.

Thời gian xuất hiện cảnh tượng này không dài, sau đó cảnh tượng mặt hồ lại thay đổi, xuất hiện một đoạn hình ảnh, hiện ra hình ảnh khác nhau của Tứ Linh thần thú. Trong đó, đối với hình ảnh Thanh Long và Bạch Hổ, Thiên Lân hoàn toàn không thấy kỳ quái, còn đối với Chu Tước, do thời gian xuất hiện không quá lâu, Thiên Lân hoàn toàn không nhìn rõ được đuôi nó có mấy cái, cũng không phân biệt được thật ra nó có phải là phượng hoàng hay không. Còn lại Huyền Vũ thần thú, hình ảnh vô cùng kỳ dị đặc biệt, bên dưới là một con rùa khổng lồ, trên lưng rùa có một con rắn khổng lồ chiếm cứ, màu sắc dường như là xanh đen.

Đối với tình hình này, Thiên Lân có phần không hiểu rõ được. Cảnh tượng trong hồ xuất hiện là ngầm ám chỉ điều gì đây? Lẽ nào con rùa khổng lồ dưới đáy hồ lại chính là Huyền Vũ chăng? Nếu là như vậy, lời nói của Xà Thần trước đây cho là Huyền Vũ chính là thể hỗn hợp giữa rùa và rắn thì giải thích như thế nào đây?

Vũ Điệp thôi không nhìn nữa, quay sang thấy vẻ mặt Thiên Lân kỳ quái, nhịn không được hỏi lại:

- Huynh thế nào vậy? Có chuyện gì nghĩ không hiểu rõ phải không?

Thiên Lân tỉnh lại, liếc Vũ Điệp, hỏi lại:

- Nàng xem có thấy thế nào?

Vũ Điệp nói:

- Ta thấy một số hình vẽ phức tạp, không hiểu rõ ý tứ là thế nào. Huynh thì sao?

Thiên Lân thấy kỳ quái, hỏi tới:

- Chỉ là một số hình vẽ, có khác gì đâu?

Vũ Điệp ánh mắt đổi khác, hỏi lại:

- Huynh có thấy cảnh tượng khác không?

Thiên Lân gật nhẹ, nói:

- Ta còn thấy được một số hình khác, phỏng chừng là do mỗi người khác nhau, rất khó giải thích rõ được.

Vũ Điệp hiếu kỳ hỏi:

- Thấy những gì vậy?

Thiên Lân kể đơn giản một lượt, sau đó nói:

- Theo những gì thấy trước mắt, con rùa khổng lồ dưới đáy hồ này nhất định có ẩn chứa huyền cơ nào đó, đáng tiếc chúng ta lại không thể quan sát rõ hơn.

Vũ Điệp an ủi:

- Đừng nghĩ quá nhiều, Băng Nguyên đã hỗn loạn không chịu nỗi, lại thêm một phe nữa thì làm sao?

Thiên Lân nghe vậy, điềm nhiên bật cười, gật đầu nói:

- Nói hay lắm, chúng ta hẳn phải gặp chuyện không sợ hãi, dũng cảm đối mặt với nó.

Vũ Điệp cười cười, đang chuẩn bị nói, nhưng đột nhiên một cảm giác kỳ dị ập đến với nàng, khiến nàng bất ngờ chấn động, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Thiên Lân phát hiện nàng khác thường, vội vàng nhìn theo ánh mắt của nàng, kết quả phát hiện trên mặt hồ khí nóng ngùn ngụt, tầng tầng sóng nước tự động tản ra, hình thành một hình vẽ hoa mỹ. Quan sát kỹ, hình ảnh đó biến hóa liên tục, Thiên Lân nhìn rất lâu cũng không nhìn ra được là gì.

Vũ Điệp vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt bất động nhìn xuống mặt hồ, tâm thần hoàn toàn bị hình vẽ đó hấp dẫn. Thời khắc này, tư tưởng của Vũ Điệp tiến vào một không gian kỳ diệu, thấy được vô số mây sao và điểm sáng, chúng tung hoành đan xen tạo thành một loại đường hầm tự động vận chuyển, mang suy tư của Vũ Điệp bay theo một phương hướng xa xăm chưa biết được.

Không biết bao lâu sau, suy tư của Vũ Điệp dao động một lúc, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, nàng đến một thế giới màu xanh biếc, cảnh vật xa xa hơi mơ hồ, trước mặt lại có một cái ngã ba. Hơi mơ hồ, Vũ Điệp đứng ở ngã ba đường, nhìn hai đường trái phải, phát hiện đường bên trái đầy những đóa hoa màu xanh biếc, đường bên phải đầy những đóa hoa màu đỏ tươi, cảnh sắc thật là xinh đẹp, nhưng màu sắc hơi khác nhau. Chần chừ một lúc, Vũ Điệp đi vào đường bên trái, nhưng vừa bước vài bước, nàng lại đột nhiên dừng lại đi xoay người đi về phía bên phải. Song đúng lúc nàng đi đến ngã rẻ bên phải, nàng lại do dự, thân thể lại xoay đi về phía ngã rẻ bên trái.

Lúc này, cảnh tượng trước mắt đột nhiên mơ hồ đi, khi Vũ Điệp ngạc nhiên dừng chân lại, chỉ giây lát thì ngã ba đường liền biến mất. Hơi kỳ quái, Vũ Điệp quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy một vùng quanh đó sương mù bao phủ không biết mình đang ở nơi nào. Vì thế, Vũ Điệp cẩn thận suy nghĩ, tư tưởng liền quay lại hiện thực, cả thân run lên liền tỉnh táo trở lại.

Định thần lại, Vũ Điệp thấy Thiên Lân đang nhìn mình kỳ quái, không khỏi hỏi lại:

- Làm gì mà nhìn ta như vậy?

Thiên Lân ánh mắt hơi động đậy, hỏi lại:

- Vừa rồi nàng sao vậy?

Vũ Điệp sửng người, mơ hồ nói:

- Vừa rồi … ta … vừa rồi … dường… như … nhớ …không được rồi.

Thiên Lân thấy nàng như vậy, liền ôn nhu nói:

- Được rồi, sau này nhớ lại mới nói cho ta biết cũng được. Bây giờ … cẩn thận …

Giọng nói biến hẳn, vẻ mặt Thiên Lân nóng nảy phát xuất cảnh cáo. Vũ Điệp vẻ mặt mơ hồ, còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra liền bị một luồng sức mạnh to lớn cuốn lấy.

Lúc đó, trong hồ đột nhiên bắn ra một cột nước cùng với ánh sáng nhàn nhạt, lập tức bao trùm lấy Vũ Điệp. Thiên Lân thấy vậy, bay phốc lên liền bị một luồng sức mạnh vô hình hất văng ra. Vũ Điệp tỉnh lại, vội vàng triển khai phản kích, ý đồ muốn đánh vỡ sức mạnh thình lình giống như cột sáng giữ chặt lấy nàng. Kết quả toàn thân đột nhiên mất lực, bị một sức mạnh kỳ diệu không biết tên giữ cố định ở giữa cột nước.

Tình hình như vậy, Vũ Điệp hơi kinh hoàng, mở miệng định kêu Thiên Lân, nhưng thanh âm lại yếu ớt vô cùng, hoàn toàn bị cột nước ngăn cách hẳn. Thiên Lân hơi nóng nảy, thân thể bắn lên nhanh chóng quay lại, chuẩn bị tiến công lần thứ hai, nhất định phải cứu Vũ Điệp cho được. Nhưng đúng lúc đó, Tầm Duyên trong lòng Thiên Lân đột nhiên mở miệng nói:

- Chớ có lỗ mãng, đây là cơ duyên của nàng ta, ngươi chớ có manh động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất