Thất Giới Hậu Truyện

Chương 477: Phi Long hiện thế

Rời khỏi Lâm Phàm, Linh Hoa tâm tình bất an chạy đi tìm tung tích của Tứ trưởng lão. Trên đường đi, Linh Hoa vô cùng nóng nảy, gia tăng tốc độ đến mức cực hạn, người như rẽ không mà đi, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết. Giây lát sau, Linh Hoa đến chỗ chia tay với Tứ trưởng lão, thấy ở đó Tứ trưởng lão đang kịch chiến với Tứ Dực thần sứ, tình hình chiến cuộc vô cùng kịch liệt, xem ra ai cũng không chiếm được tiện nghi. Quan sát cẩn thận, Linh Hoa phát hiện hai người giao chiến lúc này cách nhau vài trượng, hai bên cảnh giác chăm chú nhìn nhau, dường như đã đến thời điểm quan trọng. Vì thế, Linh Hoa tâm tư biến đổi, lập tức bắn thẳng mình vào giữa, miệng dịu dàng nói:

- Sư thúc tổ, con đến giúp người.

Tứ Dực thần sứ hơi cau mày, hừ giọng nói:

- Ngươi đây là đi tìm cái chết.

Tứ trưởng lão lãnh đạm đáp:

- Chớ nên cuồng vọng, tình thế hiện nay đối với ngươi thêm bất lợi.

Tứ Dực thần sứ cười lạnh nói:

- Bất lợi? Ngươi cho là nó gia nhập vào có thể cải biến chiến cuộc?

Tứ Trưởng lão hờ hững đáp:

- Thử qua liền biết, hà tất phải nóng nảy. Linh Hoa, con ra tay trước đi, chỉ cần một chiêu là đủ dùng rồi.

Linh Hoa liếc Tứ trưởng lão, gật đầu nói:

- Sư thúc tổ cứ yên tâm, con hiểu rõ.

Dứt lời, Linh Hoa triển khai thân pháp, Ma Long tiên trong tay múa lên rất nhanh thi triển chiêu sắc bén nhất trong Ma Long tiên pháp – Thạch Phá Kinh Thiên. Lúc này, chỉ thấy hình bóng Linh Hoa phân tán, tám phân thân chia thành tám phương vây Tứ Dực thần sứ vào giữa, đồng thời thi triển những chiêu thức khác nhau từ tám phương hướng để triển khai công kích, tạo thành một công kích liên hợp.

Tứ Dực thần sứ thấy vậy khinh miệt nói:

- Chút tài mọn cũng dám bêu xấu, quả thật không tự lượng sức.

Bốn cánh múa lên, cuồng phong tràn lan, dòng khí hùng dũng xoay tròn bay ra hình thành một vòng sóng khí khuếch tán kéo dài ra chung quanh. Linh Hoa vẻ mặt hờ hững, nhìn mà như không thấy, tám phân thân lần lượt nhấp nhô, các chiêu thức khác nhau dung hợp thành một ngưng tụ thành một lưới sáng đen nhánh đẹp đẽ, khi đến gần Tứ Dực thần sứ, lưới sáng đột nhiên thu nhỏ lại hóa thành một cột sáng đen ngòm dễ dàng đột phá được lưới khí phòng ngự của Tứ Dực thần sứ bắn thẳng vào tim của y.

Đối mặt với công kích của Linh Hoa, Tứ Dực thần sứ ánh mắt kinh hãi, miệng gào thét giận dữ, hai tay nhanh chóng đảo chuyển, lòng bàn tay phát ra hai luồng sáng màu xanh lục đón lấy cột sáng đen ngòm của Linh Hoa, hai bên đụng vào nhau tại một điểm. Lúc này, Tứ trưởng lão thân hình biến ảo, trường kiếm trong tay rung động, tiếng kiếm ngâm vỡ vụn từ yếu thành mạnh, lập tức truyền vào tai của Tứ Dực thần sứ, lúc đó làn kiếm xao động vặn vẹo cũng khuếch triển thành một cột sáng màu trắng bạc uốn cong biến hình, theo phương hướng ngược lại bắn về, chớp mắt đã đâm xuyên qua phòng ngự của Tứ Dực thần sứ, đâm thẳng một kiếm từ phía sau.

- À … đáng ghét…

Thân thể run rẩy, Tứ Dực thần sứ gào thét liên miên, lập tức bị trọng thương với một chiêu công kích liên thủ của Linh Hoa và Tứ trưởng lão, từ trên không trung rơi thẳng xuống. Kết quả này khiến người ta bất ngờ, ít ra Tứ Dực thần sứ trước đây chưa từng dự liệu được. Trước khi giao chiến, Tứ Dực thần sứ xem nhẹ Linh Hoa, cho là nàng cũng không có tác dụng bao nhiêu, vì thế hoàn toàn không để ý đến. Ai ngờ tu vi của Linh Hoa tuy chỉ đạt đến trung kỳ cảnh giới Quy Tiên, nhưng khi toàn lực thi triển Thạch Phá Thiên Kinh sắc bén nhất trong Ma Long tiên pháp, uy lực của nó cũng rất kinh người, khiến cho Tứ Dực thần sứ còn chưa kịp thời chấn lui Linh Hoa đã tạo cơ hội cho Tứ trưởng lão lợi dụng được.

Một chiêu thành công, Tứ trưởng lão thế không buông tha, trường kiếm trong tay múa lên tự nhiên, kiếm khí rợp trời tung hoành đan xen hình thành một lưới kiếm màu trắng bạc bao trùm lên đầu của Tứ Dực thần sứ. Trong lúc rơi xuống, Tứ Dực thần sứ bị chọc đến phát cuồng, thân thể xoay chuyển giữa không trung, múa cánh trên lưng phát ra dòng khí cực mạnh, ý đồ muốn đánh tan màn kiếm của Tứ trưởng lão. Linh Hoa bay thẳng lên không, miệng quát một tiếng thánh thót, Ma Long tiên trong tay lay động rất nhanh ngưng tụ thành một màn sáng đen ngòm, chớp mắt đã ảo hóa thành một con rồng đen khổng lồ, gào thét bay thẳng đến Tứ Dực thần sứ.

Phát hiện được nguy cơ, Tứ Dực thần sứ lập tức đề cao cảnh giác, mắt tóe ra ánh lạnh, trong lòng đưa ra một quyết định. Lập tức, Tứ Dực thần sứ rống lên điên cuồng một tiếng, thân hình thon dài chớp mắt đã bành trướng vài chục lần, hóa thành một con chim dực khổng lồ, dễ dàng đánh tan kiếm khí của Tứ trưởng lão và công kích của Linh Hoa. Bay thẳng lên trời, Tứ Dực thần sứ ánh mắt sắc bén, âm hiểm nói:

- Muốn giết được ta, các ngươi còn chưa có bản lĩnh đó.

Tứ trưởng lão vẻ mặt nặng nề, nhắc nhở:

- Linh Hoa cẩn thận, công kích tầm thường trước mắt không tạo nên tác dụng gì với hắn.

Linh Hoa hơi nóng nảy, vốn muốn nhanh chóng đuổi Tứ Dực thần sứ chạy đi để sau đó dẫn Tứ trưởng lão hỗ trợ Lâm Phàm, ai ngờ ngược lại chọc giận Tứ Dực thần sứ, khiến cho trước mắt không thể tách đi được. Đối mặt với tình hình như vậy, Linh Hoa vừa nóng nảy lại vừa tức tối, vẻ mặt bất an nói:

- Sư thúc tổ, có biện pháp nào đánh lui được hắn hay thoát khỏi hắn hay không?

Tứ trưởng lão trầm ngâm đáp:

- Thực lực địch nhân kinh người, nếu như đánh thẳng liều mạng sợ là chúng ta không chiếm được tiện nghi.

Linh Hoa nhìn Tứ Dực thần sứ, lo lắng nói:

- Nhớ lại Thiên Lân nói qua, ngày trước huynh ấy đánh trọng thương Tứ Dực thần sứ là nắm lấy nhược điểm thể hình to lớn của hắn. Nếu như chúng ta có thể diễn được trò cũ, nói không chừng có thể khiến hắn trọng thương.

Tứ trưởng lão nghe vậy trầm ngâm không đáp, dường như đang suy xét ý kiến của Linh Hoa. Tứ Dực thần sứ nghe vậy nổi giận, tức tối cười nói:

- Muốn diễn lại trò cũ? Các ngươi quả thật quá coi thường bản thần sứ rồi.

Linh Hoa hừ giọng đáp:

- Nếu như ngươi không sợ, hà tất phải kích động như vậy?

Tứ Dực thần sứ cười như điên nói:

- Sợ? Ta chỉ cười các ngươi không biết gì cả. Lần trước Thiên Lân chỉ là may mắn mà thôi, lần này các ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết.

Dứt lời, Tứ Dực thần sứ chụp xuống, cánh trên lưng khổng lồ múa lên mạnh mẽ phát ra cuồng phong kinh thiên, ngưng tụ thành hai cột gió bắn thẳng đến Linh Hoa và Tứ trưởng lão. Đảo người né tránh, Tứ trưởng lão đằng không bay lên, vừa xông thẳng đến Tứ Dực thần sứ, vừa múa kiếm trong tay phát ra làn kiếm dày đặc ngưng tụ thành vài trăm luồng kiếm khí trong gió tuyết, toàn bộ đánh trúng vào người của Tứ Dực thần sứ.

Lúc này, Tứ Dực thần sứ quanh người lóe lên ánh sáng, kiếm khí sắc bén đó khi đánh trúng lông vũ của y liền phát xuất thanh âm ri ri và hoa lửa tung tóe. Linh Hoa thấy vậy, đảo người bay lên, Ma Long tiên thoát khỏi tay đón gió hóa thành một con rồng đen dài vài chục trượng, phóng thẳng đến Tứ Dực thần sứ. Gào lên một tiếng, Tứ Dực thần sứ hai cánh cuốn về, thân thể đang chụp xuống đột nhiên quay ngược né tránh được rồng đen giữa không trung, xông thẳng đến Tứ trưởng lão.

Kêu khẽ một tiếng, Tứ trưởng lão triển khai Phiêu Tuyết thân pháp, dùng tốc độ cực nhanh lúc ẩn lúc hiện trong gió tuyết né tránh được sự cuốn lấy của Tứ Dực thần sứ. Bên này, Linh Hoa một chiêu không thành, tiếp tục thúc động Ma Long tiến công để phân tán sức chú ý của Tứ Dực thần sứ, tạo cơ hội phát động tấn công cho Tứ trưởng lão. Đối với tâm tư của Linh Hoa, Tứ Dực thần sứ hoàn toàn hiểu rõ, y cố ý né tránh Linh Hoa, tập trung sức chú ý vào Tứ trưởng lão để tránh giẫm vào vết xe đổ.

Như vậy, giao chiến hai bên trong lúc nhất thời rơi vào cục diện giằng co, ai cũng khó mà đánh lùi được đối thủ trong thời gian ngắn. Đối mặt với tình trạng như vậy, Tứ trưởng lão hoàn toàn không lo lắng, ông vừa quan sát động tĩnh của Tứ Dực thần sứ, vừa suy nghĩ phương pháp ứng phó. Linh Hoa trong lòng lo lắng vô cùng, nàng rất muốn tranh thủ thời gian, lại không dám nói ra chuyện Lâm Phàm gặp nguy hiểm để tránh khiến cho Tứ Dực thần sứ chú ý tạo thêm giằng co.

Thời gian, âm thầm trôi qua, Linh Hoa càng thêm bất an. Nàng khổ sở suy nghĩ tìm đối sách, nhưng lại không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp hay ho nào cả. Lúc này, Tứ Dực thần sứ tỏ ra hơi nóng nảy, lập tức ngừng việc truy kích, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Tứ trưởng lão và Linh Hoa trầm giọng nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, hãy để chúng ta kết thúc cuộc chiến đấu nhàm chán này.

Tứ trưởng lão lạnh lẽo đáp:

- Ra tay đi, hãy cho ta coi thử ngươi ngoại trừ to con ra còn có khả năng thế nào.

Tứ Dực thần sứ âm hiểm đáp:

- Sẽ lập tức cho ngươi biết thôi.

Lời còn vang bên tai, toàn thân Tứ Dực thần sứ lóe lên ánh xanh lục, một luồng khí thế trùm cả trời đất như Thái Sơn đè xuống tác dụng lên người của Linh Hoa và Tứ trưởng lão, lập tức hất cho hai người từ không trung rơi xuống. Đối mặt với tình hình này, vẻ mặt Tứ trưởng lão kinh ngạc, trong đáy mắt lóe lên một chút nặng nề, rõ ràng liều mạng không phải là điều ông mong muốn. Linh Hoa tu vi không mạnh, sau khi rơi xuống đất rồi thân thể run lên, lập tức bị trọng thương.

Tứ Dực thần sứ bật cười ha hả, thúc động chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể, dùng phương thức thuần sức mạnh để triển khai công kích đáng sợ nhất. Tứ trưởng lão vẻ mặt phức tạp, liếc Linh Hoa thân thể run rẩy, biết chắc không thể kéo dài thời gian, lập tức quát to một tiếng, cả người xoay tròn bắn ra hệt như con quay xông thẳng lên không. Lúc này, một cột kiếm phá không gào thét, trong quá trình xoay tròn run rẩy đong đưa phát xuất ngàn vạn làn kiếm, phá vỡ tầng tầng trở ngại ép thẳng đến tim của Tứ Dực thần sứ.

Tiếng cười chợt dừng, Tứ Dực thần sứ ánh mắt lạnh lại, bốn cánh trên lưng thay đổi phát xuất ra cột gió hủy diệt biến đổi hình dạng, từ trên hạ xuống vừa hay chạm vào Tứ trưởng lão. Lập tức, cột kiếm sắc trắng và cột gió màu xanh lục nhạt kết liền với nhau, hai bên dừng lại một chút, sau đó ánh sáng lóe ra, âm thanh trung trời, tạo nên vụ nổ kinh người. Bốn bề, cuồng phong tứ tán, tuyết bay như hoa. Khí trường đặc thù khiến người ta hít thở khó khăn, trong lúc phát nổ liền tiên tan.

Phát hiện được tình hình này, Linh Hoa bay lên không trung, Ma Long tiên thẳng tắp như trường thương cùng với tu vi cả đời của Linh Hoa bắn thẳng theo phương hướng của Tứ Dực thần sứ. Giữa không trung, sương khói do vụ nổ tạo ra bao trùm cả hình bóng của Tứ trưởng lão, lại không che phủ được hình dạng khổng lồ của Tứ Dực thần sứ. Khi đòn đánh lén của Linh Hoa đến gần, Tứ Dực thần sứ đã phòng ngự chặt chẽ, trảo bên trái múa lên đột ngột, liền va chạm lên Ma Long tiên của Linh Hoa, lập tức hất bắn nó đi.

Cũng đúng lúc đó, Tứ trưởng lão bị thương không nhẹ, thân thể hạ xuống vài trượng ẩn mình trong màn sương khói. Chăm chú nhìn địch nhân hình dạng khổng lồ bên trên, Tứ trưởng lão biết được công kích bình thường không có tác dụng, lập tức tâm tư chuyển đổi, thúc động chân nguyên trong cơ thể thi triển Ngự Băng quyết trong tám đại tuyệt kỹ của Đằng Long cốc, nhanh chóng hấp thu khí hàn băng bốn bề. Lập tức, không trung cuồng phong hội tụ, khí cực lạnh trùm cả trời đất ập đến, nhanh chóng hình thành một khu vực lạnh băng theo sự khống chế của Tứ trưởng lão, tác dụng toàn lực lên người của Tứ Dực thần sứ, ngưng tụ một lượng băng tuyết rất nhiều trên bề mặt thân thể y.

Phát hiện nhiệt độ biến đổi, Tứ Dực thần sức gào lên giận dữ. Thân thể khổng lồ của y cần tiêu hao một lượng lớn nhiệt năng, điều này khiến y khi đối mặt với công kích của khí băng lạnh thì tỏ ra rất cật lực. Hiện nay, Tứ trưởng lão thúc động Ngự Băng quyết, nhờ vào sức mạnh thuần nhất trong trời đất phát động loại công kích nguyên thủy nhất, điều này khiến cho Tứ Dực thần sứ khôi phục lại bản thể đối mặt với áp lực cực lớn. Lay động thân thể, Tứ Dực thần sứ vừa phá vỡ những băng tuyết ngưng đọng, vừa suy nghĩ đối sách.

Với tu vi của Tứ Dực thần sứ, đóng băng trong thời gian ngắn không ảnh hưởng lớn lắm với y, nhưng chịu đựng băng tuyết tấn công trong thời gian dài là chuyện không hề tốt đẹp gì. Để thoát khỏi cục diện bất lợi này, Tứ Dực thần sứ dứt khoát chọn lựa khôi phục lại hình người, cả thân thể khổng lồ đột nhiên thu nhỏ, chớp mắt đã ẩn mình trong sương mù. Tứ trưởng lão âm thầm cười lạnh, sau khi biết được tình hình của Tứ Dực thần sứ, đột nhiên thu lại Ngự Băng quyết, trường kiếm trong tay hơi rung nhẹ phát xuất tiếng kiếm ngâm vỡ vụn, chỉ trong chớp mắt khuếch tán âm thanh, cả người dời ngang vài chục trượng, tập trung tu vi cả đời vào một kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu của Tứ Dực thần sứ.

- Muốn đánh lén, ngươi coi thường bản thần sứ rồi.

Không chút hoang mang, Tứ Dực thần sứ thân thể nghiêng tới trước, bốn cánh trên lưng vung ra phát xuất bốn luồng kình phong sắc bén giao nhau tại một điểm, hình thành hào quang rực rỡ đón lấy một kiếm chém xuống của Tứ trưởng lão. Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Tứ trưởng lão kiếm thức nặng như núi, vừa toàn lực chém xuống vừa phản bác lại:

- Không cần phải cao hứng quá sớm, ngươi có thể tiếp được một kiếm này của ta nhưng không nhất thiết né được một chưởng này của ta …

Còn đang nói, kiếm chém xuống của Tứ trưởng lão gặp phải sức phản lực của Tứ Dực thần sứ, hai bên lập tức kịch hóa từ đó phát nổ. Đồng thời, Tứ trưởng lão tay trái múa lên đánh ra một chưởng, chưởng lực xem ra âm thầm do xuất kỳ bất ý vừa hay đánh trúng vào đỉnh đầu của Tứ Dực thần sứ.

- A … đáng ghét … đáng ghét.

Tung mình lùi lại, Tứ Dực thần sứ vẻ mặt tái nhợt, tự phụ quá độ khiến y hai lần bị nhục, điều này khiến y bừng bừng lửa giận. Đối với Tứ trưởng lão, Tứ Dực thần sứ vẫn không hề để chút nào trong lòng, cho là ông căn bản không đủ sự uy hiếp, chỉ là loại né nặng tìm nhẹ, nhân vật có chút khó dây dưa mà thôi. Thực ra thực lực của Tứ trưởng lão rất mạnh, vượt khỏi Hàn Hạc, Điền Lỗi rất nhiều, nhưng lại giỏi ẩn giấu. Tứ Dực thần sứ tự phụ cuồng vọng, sơ sót mất tình hình trọng yếu này, vì thế mới hai lần bị trọng thương.

Đánh lén thành công, Tứ trưởng lão bay thẳng lên không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng phát ra khí thế ép người, tạo nên vị thế của một kẻ mạnh. Ngạo nghễ giữa không trung, Tứ trưởng lão trường kiếm giơ cao, khí thế gia tăng thúc động kiếm khí thăng hoa, khiến cho không trung xuất hiện một cột sáng màu trắng bạc, chớp mắt đã gia tăng đến vài trăm trượng, hơn nữa còn nhanh chóng bành trướng. Trên mặt đất, Linh Hoa bị thương cảm ứng được khí thế của Tứ trưởng lão, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự hy vọng, vội vàng bay lên chọn lựa dời sang bên cạnh để quan sát.

Tứ Dực thần sứ tung mình hạ xuống, sau khi ổn định được thân thể bị thương liền ngửng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt toát một chút kinh ngạc. Nhìn vào cột kiếm ngàn trượng kia, cảm nhận được khí độ uy nghiêm đó, Tứ Dực thần sứ trong lòng đột nhiên sinh ra khiếp sợ, có dự báo bất an. Chần chừ một lúc, Tứ Dực thần sứ liền muốn phản kháng trở lại, nhưng sau khi suy xét, cuối cùng chọn lựa né tránh. Tung mình lùi lại phía sau, Tứ Dực thần sứ dùng tốc độ cực nhanh, miệng lại không cam lòng quát lên:

- Món nợ này ta trước tiên nhớ đã, đợi lần sau gặp lại, ta sẽ thu hồi gấp trăm lần.

Tứ trưởng lão lãnh đạm đáp:

- Lần tới gặp mặt, chỉ sợ ngươi không có được cơ hội sống sót rồi.

Tứ Dực thần sứ hừ lạnh nói:

- Thế thì hãy chờ xem.

Dứt lời, Tứ Dực thần sứ đột nhiên bay đi xa, chớp mắt đã không còn thấy tung tích. Thu lại thế, Tứ trưởng lão thở ra một hơi, cảm xúc nói:

- May mắn, cuối cùng cũng khiến hắn sợ mà chạy mất.

Linh Hoa bay đến bên cạnh Tứ trưởng lão, nóng nảy nói:

- Sư thúc tổ, Lâm Phàm đang một mình nghênh chiến Hắc Ma, chúng ta nhanh chóng đi cứu huynh ấy.

Tứ trưởng lão vẻ mặt kinh hãi, quát lên:

- Con sao không nói sớm?

Linh Hoa vẻ mặt đầy ưu tư, trả lời:

- Con sợ Tứ Dực thần sứ sau khi biết rồi liền sẽ có ý làm khó, quấn lấy chúng ta.

Tứ trưởng lão vẻ mặt trang nghiêm, trầm giọng nói:

- Thời gian khẩn cấp, nhanh chóng dẫn đường.

Linh Hoa vâng một tiếng, không quan tâm đến thương thế bản thân, dẫn Tứ trưởng lão ngự kiếm bay thẳng về phía Lâm Phàm hết tốc lực.

Trong lúc Linh Hoa đi tìm kiếm Tứ trưởng lão, Ma Ưng môn chủ Hắc ma và người kế thừa Đằng Long cốc Lâm Phàm chiến đấu với khí thế hừng hực. Thân là Hắc Ma, lão ở thế phải làm, một lòng muốn giết chết Lâm Phàm để báo thù Đằng Long cốc, phát tiết được cơn giận trong lòng. Đối với Lâm Phàm, hắn cố ý muốn thoát khỏi sự vây bủa của Hắc Ma, an toàn trở về. Nhưng trước mắt mà trông, nguyện vọng này đã thất bại, hắn căn bản không còn chọn lựa nào khác.

Hiểu được tình cảnh của bản thân, Lâm Phàm không dám do dự, lập tức thúc động chân nguyên trong cơ thể, đối kháng với áp lực do Hắc Ma gây ra. Đồng thời, Lâm Phàm cũng nhanh chóng né tránh kéo giãn khoảng cách với Hắc Ma, múa kiếm phát động công kích ra bên ngoài. Bật cười âm hiểm, Hắc Ma nói:

- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát khỏi tay ta, hà tất phải lãng phí khí lực?

Lâm Phàm lạnh lẽo đáp:

- Cười người sớm quá thường không có kết cục nào tốt đẹp.

Còn đang nói, trường kiếm trong tay của Lâm Phàm rung lên, làn kiếm đỏ rực phá không gào thét lập tức phá vỡ màn đen trước mắt để lộ ánh sáng rọi chiếu.

Thấy vậy ngầm mừng, Lâm Phàm bắn mình bay đi, từ khe hở phá vỡ mà rời khỏi khu vực do Hắc Ma khống chế bay về phía Đằng Long cốc. Bật cười quỷ bí, Hắc Ma hoàn toàn không tức tối, y cố ý để lộ một khe hở cho Lâm Phàm bỏ chạy nhằm chuyển phương vị khác đi. Theo phân tích của Hắc Ma, Linh Hoa bỏ chạy chính là để tìm viện binh. Vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, Hắc Ma an bài xảo diệu một cơ hội, âm thầm chuyển địa điểm khác nhằm ngăn không cho Linh Hoa tìm kiếm được.

Trên đường bay nhanh, Lâm Phàm toàn lực bỏ chạy, chỉ giây lát sau hắn đã bay được trên trăm dặm. Lúc này, Hắc Ma từ phía sau ép đến, khiến cho Lâm Phàm phải chuyển biến đường tiến, đổi đường thẳng thành đường quanh co để né tránh truy kích của Hắc Ma. Bật cười âm hiểm, Hắc Ma cố ý ép cho Lâm Phàm chuyển biến đường đi, sau khi dời khỏi đường đi thẳng chừng vài chục dặm, Hắc Ma đột nhiên tăng tốc ép gần, lập tức vượt qua khỏi đầu của Lâm Phàm ngăn cản hắn lại.

Chuyển đổi phương hướng, Lâm Phàm có ý trốn khỏi việc Hắc Ma bắt chặt lấy, đáng tiếc liên tục vài lần đều không thành công, cuối cùng đành phải chịu thua. Liếc hoàn cảnh chung quanh, Lâm Phàm trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác không tốt, dường như có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh. Quan sát vẻ mặt của Lâm Phàm, Hắc Ma lớn giọng cười nói:

- Tiểu tử, có phải cảm giác không ổn, trong lòng thấy bất an không?

Lâm Phàm nghe vậy chấn động, lập tức thu lại tâm thần, hờ hững đáp:

- Người tự cho là mình đúng thông thường cũng không thông minh.

Hắc Ma cười nói:

- Tiếp tục mạnh miệng, ta xem ngươi có thể lớn lối đến lúc nào nữa đây. Bây giờ trời đã gần trưa rồi, chính là giờ tốt ngày tốt, ta chọn lựa lúc này để đưa ngươi quy thiên, đảm bảo ngươi đời sau đầu thai có thể giàu sang sống thọ.

Lâm Phàm hơi tức giận, hừ giọng đáp:

- Đánh rắm, ngươi có chết rồi ta cũng chưa thể chết được.

Bắn mình bay lên, Lâm Phàm đột nhiên phát động đánh lén, trường kiếm trong tay thi triển Phi Long kiếm quyết, làn kiếm đỏ rực của nó phá không gào thét, đến nơi nào thì tuyết bay hóa thành hơi nước, hình thành vết trắng bạc.

Hắc Ma bật cười khinh thường, tay phải vung lên không trung, lòng bàn tay bắn ra một chùm sáng màu đen đón gió hóa thành một con chim ưng đen, va chạm với làn kiếm của Lâm Phàm. Lập tức, làn kiếm mạnh mẽ đỏ rực gặp phải chim ưng đen ngòm âm tà, hai bên thuộc tính tương phản, sức mạnh tương khắc liền phát nổ, hóa giải thế công của hai bên. Một kiếm không thành công, Lâm Phàm tung người bay lên thi triển Phi Long thân pháp, phối hợp với Phi Long kiếm quyết triển khai công kích nhanh nhẹn mà sắc bén.

Hắc Ma hai mắt khép hờ, tuy không coi Lâm Phàm ra gì cả nhưng từ khi bị Thiên Lân cho ăn quả đắng đến giờ, y đã tỏ ra cẩn thận khá nhiều, không dám xem thường nữa. Lúc này, Hắc Ma thấy thân pháp và kiếm quyết có phần sắc bén của Lâm Phàm, trong lòng lập tức biến chuyển, quyết định dùng sở trường mà né sở đoản, tốc chiến tốc quyết, không cho Lâm Phàm bất kỳ cơ hội sống sót nào cả. Có quyết định như vậy rồi, Hắc Ma toàn thân sát khí kinh người, một luồng khí tức lạnh lẽo cùng với cuồng phong gào thét chớp mắt đã bao trùm trong phương viên vài dặm, hình thành một khu vực hắc ám trực tiếp ngăn cách với bên ngoài. Đồng thời, quanh người Hắc Ma ảo ảnh tung hoành, những đường màu đen vặn vẹo nhấp nhô, xem như hư như thực không xác định, thực ra ẩn chứa sức mạnh hủy diệt đáng sợ, đang theo sự khống chế của Hắc Ma ào ào lao đến Lâm Phàm.

Từ khi ánh sáng tối đi, Lâm Phàm đã cảm thấy được có gì không ổn, vội vàng thúc động chân nguyên bố trí vài chục tuyến phòng ngự quanh người, cẩn thận đề phòng công kích của Hắc Ma. Khi đường cong màu đen dao động gấp khúc dùng hình dạng như lưới ép gần đến Lâm Phàm, thanh âm bốn bề đột nhiên biến mất, khiến cho người ta cảm nhận được im lặng dọa nạt đến không ổn. Thời khắc đó, Lâm Phàm trong lòng đột nhiên không yên, trường kiếm trong tay múa lên, làn kiếm đỏ rực vừa đụng vào đường cong màu đen trước mắt liền bị nghiền nát lập tức, sức phản lực hất cho Lâm Phàm phải lắc lư không thôi.

Tình hình như vậy, Lâm Phàm mới gặp phải lần đầu, nhớ lại sự cảnh báo của Thiên Lân trước đây, trong lòng hắn lập tức thấy lạnh hẳn đi. Tung mình lùi lại, Lâm Phàm quanh người lửa đỏ hội tụ, tầng tầng ngọn lửa quay cuồng nhảy múa, hình thành một vòng phòng ngự lửa đỏ, ý đồ muốn đốt cháy công kích đường cong âm độc mà đáng sợ đó. Hành động của Lâm Phàm chính xác hợp lý, dùng sức mạnh cực dương cực cương đối kháng với khí cực âm cực tà, đó là phương pháp không thể tốt hơn được.

Nhưng điều khiến Lâm Phàm chưa từng nghĩ đến, phòng ngự do hắn toàn lực phát động khi gặp phải công kích quỷ bí đó của Hắc Ma, thì gần như chỉ duy trì được giây lát liền tan rã như quân lính thua trận. Kết quả này khiến người ta khiếp hãi vô cùng, Lâm Phàm khi thật sự hiểu được khoảng cách giữa hai bên, trong lòng lập tức dâng lên tình cảm thương tang. Lúc này, ánh đen lóe lên, tiếng kêu thảm vang vọng. Lâm Phàm khi đối mặt với thế công của Hắc Ma không đường chống đỡ, lập tức bị trọng thương hất bay đi, miệng tuôn máu tươi nhiễm cả bụi trần.

Thời khắc, trong não Lâm Phàm lóe lên vô số hình bóng, có Thiên Lân, có Linh Hoa, Băng Tuyết lão nhân, Triệu Ngọc Thanh, dường như bọn họ đang gọi tên chính mình. Bóng ma tử thần bao trùm lên đáy lòng của Lâm Phàm, trong lòng hắn ngập tràn bất cam lại đầy ắp hận thù. Từ khi tu luyện thành Phi Long quyết, Lâm Phàm có thực lực đại tăng, tuy còn chưa đủ để đối kháng lại Hắc Ma, nhưng so với dĩ vãng, thực lực Lâm Phàm có gia tăng rất to lớn.

Hiện nay, Lâm Phàm mới vừa giao chiến đã bị thương không nhẹ, điều này trực tiếp đả kích niềm tin của hắn, khiến trong lòng hắn tăng thêm một bóng ma. Tung mình xoay tròn, Lâm Phàm liên thục lùi lại vài chục trượng mới miễn cưỡng hóa giải được luồng sức mạnh xung kích đó, ổn định được thân thể. Ngửng đầu nhìn lên, Lâm Phàm ngầm chăm chú quan sát vị trí trung tâm của khu vực, Hắc Ma đang ở đó vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ lơ lửng, ánh mắt băng lạnh nhìn hắn. Bốn bề, những đường gấp khúc đen ngòm như bóng với hình, tốc độ hoàn toàn không nhanh chóng lắm nhưng sát khí ẩn chứa lại mãnh liệt như vậy.

Phân tích qua hoàn cảnh của bản thân, Lâm Phàm biết được chỉ có thể liều mạng mà thôi. Vì thế, Lâm Phàm hít sâu một hơi, áp chế khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể, chớp mắt đã thúc phát Phi Long quyết đến cực hạn, toàn thân mờ hiện một hào quang màu đỏ rực chói mắt. Thời khắc đó, Lâm Phàm không có chọn lựa nào khác, hắn đã sớm bỏ đi ý nghĩ bỏ chạy, lửa giận trong lòng bừng bừng, dùng quyết tâm vô cùng kiên định dự tính liều mạng một chiêu với địch nhân. Đã có quyết tâm, động lực như vậy, Lâm Phàm chớp mắt đã biến thành người khác, toàn thân toát ra một nhuệ khí sắc bén thấu xương, hóa thành một luồng ý niệm cố chấp xuyên qua thời không bắn thẳng vào trong não của Hắc Ma.

Ánh mắt hơi biến, Hắc Ma hừ giọng nói:

- Không nhìn ra ngươi còn có mấy phần gan dạ, đáng tiếc ngươi lại không sống thọ. Đến đây, cho ngươi được thấy được uy lực Hắc Sát U La giới của bản môn chủ như thế nào, biết được cái gì gọi là khoảng cách chênh lệch.

Còn đang nói, ý niệm của Hắc Ma biến đổi, những hình bóng ảo hóa quanh người biến thành ngàn vạn, tất cả đan xen lẫn nhau, hỗn hợp lại thành một số tia sáng màu đen cong lượn, mang theo luồng sức mạnh phá vỡ ngăn chặn, dễ dàng ép gần đến thân thể của Lâm Phàm.

Chăm chú nhìn những đường cong màu đen đó, Lâm Phàm vẻ mặt nặng nề, giáo huấn vừa rồi hắn còn ghi nhớ kỹ trong lòng, biết được những đường cong lượn xem ra bình thường đó lại có uy lực đáng sợ hủy diệt cả thần tiên. Đối mặt với loại công kích đó, Lâm Phàm né cũng không được, bản thân đang ở trong khu vực đen ngòm do Hắc Ma khống chế, ngoại trừ liều mạng thì chỉ có thể chịu chết mà thôi. Bật cười thương tang, Lâm Phàm bỏ hết suy nghĩ trong lòng, trường kiếm trong tay rung lên, tiếng kiếm kêu trầm thấp từ yếu thành mạnh, khi đạt đến một trình độ nhất định thì trên thân kiếm chợt bay lên phù chú màu đỏ rực, một con rồng ánh sáng rực rỡ giãy dụa tựa hồ muốn thoát khỏi kiếm bay ra.

Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên rống to một tiếng, thân thể thon dài xoay chuyển giữa không trung hóa thành một bóng sáng màu đỏ rực kẹp lấy cột kiếm sáng quắc bắn thẳng về phía Hắc Ma phía trước. Trong lúc tiến lên, thân thể Lâm Phàm hóa thành rồng, ngọn lửa rừng rực chuyển động rất nhanh, ngưng tụ thành một cột sáng kiên cố chớp mắt đã xuyên qua tầng tầng mây đen sương mù thẳng đến trước ngực của Hắc Ma. Khẽ ồ một tiếng, Hắc Ma cười lạnh nói:

- Không tồi, một chiêu này còn có mấy phần hỏa hầu, đáng tiếc …

Còn đang nói, thế công của Lâm Phàm đã ép gần đến thân thể của Hắc Ma, phát sinh va chạm với sương đen dày đặc bên ngoài cơ thể y, tiếp đó sinh ra biến hóa kịch liệt, xuất hiện dấu hiệu giằng co giây lát. Tiếp sau đó, thế công Lâm Phàm đột phá được phòng ngự của Hắc Ma, tác dụng lên thân thể Hắc Ma, lập tức đánh tan sương mù bốn phía.

Gầm nhẹ một tiếng, Hắc Ma vẻ mặt toát ra một chút kinh sợ, khi công kích của Lâm Phàm đột phá được phòng ngự của bản thân y, thân thể y liền dời ngang vài trượng, huyền diệu vô cùng né tránh được. Phát hiện một chiêu thất bại, Lâm Phàm hoàn toàn không thay đổi, trường kiếm trong tay thuận thế quét ngang, chớp mắt đã ép gần đến ngực của Hắc Ma. Hừ khẽ một tiếng, Hắc Ma tay trái phát xuất, năm ngón tay phát ra chỉ lực đen ngòm ngưng tụ thành một trảo ưng to nhỏ chừng vài thước, phát ra ánh sáng đen ngòm, lập tức đánh tan một kiếm đó của Lâm Phàm.

Sau đó, toàn thân Hắc Ma sát khí tuôn ra, làn khí đen ngòm bắn ra như mũi tên, khi đến gần thân thể của Lâm Phàm liền biến hóa thành một số đường gấp khúc màu đen tung hoành đan xen, bao trùm lấy Lâm Phàm vào trong đó. Phát hiện được hoàn cảnh có khác lạ, Lâm Phàm đột nhiên rống to một tiếng, trường kiếm trong tay chuyển động quay về phát ra vài trăm làn kiếm tự động dung hợp thành chín cột kiếm, tạo thành kiếm trận Long Hình nghênh đón lấy tiến công của Hắc Ma.

Ánh đen lóe lên, làn đỏ rơi xuống. Những đường gấp khúc màu đen quỷ dị đó của Hắc Ma không gì ngăn được, khi gặp phải Phi Long kiếm khí do Lâm Phàm phát xuất liền hơi chấn động một chút, rồi đột phá được phòng ngự của làn kiếm, ép thẳng đến những chỗ yếu hại trên toàn thân của Lâm Phàm. Phát hiện phòng ngự mất hiệu quả, Lâm Phàm vừa kinh hãi vừa tức giận, mắt thấy nguy hiểm đang ập đến, lo lắng và bất an trong lòng khiến hắn khó chịu vô cùng. Lúc này, trong não Lâm Phàm một chùm ánh vàng kim lóe qua hóa thành một luồng ý niệm, chớp mắt đã kích phát ý thức phản kháng của Lâm Phàm, khiến hắn lập tức hành động không chút suy nghĩ.

Lúc này, đường gấp khúc màu đen do Hắc Ma phát xuất đã ép gần đến Lâm Phàm trong ba tấc, chỉ thoáng chốc đã có thể gây trọng thương cho Lâm Phàm. Mà cũng đúng lúc đó, trên người Lâm Phàm đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng kim, làn sáng thuần khiết ẩn chứa sức mạnh đặc thù không ngờ lại bắt những đường đen gấp khúc không gì ngăn được đó phải dừng ngay tại chỗ. Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó ánh vàng kim quanh người Lâm Phàm rực hẳn lên, lập tức đánh tan sương khói chung quanh, xua tan những sóng ánh sáng dao động.

Hắc Ma hơi kinh ngạc, Hắc Sát U La giới của y vốn phòng thủ kiên cố, U Ti Đoạt Hồn trảm (những đường gấp khúc màu đen) không gì ngăn được, ngoại trừ lần trước bị Thiên Tuyệt trảm của Tân Nguyệt chém cho tan tành ra, đây mới là lần thứ hai gặp phải đối thủ. Có phần tức giận, Hắc Ma chân nguyên trong cơ thể tuôn trào, dùng thực lực với ưu thế tuyệt đối hơn hẳn mạnh mẽ áp chế khí thế đang gia tăng của Lâm Phàm. Nhưng không ra gì, sương khói màu đen càng đậm đặc hình thành một vùng sương ánh sáng tầng tầng vây phủ lấy Lâm Phàm toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, vững vàng cố định hắn ở nguyên tại chỗ.

Phát hiện áp lực quanh người đang tăng mạnh, Lâm Phàm ra sức phản bác, chân nguyên trong cơ thể lại gia tăng lần nữa, tu vi của hắn đã từ cảnh giới sơ kỳ Địa Tiên tiến qua trung kỳ, đạt đến một cao độ khác hẳn. Cảm ứng được hành động của Lâm Phàm, Hắc Ma trong lòng nổi giận, miệng bật cười hận thù, lại mãnh liệt đề thăng chân nguyên, thi triển đến trên chín phần thực lực, lập tức áp chế được khí thế của Lâm Phàm, khiến hắn trọng thương bay đi như diều đứt dây. Thời khắc đó, Lâm Phàm rên lên một tiếng, khuôn mặt vốn thần thái rực rỡ lập tức ảm đạm đi, khóe miệng máu tươi tuôn ra, từ trên không trung rơi thẳng xuống.

Một chiêu thành công, Hắc Ma thừa cơ tiến công, lại tiếp tục thúc động U Ti Đoạt Hồn trảm lần nữa, tổ chức vài chục đường gấp khúc màu đen, từng nhóm tác dụng lên thân thể của Lâm Phàm, khiến cho toàn thân hắn máu tươi đầm đìa, cơ thể huyết nhục thương thế rất nặng. Rống to đến khàn giọng, Lâm Phàm hệt như dã thú bị trọng thương, thân thể đột nhiên thẳng băng, sau đó bắn thẳng lên, hai mắt giận dữ nhìn Hắc Ma. Bật cười tàn khốc, Hắc Ma nói:

- Không cần phải nhìn ta như vậy, ánh mắt không giết được người, hay ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.

Lâm Phàm trong lòng rất giận dữ, buồn bực vô cùng. Bản thân hắn vốn có thực lực kinh người, ai ngờ gặp phải Hắc Ma quỷ bí vô cùng, một thân bản lĩnh kinh người của hắn lại không hề có chút tác dụng nào lên Hắc Ma cả. Cuộc chiến đấu không công bằng như vậy đối với thiếu niên háo thắng mạnh mẽ là một đả kích có thể thấy được. Nghĩ đến kết quả tiếp theo, Lâm Phàm ngửa mặt lên trời rống to giận dữ, tuy tiếng kêu đó không cách nào truyền ra ngoài Hắc Sát U La giới được, nhưng phẫn nộ trong lòng nhờ đó mà thể hiện ra được.

Hắc Ma thấy vậy cao hứng vô cùng, cười lớn nói:

- Hận thù đi, kêu lên đi. Ngươi càng không cam lòng thì ta càng cao hứng.

Lâm Phàm ánh mắt giận dữ điên cuồng, hận thù nói:

- Muốn làm nhục ta, ngươi nằm mộng.

Thanh âm băng lạnh có phần tàn khốc, Lâm Phàm khi vừa nói liền gia tăng chân nguyên toàn thân mãnh liệt, thi triển Phi Long quyết, cả người chớp mắt hóa thành một con rồng lửa cùng với ngọn lửa hừng hực bắn thẳng lên bầu trời. Hắc Ma bật cười to ha hả, châm chọc:

- Muốn bỏ chạy, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.

Lâm Phàm nghe thấy rõ ràng lại không hề dừng lại, toàn lực xông thẳng lên trời cao, ý đồ kích xuyên qua Hắc Sát U La giới của Hắc ma, thoát khỏi loại trói buộc này. Nhưng kết quả đúng như Hắc Ma đã nói, Lâm Phàm mặc dù hóa thân thành rồng nhưng vẫn không thể nào phá thủng được kết giới, ngược lại còn bị hất bay trở về. Gào lên một tiếng, Lâm Phàm trong lòng đầy lửa giận, thân thể thuận thế xoay chuyển giữa không trung, lập tức quay đầu xông về Hắc Ma. Bật cười lạnh băng, Hắc Ma trong mắt sát khí lộ hẳn ra, toàn thân sương đen tuôn trào, bay ra vài trăm đường gấp khúc màu đen, hình thành một vòng xoáy đen ngòm ngăn trở giữa không trung.

Lúc này, Lâm Phàm vừa xông vào trong vùng xoáy đen ngòm, ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng tắt ngóm trong vùng xoáy, còn có tiếng kêu thảm thê lương mô tả kết quả bi thảm của Lâm Phàm. Bóng đen lóe lên, Lâm Phàm bay ra, thân thể trọng thương hệt như lá rụng xoay trong chiều gió khiến cho người ta cảm thấy đau khổ trong lòng. Giữa không trung, Hắc Ma nhìn Lâm Phàm trọng thương yếu ớt, cười như điên cuồng nói:

- Tiểu tử, ta biết trong lòng ngươi có điều không cam lòng, thực lực không yếu. Đáng tiếc ngươi gặp phải bản môn chủ, điều đó định sẵn ngươi phải chết ở trong tay của ta.

Rơi ầm xuống mặt đất, Lâm Phàm thân thể hơi run rẩy, máu tươi chói mắt nhiễm khắp cả mặt tuyết phủ, sự lạnh lẽo như băng khiến hắn lập tức tỉnh táo khá nhiều. Tung mình lên, Lâm Phàm lắc lư đứng thẳng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Hắc Ma trên không, trong lòng suy nghĩ đối sách. Theo tình hình trước mắt mà nói, Lâm Phàm tuy bị ngoại thương cực nặng nhưng dù sao hắn cũng có tu vi ở cảnh giới Địa Tiên, chỉ cần nguyên thần còn chưa bị trọng thương thì hắn sẽ không có gì lo lắng cho sinh mạng. Trước mắt, điều khiến Lâm Phàm đau đầu nhất chính là Hắc Sát U La giới do Hắc Ma bố trí, bản thân nếu không thể thoát khỏi khu vực này thì mọi phản kích đều là uổng phí mà thôi. Nhưng thật ra phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi khu vực quỷ bí này đây?

Trong lúc Hắc Ma phát động công kích, Lâm Phàm đang nằm phục xuống mặt đất hai tay bắt chéo lại, hệt như một con ếch quái dị, đang không ngừng nhảy nhổm lên trên mặt đất, bộ dạng khôi hài lại khiến người ta không hiểu được. Lúc này, Lâm Phàm hai tay hai chân chuyển đổi nhanh chóng, mỗi một lần ấn xuống mặt đất lại sản sinh ra một cơn động đất mạnh mẽ, càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng mạnh hơn, phảng phất như muốn đánh nát cả mặt đất. Đồng thời, trên người Lâm Phàm ánh vàng kim theo tứ chi không ngừng hoán chuyển của hắn mà càng chói mắt, chớp mắt đã mạnh đến một cực hạn, che phủ tất cả mọi sự vật ở chung quanh, ép cho Hắc Ma nhịn không được phải nhắm mắt lại.

Thời khắc đó, một cơn động đất nổi lên, một luồng sức mạnh chấn động trời đất từ dưới tầng băng nhanh chóng hiện ra, phát ra một luồng khí che phủ cả trời, kinh động cả chín châu bảy biển, ba giới năm hành. Bầu trời, mây mù tan đi, ánh vàng kim bọc lấy đỉnh đầu, mặt trời quanh năm không thấy đột nhiên xuất hiện tươi tắn, chiếu sáng cả mặt đất Băng Nguyên. Trong ánh nắng, một loạt bóng sáng màu vàng kim từ dưới mặt đất dâng lên, mang theo khí thế đảo núi lấp sông, cùng với âm thanh của mặt đất gào giận, vào thời khắc bay ra khỏi mặt đất đó, sản sinh một luồng ánh sáng chói mắt, lập tức chiếu rọi cả mặt đất chín châu.

Trong chốc lát đó, Băng Nguyên rộng lớn phát sinh biến đổi, vô số núi tuyết ngã rạp xuống, số lượng khe núi băng bị san thành bình địa đếm không hết. Khe sâu, vết nứt tung hoành khắp mặt đất, dãy núi sông băng hóa thành tro bụi. Chỉ trong thời gian một chớp mắt, sông băng vốn hoàn chỉnh liền bị sụp đổ chia năm xẻ bảy. Trong đó, vài cột lửa đỏ rực xông thẳng lên trời cùng với nham thạch nóng bỏng tựa hồ muốn hủy diệt cả thế giới.

Mọi thứ xảy ra đột nhiên, mau lẹ như vậy, nhanh đến khiến người ta khó mà tiếp thu được, khó mà tin được. Trên mặt đất phủ tuyết, Lâm Phàm lúc này đã tung mình bay lên, toàn thân ánh vàng kim hội tụ ảo hóa thành một con thần long màu vàng kim, bay lòng vòng quanh người của hắn, miệng thò ra lưỡi rồng màu tía vàng kim, chóng lại một chiêu cực mạnh do Hắc Ma phát ra. Giữa không trung, một chùm ánh sáng màu vàng kim cơ hồ che phủ cả ánh sáng của mặt trời đang từ từ dâng lên, nhanh chóng xoay tròn bay đến chỗ Lâm Phàm và Hắc Ma đang giao đấu.

Cảnh tượng đó thật kinh thiên động địa, phàm là người tu đạo đều cảm ứng được khí tức uy nghiêm chấn động cả chín châu đó. Hắc Ma tâm thần kinh khiếp, một sự bất an vô cùng dâng lên trong lòng y, điều này khiến lão nhịn không được phải quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức để lộ sự kinh hãi vô cùng. Lâm Phàm ngạo nghễ trên bầu trời, toàn thân ánh vàng kim luân chuyển không ngừng, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt nối liền tới lui hắn với trung tâm chùm ánh sáng màu vàng kim đó, hai bên đang tiến hành một loại trao đổi đặc thù, xây dựng một phép tắc mới.

Từ xa xa nhìn lại, chùm ánh sáng vàng kim đang tiến gần đến chính là một cái đỉnh khổng lồ, thể tích to lớn không thua gì một ngọn núi băng, đang vừa xoay tròn vừa thu nhỏ lại, nhanh chóng đến gần với Lâm Phàm. Nhìn thật cẩn thận, đỉnh khổng lồ này ngoại hình kỳ dị đặc biệt, miệng đỉnh có bốn góc, nhô lên sắc bén hệt như những lưỡi đao. Thân đỉnh có khắc những hình cúng tế hệt như rồng bay trong mây, rồng nằm chín khúc biểu thị cho sự uy nghiêm và bá khí.

Chỉ thấy cái đỉnh khổng lồ ánh vàng hội tụ, miệng đỉnh có mây mù quay cuồng dường như có huyền cơ nào khác. Khi cái đỉnh khổng lồ đến trên đỉnh đầu của Lâm Phàm, thân đỉnh to lớn đã thu nhỏ lại còn chừng năm trượng, như một mặt trời treo giữa không trung xua tan mọi khí âm tà ở gần đó. Lúc này, Hắc Ma kêu lên một tiếng điên cuồng, cả người chớp mắt hóa thành một con ưng đen, kinh khiếp bất an bay thẳng ra bên ngoài. Lâm Phàm thân thể tự nhiên bay lên, bị một luồng sáng vàng kim đỡ lấy, từ từ bay vào trong cái đỉnh khổng lồ.

Thời khắc đó, thân thể Lâm Phàm chấn động, vô số tin tức truyền vào trong não của hắn hóa thành những tri thức hắn có thể hiểu được, khắc sâu vào trong ký ức của hắn. Đồng thời, trong cái đỉnh khổng lồ sương sáng phun trào bao trùm lấy toàn thân của Lâm Phàm, nhanh chóng sửa sang những kinh mạch bị tổn hại cùng các vết thương, chỉ giây lát sau đã khiến hắn hoàn hảo như trước, tu vi cũng tăng lên kịch liệt. Lúc này, Lâm Phàm từ trong cái đỉnh khổng lồ bay ra, toàn thân ánh vàng kim luân chuyển, phía sau lưng ngưng tụ thành một bóng rồng hư ảo, chồng một cách xảo diệu lên người của Lâm Phàm.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, sau đó ánh sáng trên cái đỉnh khổng lồ dần dần tan đi, biến thành một cái đỉnh vàng to chừng sáu thước rơi vào trong tay của Lâm Phàm. Bầu trời, thái dương lại ẩn mình đi, mây mù bao trùm, mọi thứ khôi phục lại như trước, chỉ có những núi sông sụp đổ đã không thể tìm lại sự yên tĩnh của những ngày trước đây. Từ xa xa, Hắc Ma lúc này đã khôi phục lại hình dạng con người, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Phàm, trong mắt toát ra vẻ tham lam nhìn cái đỉnh vàng trong tay của hắn, cất tiếng nói:

- Đây có phải là Phi Long đỉnh trong truyền thuyết chăng?

Lâm Phàm ánh mắt kỳ dị, có phần cảm xúc đáp:

- Không sai, đây chính là Phi Long đỉnh. Nếu như ngươi muốn có, sao còn ngại ra tay?

Hắc Ma nghe vậy động tâm, rất muốn xông đến nhưng suy xét cẩn thận một lúc, cuối cùng chọn lựa bỏ qua.

- Vật này tạm thời gởi ở tay ngươi, đợi thời cơ đến, ta chắc chắn sẽ đến lấy.

Bay mình rời đi, Hắc Ma bỏ lại một câu rồi biến mất trong gió tuyết.

Lâm Phàm lạnh lùng đáp trả:

- Chỉ sợ lần sau gặp mặt, ngươi sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa.

Thôi không nhìn theo, Lâm Phàm quay lại chăm chú quan sát vật trong tay, ánh mắt hoàn toàn không có chút nào vui mừng mà ngược lại tràn ngập vẻ thương tang. Phản ứng như vậy khiến người ta không hiểu, thật ra Lâm Phàm biết những điều gì, vì sao lại có tâm trạng nặng nề như vậy?

- Sư huynh …

Tiếng kêu gọi nóng nảy từ xa xăm truyền đến khiến Lâm Phàm chú ý. Chỉ thấy Linh Hoa và Tứ trưởng lão nhanh chóng bay đến, vẻ mặt đầy lo âu.

Trước đây, khi hai người quay lại đã không tìm được tung tích của Lâm Phàm. Cả hai đều cho Lâm Phàm đã bị hại, trong lòng không khỏi có rất nhiều thương tâm. Sau đó, sự xuất hiện của Phi Long đỉnh đã khiến cho tất cả thiên hạ chú ý, Linh Hoa và Tứ trưởng lão nhanh chóng chạy đến, liền phát hiện Lâm Phàm bình an không sao cả. Bật cười khổ sở, Lâm Phàm gạt bỏ thất vọng trong lòng, nhìn Linh Hoa cùng Tứ trưởng lão đang bay đến, khẽ nói:

- Ta không sao cả, mọi người không cần lo lắng cho ta.

Linh Hoa nhảy phốc vào trong lòng Lâm Phàm, khóc lóc:

- Sư huynh, muội rất lo cho huynh.

Lâm Phàm cảm động vô cùng, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, dịu dàng nói:

- Không cần phải khóc lóc, huynh không phải còn sống mạnh khỏe sao?

Linh Hoa kích động vô cùng, nhất thời khó mà bình tĩnh được, chỉ nép chặt vào lòng Lâm Phàm, phát tiết những tâm tình trong lòng. Tứ trưởng lão nhìn Lâm Phàm, vui mừng nói:

- Không có chuyện gì là tốt rồi, thế Hắc Ma thì sao?

Lâm Phàm vẻ mặt kỳ dị, khẽ than:

- Hắc Ma đã rời đi rồi.

Tứ trưởng lão có phần kinh ngạc, cẩn thận quan sát Lâm Phàm, ánh mắt nhanh chóng bị cái đỉnh vàng hấp dẫn.

- Lâm Phàm, vật trong tay con có lai lịch thế nào?

Lâm Phàm bật cười phức tạp có phần nặng nề đáp:

- Đây chính là Phi Long đỉnh.

Linh Hoa nghe vậy lập tức thất kinh, ngạc nhiên nói:

- Phi Long đỉnh là lời đồn đãi của người ngoài, sao lại …

Lâm Phàm đáp:

- Sai rồi, Phi Long đỉnh hoàn toàn không phải lời đồn đãi, nó thật sự ẩn trong Đằng Long cốc, nhưng sư tổ trước giờ chưa từng nói cho chúng ta biết mà thôi.

Linh Hoa ngạc nhiên nói:

- Sư tổ nếu như biết được, vì sao lại che dấu chúng ta?

Lâm Phàm bật cười tang tóc, than thở:

- Sau khi quay về rồi, muội tự sẽ hiểu rõ mọi thứ.

Tứ trưởng lão thấy Lâm Phàm có tâm sự, lập tức không hỏi thêm nhiều, chuyển sang chuyện khác:

- Gấu Bắc Cực còn chờ đợi chúng ta, có chuyện gì quay về rồi nói cũng chưa muộn.

Lâm Phàm và Linh Hoa không nói nhiều, nắm tay nhau đi theo Tứ trưởng lão rời khỏi nơi đó.

Sự xuất hiện của Phi Long đỉnh thay đổi vận mạng của Lâm Phàm, nhưng nó cũng mang lại một cơn tai kiếp vô biên đối với Băng Nguyên. Điều này đối với Lâm Phàm là một loại tự trách của lương tâm, cũng là một trách nhiệm vô hình. Cuối cùng hắn có thể xoay chuyển càn khôn, hóa giải nguy cơ khởi đầu từ vài ngàn năm trước hay không, lúc này ai cũng không thể nói rõ được.

Có lẽ, đây chính là ý trời, Lâm Phàm bất quá cũng chỉ là một phần mà thôi. Cũng có khả năng, đây chính là định mệnh của Lâm Phàm, hắn không thể nào né tránh. Nhưng cho dù là loại khả năng nào đi nữa, Lâm Phàm đều phải đối mặt, bởi vì đây chính là sự thực đã rồi …

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất