Thất Giới Hậu Truyện

Chương 62: Cự hình Thiên Tàm (Thiên Tàm khổng lồ)

Tuyết Lang cốc, trong sơn động.

Sau khi Tân Nguyệt phá vỡ kết giới ở lối vào của tầng thứ tám, ba người hai thú ở tại chỗ không may mắn tránh thoát, tất cả đều bị luồng sức hút không gì chống nổi cuốn vào trong huyệt động tầng thứ tám.

Lúc này, Tân Nguyệt tiến vào đầu tiên, vì nàng bị ảnh hưởng của dòng khí, khi rơi xuống đất hoàn toàn không ổn định được thân thể.

Diêu Vân và Thiên Lân nhanh chóng đến liền, tình hình cũng không khác biệt gì lắm.

Chỉ có Lang Vương và gấu Bắc Cực đều biểu hiện được ưu thế trời cho của yêu thú, ổn định dừng lại trong động.

Xoay người đứng lên, Tân Nguyệt trước hết quan sát tình hình trong tầng huyệt động thứ tám, phát hiện nơi này hoàn toàn khác hẳn với tầng thứ bảy ở trên, đúng là một huyệt động thiên nhiên rất lớn, đến khoảng vài trăm trượng, ở giữa có một kén tằm vĩ đại màu xanh lục, cơ hồ chiếm hết hai phần ba của toàn huyệt động.

Ở vùng lân cận của kén tằm, có rất nhiều sợi tơ tằm màu xanh lục, cuốn dày đặc thành vòng, hình thành phòng ngự nghiêm mật, không hề để lộ một khe hở nào.

Kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt Tân Nguyệt, nàng quay đầu liếc Thiên Lân, Diêu Vân, Lang Vương và Hùng Liệt, phát hiện mắt Thiên Lân lóa sáng, Diêu Vân mắt lóe ánh đen quỷ dị, Lang Vương trong mắt lộ vẻ kinh ngạc khiếp sợ, Hùng Liệt lại đầy vẻ cảnh giác.

Đi đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt nhỏ nhẹ hỏi:

- Kén tằm to lớn này là thứ gì vậy?

Thiên Lân hơi hưng phấn đáp:

- Đây chính là Thiên Tàm trong truyền thuyết, nghe nói có năng lực quỷ thần khó lường.

Tân Nguyệt sửng người, hô nhẹ:

- Thiên Tàm! Đây chính là vật cốc chủ đã nhắc đến?

Thiên Lân kích động gật đầu, mắt nhìn vào con tằm đó, trong não lại phát ra tín hiệu thăm dò.

Lang Vương lạnh lẽo trừng Thiên Lân, hừ giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi biết không ít chuyện.

Thiên Lân cười cười, hơi tà dị trả lời:

- So với Lang Vương còn ít hơn một chút.

Lang Vương lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Sai một li, đi một dặm. Cẩn thận kẻo sau này ngươi phải hối hận.

Thiên Lân phản bác lại:

- Người có cái nhìn của người, kẻ trí có cái nhìn của kẻ trí, mắt của Lang Vương không nhất định sẽ chính xác.

Bên cạnh, gấu Bắc Cực và Diêu Vân căn bản không thèm để ý đến hai người tranh luận, toàn thần đều tập trung vào kén tằm kia, nhưng không ai dám ngang nhiên đến gần.

Thân là gấu Bắc Cực, tiềm thức nó cảm ứng được, vật trước mắt có uy hiếp rất lớn đối với bản thân, vì thế vô cùng cảnh giác.

Đối với Diêu Vân, hắn xuất thân từ Ma môn, mà pháp quyết Ma môn tu luyện lại thiện nghệ về phương diện tinh thần dị lực để thăm dò và công kích.

Sau khi phân tích được sự vật rồi, thường thường có được nhạy cảm với sức mạnh giết chóc.

Nhưng bọn họ tuy biết Thiên Tàm có uy hiếp vô cùng, nhưng nghĩ đến sự thần dị của Thiên Tàm, ai có thể bỏ chạy đi được?

Tân Nguyệt từ lúc biết được thân phận của Thiên Tàm, cả người liền chìm vào trầm tư.

Điều nàng suy xét không phải sự thần dị của Thiên Tàm, mà Lang Vương, Hùng Liệt, Diêu Vân ba người, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào.

Ngoài ra, một khi Thiên Tàm xuất hiện, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Băng Nguyên?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tân Nguyệt không tìm được kết luận, đành bỏ hết tạp niệm, trong lòng hiếu kỳ quan sát động tĩnh của Thiên Tàm.

Lang Vương sau khi đấu khẩu vài câu với Thiên Lân, dường như không có ý gì nữa, lập tức bỏ qua Thiên Lân không để ý nữa, bước lên vài bước hướng thẳng về phía Thiên Tàm.

Lối vào vốn cách Thiên Tàm khoảng chừng năm trượng, lại thêm một ít tơ tằm, cự ly thực sự chỉ còn chừng ba trượng.

Lang Vương lúc này đến gần, tuy nói không có lòng ra tay, nhưng Diêu Vân và Hùng Liệt vốn có lòng nghi ngờ rất nặng, lập tức cảnh giác lại, đồng thời tiến lên giữa nguyên cự ly tương đồng.

Thiên Lân thấy vậy mỉm cười không nói, vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt quan sát biến hóa của kén tằm, hơn nữa còn truyền âm cho Tân Nguyệt:

- Con Thiên Tàm trước mắt to lớn vô cùng, theo như lời của cốc chủ đã phân tích, con này ít ra cũng đã được hai ba ngàn năm. Một khi suy đoán là thật, thế thì con quỷ quái này không phải là thùng gạo, bọn họ ngang nhiên tiến gần, đa phần là phải nếm trái đắng.

Tân Nguyệt lo lắng nói:

- Ba phe ta đều không để ý, điều ta lo lắng hiện nay chính là một khi Thiên Tàm xuất hiện, sẽ mang lại những tai kiếp nào cho Băng Nguyên. Hiện nay, chúng ta có biện pháp ngăn cản nào không?

Thiên Lân liếc nàng, thấy vẻ mặt nàng cố chấp, không khỏi trầm ngâm đáp:

- Chuyện này sợ là không dễ ngăn cản. Con Thiên Tàm này đã ở đây vài ngàn năm, khi không chúng ta lại đến phá vỡ kết giới lối vào, điều này dường như đã có ám chỉ đây là thiên ý, sức mạnh con người không thể ngăn cản được.

Thở dài u oán, Tân Nguyệt nói:

- Nói như vậy, mọi thứ đều do ta khởi động, cũng tất nhiên phải do ta kết thúc mới được.

Thiên Lân an ủi:

- Đừng quá để ý, đời người thường phải gặp rất nhiều chuyện. Được rồi, quan sát cẩn thận, ta thấy trên con Thiên Tàm này ẩn chứa huyền cơ nào đó.

Nói rồi không nói thêm, tập trung quan sát.

Trầm ngâm lan ra trong tầng huyệt động thứ tám. Mọi người đều im lặng quan sát, ai cũng không hề nói gì.

Dù sao đây là Thiên Tàm trong truyền thuyết, năm người đều lần đầu gặp phải, cho dù Thiên Tàm thần dị thế nào, ai cũng không nắm chuẩn được.

Thêm nữa, Lang Vương, Hùng Liệt, Diêu Vân ba người cảnh giác lẫn nhau, ai cũng không dám ngang nhiên hành động, đây cũng là nguyên nhân giằng co lẫn nhau giữa bọn họ.

Trong yên lặng, Thiên Lân quan sát động tĩnh bốn phía, thấy Tân Nguyệt đã tập trung toàn bộ tinh thần lên con Thiên Tàm, lập tức tâm thần chấn động, trong mắt bắn ra hào quang ngũ sắc, hóa thành một luồng sóng thăm dò vô hình, dùng những tần suất khác nhau để tiến hành thăm dò và phân tích toàn bộ phương vị của kén tằm to lớn kia.

Ban đầu, Thiên Lân chỉ thu thập được một số tin tức đơn giản.

Nhưng theo thời gian xâm nhập sâu hơn, tần suất sóng thăm dò nâng cao, hắn dần dần cảm ứng được một loại dao động yếu ớt, hệt như là trống ngực, vô cùng có quy củ.

Có được phát hiện này rồi, Thiên Lân tăng hẳn hứng thú, ngầm nâng cao tần suất thăm dò, khiến tần suất ban đầu khoảng tám ngàn đến một vạn vòng một chớp mắt, gia tăng lên từ ba vạn đến mười vạn mỗi chớp mắt.

Thế rồi, dao động đó rõ ràng vô cùng, nhưng không phải là tiếng tim đập, mà một loại âm thanh cơ thịt thu nhỏ.

Ngoài ra, Thiên Lân còn thăm dò được một số tin tức mơ hồ, dường như ẩn chứ bí ẩn gì đó, nhưng hắn trong nhất thời không thăm dò được huyền cơ bên trong.

Trong không gian tĩnh lặng, thời gian trôi qua. Khi chờ đợi thật lâu không thu được gì, Hùng Liệt vốn kích động bắt đầu không nhẫn nhịn được, miệng hống lên một tiếng nhỏ hệt như tiếng sấm khiến những người còn lại đang trầm ngâm chợt tỉnh lại.

Mắt gấu đánh lên, Hùng Liệt trừng trừng nhìn kén tằm há miệng rít lên, âm thanh điếc tai cùng với sức mạnh phá hoại đáng sợ hình thành một cột gió hữu hình nhắm thẳng vào giữa kén tằm.

Lang Vương và Diêu Vân thấy vậy liền kinh hãi giận dữ không thôi, nhưng hai người ai cũng không hề ngăn cản, rõ ràng bọn họ cũng đã chờ đến mức không nhẫn nại được, muốn nhờ tay Hùng Liệt thử thăm dò động tĩnh của kén tằm.

Âm thanh mạnh mẽ phá không xông đến, chớp mắt đã va chạm vào tơ tằm dày đặc, hung hăng đẩy nó lùi lại.

Nhưng mọi người tại chỗ đều bất ngờ, một tiếng kêu dài này của Hùng Liệt với âm thanh đủ sức phá gãy đá, nhưng gặp phải tơ tằm mềm mại vô cùng lại không hề biểu lộ được chút uy lực nào.

Ngoài ra, tơ tằm này rất quái dị, tuy gió thổi qua được nhưng đã lọc phần lớn sức mạnh, khiến cho một ít kình khí may mắn xuyên qua được phòng tuyến thứ nhất, khi va chạm lên bề mặt kén tằm thì nó chỉ hơi hơi run lên, cơ hồ không như có chút động tĩnh nào.

Hùng Liệt cảm thấy rất kinh ngạc, sau khi kêu lên một tiếng liền không dám vọng động, quan sát cẩn thận lại không thấy bất kỳ biến hóa nào.

Lang Vương và Diêu Vân cảnh giác cao độ, một lúc sau đều trở nên thất vọng.

Thiên Lân không chút thay đổi, sóng thăm dò ngay khi Hùng Liệt kêu dài, cảm ứng được rõ ràng bên trong kén tằm xuất hiện dao động dị thường, phảng phất một loại sức mạnh đang tỉnh thức lại.

Thời khắc đó, khí tức bên trong kén tằm biến hóa phức tạp vô cùng.

Thiên Lân nhờ vào pháp quyết kỳ diệu của bản thân, may mắn thu hoạch được mọi thứ, hơn nữa còn xảo diệu liên kết mọi thứ, trong não phóng ra một dòng suy nghĩ, hình thành một loại pháp quyết tu luyện đặc biệt.

Pháp quyết đó vô cùng quái dị, với thực lực tinh thông rất nhiều pháp quyết của Thiên Lân, thử thăm dò không ngờ lại không cách gì tu luyện, điều này sao lại không khiến cho hắn kinh ngạc được đây?

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Thiên Lân sau khi thử qua bị thất bại, nhanh chóng nhớ lấy pháp quyết đó, sau đó mới chú ý trở lại trên người kén tằm.

Giây lát, trong huyệt động yên tĩnh truyền đến tiếng sấm khe khẽ, tiếp theo mặt đất bắt đầu run lên, kén tằm bắt đầu lay động, một luồng khí thế mạnh mẽ gây mơ hồ bốn phương, ép cho khí tức năm người tại chỗ dồn dập, cảm thấy nặng nề như mang cả ngọn núi lớn.

Hùng Liệt gào thét một tiếng, quát to:

- Đến đây, để ta xem thử ngươi thật ra là thứ gì đây.

Nói rồi ngửa cổ kêu dài, âm thanh vang dội như tiếng sấm giáng xuống, dùng phương thức âm sát để đối chọi với luồng áp lực kia.

Lang Vương thấy vậy bật cười lạnh, thân thể mềm mại bắn lên không trung, há miệng phun ra một luồng hào quang màu vàng chanh, vừa ra khỏi miệng hóa thành một mũi tên bén bắn thẳng vào vị trị nhô lên cao nhất của kén tằm.

Mũi tên này chói mắt vô cùng, dễ dàng xuyên qua được những sợi tơ tằm, bắn trúng vào lớp vỏ của kén tằm.

Lúc này, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, tiếng sấm kinh người.

Mũi tên mạnh mẽ đó tạo nên sức mạnh chấn động cực to, nhưng hoàn toàn không thể phá vỡ được vỏ của kén tằm.

Diêu Vân bình tĩnh hơn, liếc Thiên Lân và Tân Nguyệt, âm thầm lùi lại một bên, rõ ràng đang chờ đợi thời cơ.

Tân Nguyệt phát hiện động tĩnh của hắn, nhưng không hề để ý đến, chỉ yên lặng chăm chú nhìn biến hóa của kén tằm, miệng khe khẽ lẩm bẩm:

- Thiên Lân, ngươi nói xem Thiên Tàm sau khi phá kén chui ra sẽ có hình dạng như thế nào?

Thiên Lân hai mắt khép hờ, dường như đang suy xét vấn đề, giọng không an lòng đáp:

- Nói không chính xác được, dù sao ta từ trước đến giờ cũng chưa từng được thấy qua chuyện này.

Phát hiện sự khác lạ của hắn, Tân Nguyệt quay đầu nhìn hắn, mềm mại nói:

- Nghĩ điều gì đến thất thần vậy?

Thiên Lân sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên tỉnh lại, cười ngượng nghịu đáp:

- Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, tầng thứ tám này có một con Thiên Tàm to lớn như vậy, thế tầng thứ chín sẽ ẩn chứa vật gì đây?

Tân Nguyệt nghe vậy xao động, ánh mắt liếc vào trong động, cau mày hỏi:

- Nơi đây không thấy có lối vào?

Thiên Lân cười đáp:

- Không cần phải hao phí tâm lực, lối vào kia hẳn ở dưới thân hình của Thiên Tàm.

Trong động, kén tằm xoay động càng lúc càng rõ ràng, khí thế mạnh mẽ cũng theo đó mà tăng lên, ép cho Hùng Liệt điên cuồng gào thét, Lang Vương cũng bị ép rơi xuống đất, Diêu Vân toàn lực phòng ngự, Thiên Lân và Tân Nguyệt nhanh chóng lùi lại.

Trong năm người, tình hình của Tân Nguyệt có chút kỳ dị đặc biệt, nàng căn bản không hề phòng ngự, lại thản nhiên đứng ở đó, nhưng dường như không chịu ảnh hưởng của luồng khí thế đó.

Thiên Lân hơi hiếu kỳ, nhưng hắn không hề hỏi gì cả mà quan tâm chặt chẽ tình hình của Thiên Tàm, chờ đợi thời khắc sắp đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất