Thâu Hương

Chương 1: Nhân sĩ thành công

Chương 1: Nhân sĩ thành công


Trước mắt nhất định phải trang bị tốt một chút trước, sau đó nở mày nở mặt đến Nghiệp Thành làm nhân sĩ thành công của ta, Đơn Phi lãnh xong áo mới giày mới thì trong lòng thầm nhủ một câu.
Hiện tại hắn rất không thành công, thứ trên tay nói dễ nghe một chút gọi là trang bị tân thủ, nói khó nghe chút là y phục ăn mày. Gia nô của Tào phủ, có khác biệt gì với ăn mày chứ?
Hắn chưa từng ngờ bản thân mình lại biến thành gia nô của Tào phủ.
Hắn là con một bảy đời của thế gia khảo cổ, vì nghe mệnh lệnh tầng trên cao nhất, chủ trì toàn bộ công tác khai quật khảo cổ thần bí nhất trong nước ở Nghiệp Thành. Hắn không ngờ lại phát hiện ngọc quan của nữ tu hậu nhân Hoàng đế. Khoảnh khắc nhìn thấy ngọc quan, tam quan của hắn sụp đổ hoàn toàn, hắn biết phát hiện nàychưa chắc sau này không có, nhưng tuyệt đối là phát hiện chưa từng có. Nếu công bố ra ngoài, nhất định sẽ chấn động toàn thế giới, sửa lại lý luận tiến hóa của Darwin, thậm chí là văn minh nhân loại
Nhưng chưa đợi đến lúc hắn công bố tất cả, thì đã bị ngọc quan thần kỳ kia dẫn đến năm Kiến An thứ tám, thác thân vào người một gia nô. Thường nói khi Thượng đế đóng lại một cửa sổ của ngươi thì nhất định sẽ kẹp trúng đầu ngươi, kết quả thật sự là thế, khi Thượng đế đóng lại cửa sổ nhân sinh của hắn thì thuận tiện kẹp hư luôn đầu của tên gia nô này.
Gia nô kia máu chảy đầy đầu, đang lúc hấp hối, ngay khi đám người của Tào phủ đang chuẩn bị chôn cất thì hắn tỉnh lại. Thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, những người kia đều hô to gọi nhỏ, kêu còn thê thảm hơn cả hắn.
Đợi khi hai bên đều hiểu ra, hắn kiệt lực thuyết phục những người kia mới có thể cướp lại thành công một mạng, đám người kia bỏ qua suy nghĩ muốn chôn sống hắn, mang hắn về lại Tào phủ.
Nằm hơn nửa tháng trên ván giường lạnh cứng, cuối cùng hắn có thể xuống giường đi lại, cũng hiểu rõ tình thế xung quanh mình.
Hắn tên Đơn Phi, lúc này ở Hứa Đô, nơi thái bình nhất dưới vòm trời này hiện nay, hình như hắn không có người thân, gần đây mới bị bán đến Tào phủ làm nô. Chủ nhân của hắn tên Tào Hồng, hắn hoàn toàn không xa lạ gì với Tào Hồng, tộc đệ của Tào Tháo nha, có thể nói là huynh đệ mặc chung một quần với Tào Tháo, đây là chuyện mà người từng xem "Tam quốc diễn nghĩa" hẳn đều biết.
Sự hiểu biết của Đơn Phi về lịch sử dĩ nhiên không phải là nói chơi, có điều bây giờ Tào Hồng hình như không có ở Hứa Đô, sử sách chỉ ghi lại chuyện lớn, dĩ nhiên sẽ không ghi lại rõ ràng rành mạch thời gian Tào Hồng ăn uống tè ị. Tính toán thời gian một chút, Đơn Phi cảm thấy chủ nhân này hẳn là đi theo chủ nhân của chủ nhân- cũng tức là Tào Tháo, hai người có thể đang lên kế hoạch tấn công Nghiệp Thành.
Khi Đơn Phi nằm trên giường đã đánh xong bàn tính như ý, chỉ cần Tào Tháo bọn họ lấy được Nghiệp Thành, ta sẽ làm gương đi trước giết qua. Thời buổi chiến loạn, bất động sản không đáng giá, những thổ hào Nghiệp Thành không nhất định sẽ làm bạn với hắn, nhưng nhất định sợ thanh trừ tẩy rửa, nóng lòng bán tháo sản nghiệp, mà không hề biết rằng Nghiệp Thành về sau sẽ mở rộng bốn phía, thay thế Hứa Đô trở thành trung tâm kinh tế chính trị của nước Ngụy, giá đất tăng vọt, ta chiếm cơ hội trước, nói không chừng còn có thể thừa cơ vơ vét một mớ lớn, đầu tư bỏ vốn, từ nay bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Lão tử không muốn làm gia nô, lão nô cũng không muốn làm bia đỡ đạn, lão tử muốn làm nhân sĩ thành công.
Đơn Phi nghĩ ngợi lung tung một lát mới chịu thay đôi giày rách không thành công lắm, lại nghe cửa phòng vang lên tiếng động, có người đẩy cửa vào nói: -Đơn Phi, ngươi khỏe chưa?
Ngẩng đầu nhìn qua, Đơn Phi biết người đó tên Đặng Nghĩa, coi như là bạn cùng phòng với hắn. Tào phủ nhà lớn nghiệp lớn, đãi ngộ của gia nô tốt hơn ăn mày nhiều, bao ăn bao ở, hắn và Đặng Nghĩa có thể chia nhau ở chung một gian phòng gỗ. Đặng Nghĩa coi như là trượng nghĩa, mấy ngày nay ít nhiều cũng có Đặng Nghĩa chăm sóc.
Từ trong miệng Đặng Nghĩa, Đơn Phi biết được Đặng Nghĩa lớn hơn hắn ba tuổi, cũng gián tiếp đoán được tuổi mình.
Đặng Nghĩa tự xưng chưa đến nhược quán, Đơn Phi nhìn gương mặt có thể làm bàn giặt của gã lại cảm thấy tiểu tử này rất có thể đang giả non, tiểu tử này rõ ràng không phải là oppa, oa ba thì còn có thể.
Thấy Đơn Phi kinh ngạc nhìn gã, Đặng Nghĩa đi qua cười nói: -Tiểu tử ngươi thật sự mạng lớn, có điều ngươi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì trong thành vậy, sao lại đầu đầy máu trở về? Còn suýt chết nữa!
Đơn Phi càng muốn biết đáp án này hơn, nhưng đối với quá khứ của thân thể này cũng chỉ mới thông được sáu khiếu trong thất khiếu, một khiếu còn chưa thông, chỉ có thể hàm hồ nói: -Tacũng không nhớ.
-Ta biết tiểu tử ngươi tâm khí tương đối cao. Đặng Nghĩa hiển nhiên còn hiểu Đơn Phi hơn cả Đơn Phi nữa, nhỏ giọng nói: -Có phải ngươi cũng muốn làm buôn bán của Tào gia không.
Đơn Phi hơi sững người, lại nghe Đặng Nghĩa thở dài nói: -Nhưng vụ buôn bán đó là buôn bán cược mạng, ta không làm được, an tâm làm một gia nô không tốt sao? Thật ra làm gia nô Tào phủ không có gì không tốt, cũng là người có thân phận địa vị. Trong thành Hứa Đô này, ai dám coi thường chúng ta?
Thật sự là một tên củi mục không lý tưởng!
Đơn Phi cảm thấy tiểu tử này trời sinh là mạng làm nô tài, thuận tiện kéo thấp lý tưởng của hắn. Khi mặt mày xám xịt còn chưa đợi phản bác thì nghe tiếng chuông vang, Đặng Nghĩa lập tức cầm bát cơm xông ra ngoài giờ cơm của hạ nhân Tào phủ đến rồi.
-Đợi ta với. Đơn Phi bất chấp lý tưởng, mang giày hư cũng chạy theo ra ngoài. Nhân sĩ thành công cũng phải lấp đầy bụng trước đã, hơn nửa tháng nay canh trắng nước lã khiến lòng người nóng nảy mà.
Hắn và Đặng Nghĩa nuốt nước miếng rốt cuộc đoạt được một chén thịt mỡ thối nát. Tào phủ không chỉ thức ăn ngon, đầu bếp cũng thật sự có tài.
Một đám tôi tớ được chia thức ăn, đều túm năm tụm ba ngồi khắp trong viện há to miệng ăn cơm, sau khi ăn xong lại ngã trái ngã phải dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Gia nô thời kỳ Tam Quốc nói trắng ra là con ở bán mình trong xã hội cũ, không chỉ phụ trách các công việc cày bừa mùa xuân canh tác mùa thu thu hoạch, câu cá, đốn củi, chế tác đều có thể gánh vác, nhiệm vụ hằng ngày cũng không thoải mái, có điều Đặng Nghĩa cũng nói không sai, gia nô Tào phủ còn có chút địa vị, rất nhiều lúc làm việc vặt trong phủ, chạy vặt, không nghi ngờ gì là còn thoải mái hơn gia nô nhà khác rất nhiều.
Đơn Phi ăn no đi qua, lại bắt đầu suy nghĩ xem làm sao làm nhân sĩ thành công một lần nữa, đưa mắt đánh giá xung quanh, nhỏ giọng nói: -Đúng rồi, ngươi nói Tào gia làm vụ buôn bán cược mạng gì?
Cái mà Đặng Nghĩa nói chắc chắn không phải là xung phong anh dũng, đây không phải là buôn bán, trong lòng hắn có phán đoán, nhưng không khẳng định lắm.
Đặng Nghĩa nhìn hắn một cách kỳ lạ, hạ thấp giọng nói xuống nói:
-Những thứ này chẳng phải là ngươi nói với ta saoTào đại gia là tướng quân, Tào tam gia cũng làm cái này Gã đưa tay cắm xuống dưới, sau đó lại giương lên trên.
Trong lòng Đơn Phi chấn động, còn chưa đợi hỏi lại, thì nghe tiền viện đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô: -Đại tiểu thư đã trở lại.
Dáng vẻ chúng gia nô lập tức bùng nổ, nhao nhao xông về phía tiền viện. Đặng Nghĩa cũng đột nhiên đứng lên muốn chạy, thấy Đơn Phi còn ngồi ở đó, thì kéo hắn lên nói: -Ngươi ngốc à, đại tiểu thư trở về mà không đi đón. Tâm địa nàng tốt nhất, nhìn thấy chúng ta nghênh tiếp, vui vẻ một chút nói không chừng sẽ thưởng cho chúng ta chút tiền.
Đơn Phi cuối cùng đã có chút hứng thú, thầm nghĩ chơi game ở Tân thủ thôn đều khá thiếu tiền, tân thủ như mình lần đầu đến thời đại này, trước hết kiếm chút tiền vốn đổi trang bị luôn rất tốt.
Hắn đi theo Đặng Nghĩa đến tiền viện, đột nhiên đưa tay kéo lại Đặng Nghĩa.
Đặng Nghĩa lảo đảo, mới chịu hỏi Đơn Phi làm cái gì, đột nhiên cũng biết ý dừng lại im lặng. Tiền viện yên lặng giống như khóc tang vậy, một nữ tử đang cưỡi trên lưng ngựa, eo nhỏ bó chặt, hàng mi xinh đẹp, có thể nói là mỹ nhân đầu tiên ở thời đại này mà Đơn Phi gặp được. Nói thật, hắn cũng từng gặp không ít mỹ nữ ở thời đại kia, nhưng người tịnh lệ trời sinh như vậy tuyệt đối hiếm thấy.
Nhưng mỹ nữ này sao thoạt nhìn giống như băng vậy?
Đây là đại tiểu thư tâm địa tốt? Nữ nhi của Tào Hồng?
Mấy ngày nay Đơn Phi không ít lần nghe thấy Đặng Nghĩa chảy nước miếng nhắc đến đại tiểu thư, cũng biết Tào Hồng hằng năm chinh chiến bên ngoài, tuy có hai nhi tử, nhưng làm ăn của Tào gia phần nhiều là do Tào đại tiểu thư này quản lý.
Đại tiểu thư này đẹp như thiên tiên, tính cách hiền hòa, đối với hạ nhân cũng mang vẻ mặt hiền hòa, nếu ai lấy được lão bà này không biết kiếp trước đã gõ vỡ mấy trăm cái mõ.
Đương nhiên, đây đều là nguyên văn mà Đặng Nghĩa nói. Đơn Phi biết Đặng Nghĩa có thể nằm mơ cũng muốn nằm yên trong nấm mồ của Tào gia. Cuối cùng hôm nay hắn đã có may mắn nhìn thấy vị đại tiểu thư này, cảm thấy bề ngoài tang thương của Đặng Nghĩa có chút ngây thơ giống anh em Hồ Lô.
Nữ nhân này có mỹ mạo, có điều hormone của Đơn Phi mặc dù đang trong thời kỳ tăng vọt, đầu óc lại không phải ngây ngô như thiếu niên. Vừa nhìn thấy tướng mạo nữ nhân này, lại liên tưởng đến ngày thường của nàng, thì biết nữ nhân này nếu ở thời hiện đại, tuyệt đối là nữ cường nhân đấu tay đôi với nam nhân. Nữ nhân như vậy e rằng bảy anh em Hồ Lô chồng lên nhau cũng không chạm tới được nha.
Loại nữ nhân này vẫn nên cách xa nàng một chút.
Mọi người lại nghĩ khác Đơn Phi. Đoàn người hoặc ít hoặc nhiều đều nhìn cỗ kiệu phía sau đại tiểu thư, màn kiệu buông rủ, trong kiệu truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, vẻ mặt đại tiểu thư hình như có liên quan đến người trong kiệu?
Không ai hoan hô, có người có dáng vẻ quản gia tiến lên lấy lòng mấy câu, đại tiểu thư chỉ phất tay, quản gia biết ý rời đi, người khiêng cỗ kiệu tiến quân thần tốc tiếp tục đi vào trong, trong kiệu đột nhiên truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.
Cỗ kiệu lập tức dừng lại, đại tiểu thư xoay người xuống ngựa, tiến lại gần cỗ kiệu, nhỏ giọng nói mấy câu. Màn kiệu chợt lóe lên, có cánh tay vươn ra khỏi kiệu, chỉ xuống một bên.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình.
Hắn không phải rùng mình vì người trong cỗ kiệu chỉ về phía hắn, bất luận người đó chỉ thế nào thì hắn biết sẽ không kéo đến trên người hắn được. Phía trước hắn có một đám gia nô đang đợi nhận tiền thưởng, có việc chắc chắn là bọn họ đi làm. Nhìn tình huống này, hôm nay tiền thưởng nhất định sẽ không có rồi, mua trang bị phải nghĩa cách khác, nếu không phải sợ người khác chú ý, hắn đã trở về ngủ từ lâu rồi.
Làm một nhân sĩ thành công, chút nhãn lực giác ngộ này vẫn phải có.
Hắn chỉ rùng mình vì màu bàn tay của người nọ.
Mới qua trưa, tiết trời đầu thu, ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng, lấp lánh chiếu vào bàn tay kia tràn đầy ảm đạm.
Người bên ngoài không biết, có lẽ chỉ cảm thấy đây chỉ là một bàn tay rất quyền uy, có chút già nua mệt nhọc, nhưng làm một chuyên gia khảo cổ cực kỳ xuất sắc, kiêm kẻ trộm mộ càng xuất sắc hơn, thứ mà Đơn Phi nhìn thấy còn nhiều hơn người thường.
Hắn liếc nhìn màu bàn tay của người nọ, có chín phần chắc chắn nhận định đây là bàn tay của kẻ trộm mộ chuyên nghiệp, bởi vì màu bàn tay kia rất giống bị nhiễm thi khí.
Thi khí nghe rất huyền ảo, nhưng Đơn Phi đương nhiên biết đây là hiện tượng phản ứng vi sinh vật xảy ra khi thi thể giấu dưới đất lâu ngày, vi sinh vật lây nhiễm lên tay của người trộm mộ mới tạo thành vết tích rất khó rửa sạch này.
Nhìn dáng bàn tay này, người ngồi trong kiệu nếu không phải là hoạt thi, e rằng đã có kinh nghiệm sờ thi thể chín mười năm.
Vừa rồi Đặng Nghĩa ra dấu tay đào đất, Đơn Phi cảm thấy cái hắn nói là trộm mộ, hắn đã có suy đoán này từ sớm, thậm chí là có suy nghĩ này trước khi xuyên đến thời đại này nữa.
Căn cứ sử sách ghi chép, Tào Hồng là một chủ nhân có tiền. Lúc đầu khi Tào Tháo làm Tư Không, mỗi năm đều bảo Huyện Lệnh báo cáo gia tài của quan lại, khi đó Huyện Lệnh nói với Tào Tháo gia tài của Tào Hồng ngang ngửa với gia tài công hầu, Tào Tháo đáp lại một câu, nhà ta nào có như Tử Liêm!
Tử Liêm là tự của Tào Hồng.
Câu của Tào Tháo nói trắng ra chính là, lão tử chắc chắn không giàu có như tiểu tử Tào Hồng Tào Tử Liêm kia.
Tiền của Tào Hồng đương nhiên không phải là từ trên trời rơi xuống.
Đơn Phi ngẫm lại lời của Đặng Nghĩa vừa rồi, lập tức nghĩ đến, đại gia của Tào phủ Tào Hồng là tướng quân, Tào tam gia lại làm trộm mộ, lẽ nào người trong kiệu là Tào tam gia? Dưới trướng Tào Tháo có Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng gì đó, có phải có quan hệ với Tào tam gia không?
Mấy người Mạc Kim Giáo Úy này vẫn luôn là sự tồn tại rất thần bí dưới trướng Tào Tháo.
Khoảnh khắc này hắn suy nghĩ rất nhiều, đầu hắn vốn dĩ nhanh hơn người khác một chút, bằng không cũng sẽ không được cấp cao nhất ủy thác trọng trách. Mọi người lại chỉ thấy đại tiểu thư nhìn thấy bàn tay kia vươn ra thì sợ run, trong mắt hình như có ý không hiểu, sau đó eo nhỏ khẽ chuyển, xoay mặt nhìn về phía bàn tay chỉ, sau một lúc lâu mới nói: -Ai là Đơn Phi?
Gió thu xào xạc, ánh mắt tất cả mọi người lập tức rơi lên người thiếu niên thân hình đơn bạc, có chút ngây ngô, không hiểu đại tiểu thư chưởng quản đại quyền tài chính của Tào gia sao lại tìm tiểu tử này?
Đương nhiên không phải vận đào hoa.
Mọi người đều phủ định trong lòng. Tiểu tử này thấp kém thế, cứt trâu cũng không bằng, đại tiểu thư tìm hắn lẽ nào là vì không thoải mái muốn chèn ép hắn? Mọi người đều thầm mong đợi.
Đại tiểu thư nhìn theo mọi người, khi nhìn thấy Đơn Phi thì thần sắc cũng có phần kinh ngạc
Bằng trực giác của nữ nhân, thiếu niên kia hình như có chút khác biệt, nhưng rốt cuộc là khác ở đâu, nàng lại không nói ra được, không phải bởi vì tuấn lãng, cũng không phải vì ăn mặc, nhưng thiếu niên này đứng trong đám gia nô nhìn sao cũng khác biệt, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Trong lòng đại tiểu thư nghi hoặc, Đơn Phi cũng ngây ngẩn, suýt chút cho rằng mình nghe lầm, nhưng sau đó lại nghe đại tiểu thư nói rành mạch rõ ràng: -Đơn Phi, ngươi qua đây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất