Thâu Hương

Chương 150 : Hoa đào tháng ba

Chương 150 : Hoa đào tháng ba


.
Trong lòng Thần Vũ kinh ngạc, nhưng trong trực giác lại biết được bọn họ đã thoát khỏi dưới đất, hơn nữa tới bên trong một con sông lớn.
Là Hoàng Hà!
Khi mỗi lần nàng từ trong thác nước đi ra, đều là tới bên cạnh Hoàng Hà, không ngờ bây giờ lại từ lối đi lấp đầy dòng xoáy kia đi ra, cũng tới được Hoàng Hà!
Đang suy nghĩ, Thần Vũ cảm thấy thân hình chợt nhẹ, đã được Đơn Phi mang theo bay bổng lên trời, không ngờ ra khỏi mặt nước!
Trong lòng Thần Vũ kinh ngạc, thầm nghĩ nếu là tự mình từ trong nước lao ra, chỉ sợ cũng làm không được điều ấy, Đơn Phi mang theo nàng, sao lại có thể làm được chứ?
Nếu là có người lúc này ở bên Hoàng Hà nhìn lên thấy được, cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không tin có người có thể từ trong nước bay ra.
Hai người lao ra mặt nước chỉ ước chừng một lát, là hạ xuống ngay.
Ánh mặt trời không rõ lắm, hoá ra đã là ánh bình minh.
Thần Vũ đột nhiên ngửi được không khí tươi mát, tinh thần cũng rung động lên, trong lúc liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên thấy được bọn họ đang gần bờ biển, trong nước có gì đó như khúc gỗ nhỏ màu đen đang bơi tới phía bên này của bọn họ!
Là rắn nước!
Thần Vũ biết rằng bờ biển Hoàng Hà có rất nhiều rắn nước thường lui tới, nhưng to và dài như thế thật ra rất hiếm thấy. Nàng sớm có cảnh giác, vừa mới giơ tay rút kiếm, chỉ thấy rắn nước kia đã cắn tới bọn họ.
Thần Vũ tay mới kịp sờ vào chuôi kiếm, không ngờ Đơn Phi như sớm biết được nguy hiểm, chỉ là giơ tay vút lên trên cao một cái, con rắn nước khỏe mạnh như khúc cây thô to kia lại bị hắn quăng ra ngoài xa xa.
Đơn Phi lại mượn sức hất này ôm lấy Thần Vũ lại phóng người lên, giữa không trung xoay người một cái, nhẹ nhàng như tơ liễu dừng ở bờ biển.
Có hoa vừa hé nụ rực rỡ, mùi cỏ thơm tho.
Mùi hoa như có như không truyền đến, Thần Vũ buông tay ra khỏi chuôi kiếm, quay đầu nhìn lại, trong mắt có vẻ vui sướng. Bờ sông lại có một mảnh rừng hoa đào thật lớn, hoa đào đang nở xum xuê, hoá ra bâygiờ đã đến tháng ba rồi!
Thần Vũ ngoái đầu lại ngắm nhìn Đơn Phi, ánh mắt dừng ở trên tay của Đơn Phi, Đơn Phi cười cười, buông lỏng ra cánh tay đang ôm vòng eo của nàng ra, thở dài nói:
-Chúng ta đã đi ra.
-Nhưng ngươi đã từng đi ra từ sớm rồi. Có phải vậy không?
Thần Vũ hỏi ngược lại.
Đơn Phi mỉm cười không nói.
Thần Vũ hạ giọng nói:
-Lấy bản lĩnh bây giờ của ngươi, muốn thoát nạn đã sớm không khó rồi. Nói không chừng ngươi sớm đã đi ra qua rồi, mới quen thuộc với hướng nước chảy như thế, rồi khi có rắn nước cũng không kinh ngạc. Lúc nãy mang theo ta bơi đi, cũng như bình thường vậy?
Đơn Phi lại cười cười, nói chỉ là hai chữ :
-Không sai!
Sau khi có thể thở thai tức, nguy hiểm trong nước đối với hắn mà nói đã sớm mất đi phân nửa, chỉ cần thời gian một ngày, hắn cũng đã quen thuộc với lực đẩy của cơn xoáy đôi, cái giá phải trả đương nhiên chính là trên đầu có cái bao lớn.
Hắn thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất gấp.
Không cần thời gian mấy ngày, hắn cũng đã biết rõ rành mạch phải xử lý như thế nào trong dòng xoáy loạn rồi, lại dùng nửa ngày thời gian,hắn vọt tới nơi này, gặp được rắn nước.
Lúc trước khi nhìn thấy rắn nước, hắn thậtsự có phần bối rối. May mắn hắn bây giờ ở trong nước nhanh nhẹn không thua gì loài cá, rắn nước tuy rằng kinh khủng, nhưng sớm cắn hắn không được rồi, hắn lúc ấy luống cuống tay chân đánh lui rắn nước, xem như tìm được đường sống trong chỗ chết tới được bờ sông.
Hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày lại không sợ hãi chút nào đối với loại rắn nước này, khi thoát khỏi mặt nước, tựa như cũng đã mọc cánh bay lên vậy.
Chỉ là nhẹ nhàng tung nhảy, giống như theo gió rồi biến mất, mà trong cơ thể lại dư thừa sức lực, khiến hắn cũng hiểu được bây giờ mình sớm đã không phải Đơn Phi trước đây rồi.
Tuy nhiên một phút này hắn không có mừng như điên, lập tức nghĩ đến phải làm sao mang theo Thần Vũ đi ra.
Hắn mang một tảng đá dài vào nước, lại dùng thời gian hơn mười ngày, rốt cục sau khi xác định được có thể đem tảng đá này mang tới mang lui, lúc này mới đi đến trước mặt Thần Vũ, đảm bảo với nàng nhất định sẽ mang nàng đi ra ngoài.
Việc này hắn đều là yên lặng mà làm, cũng không cho Thần Vũ biết, không ngờ Thần Vũ lại thông minh như vậy, không ngờ đoán được điều ấy.
Thần Vũ nghe được Đơn Phi thừa nhận, ngóng nhìn hắn một lát, rốt cục không nói gì cả, xoay người đi thẳng về phía trước.
Đơn Phi không biết nàng đang nghĩ cái gì, theo sau lưng nàng đạp lên cỏ thơm cánh hoa đi tới, một phút này dường như quên hết tranh chấp trên đời này. Chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới bài thơ mà Thi Ngôn lưu lại kia.
Vân tại thủy trung thủy hành thuyền, hoa tại tâm trung tâm tại ngạn;
Túng minh thiên cổ hưng suy sự, nan vong đào hoa tam nguyệt thiên!
Bây giờ đúng là hoa đào tháng ba, Thi Ngôn gặp Tào Quan, hơn phân nửa cũng là một ngày nào đó của tháng ba. Nhìn cánh hoa ngẫu nhiên nhè nhẹ rơi xuống, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến hoá ra rất nhiều người trên thế gian thật ra đều giống như Tào Quan, có vẻ mềm mại như khi lần đầu gặp người yêu, có sự hào hùng muốn xông pha thiên hạ, cũng có sự bất đắc dĩ trong người.
Tào Quan ở nơi nào?
Bất luận ông ta ở nơi nào, khi nhìn thấy hoa đào rạng rỡ, khẳng định không còn nghĩ đến các chuyện khác, chỉ có Thi Ngôn.
Đơn Phi trong mắt nhìn thấy cũng chỉ có Thần Vũ, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng xuyên qua rừng hoa đào, vẫn dọc theo bờ sông đi tới, không biết bao lâu, như chẳng có mục đích gì, Đơn Phi cũng không có để ý thời gian trôi qua.
Thật vất vả từ trong tuyệt cảnh chạy trốn ra khỏi, hắn một phút này thật ra cũng không có đi nghĩ quá nhiều, hắn không nghĩ đến Nghiệp Thành, thậm chí cũng không nghĩ đến quan tài Nữ Tu.
Hắn chỉ muốn cảm nhận sự thản nhiên giờ phút này.
Thần Vũ rốt cục dừng lại, quay mình lại nhìn Đơn Phi nói:
-Chúng ta phải đi Nghiệp Thành, đi gặp quan tài Nữ Tu!
xxx
Hoa đào rạng rỡ, mặt trời mới mọc.
Đơn Phi nhìn cảnh xuân, trong lòng có chút xúc động, hắn cuối mùa thu đi Bắc Mang, làm sao nghĩ đến chuyến đi này đã là nửa năm rồi.Im lặng một lát, Đơn Phi cau mày nói:
-Ta biết rằng cô là phụng sư mệnh nhất định phải làm được điều ấy, nhưng ta lại biết... quan tài Nữ Tu cũng không phải dễ gặp như vậy.
Thần Vũ hình như có chút khó hiểu :
-Ngươi từng gặp qua quan tài Nữ Tu?
Đơn Phi do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:
-Không sai.
-Ở Nghiệp Thành?
Thần Vũ lại hỏi.
-Vâng.
Đơn Phi cũng không giấu diếm, hắn biết việc này Thần Vũ chỉ sợ không thể hiểu được, nhưng biết được Thần Vũ sẽ lựa chọn tin tưởng, bởi vì hắn không có nói dối, mà Thần Vũ hoàn toàn có thể nhận ra người khác có nói dối không.
Thân thể mềm mại của Thần Vũ rất nhanh đứng thẳng lên, trở tay đi sờ soạng vỏ kiếm đeo sau lưng, sau một lúc lâu lại nói:
-Ngươi nhìn thấy quan tài Nữ Tu ở nơi nào?
Đơn Phi chần chừ một lát, chậm rãi nói:
-Sâu trong phía dưới Nghiệp Thành, so với vị trí tuyệt cảnh chúng ta còn phải sâu hơn rất nhiều.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi hồi lâu, nhíu mi nói:
-Vậy sao ngươi có thể nhìn thấy?
Đơn Phi tạm thời không thể giải thích, hỏi ngược lại:
-Lệnh sư bảo cô dẫn ta đi gặp quan tài Nữ Tu, đương nhiên không phải đi đào đất ra mà nhìn?
Vậy hắn đào đến râu mép bạc hết cũng nhìn không thấy.
Hơn nữa trong Nghiệp Thành bất kể là Viên gia bây giờ, hay là Tào gia sau này, khẳng định cũng sẽ không cho hắn đào.
Khi ở trong tuyệt cảnh, Đơn Phi chỉ nghĩ làm sao từ tuyệt cảnh chạy thoát ra ngoài, thật sự không có nghĩ nhiều đến chuyện khác, từ trong tuyệt cảnh thoát thân đi ra, thắc mắc lại từng cái từng cái xuất hiện.
Vô Gian không ngờ thần kỳ như vậy, có thể khiến Tào Quan vô cớ biến mất không thấy, Thi Ngôn không ngờ có được Vô Gian Hương,hơn nữa lại có liên quan với Nữ Tu, mà hắn lại cứ đụng phải quan tài Nữ Tu mới đến được nơi này.
Hắn nếu không phải bởi vì như vậy, thực sự cũng thấy rất khó tin vào sự thần kỳ của Vô Gian, nhưng hắn chính là đích thân thể nghiệm qua, nên mới càng tò mò hơn đối với Tam hương.
Chuyện này ở hiện đại cũng chưa ai có thể làm được!
Người xưa sao lại làm được điều ấy?
Thi Ngôn không phải đã chết sao? Thi Ngôn làm sao lại biết được Đơn Phi hắn, còn nữa Thi Ngôn làm sao biết Đơn Phi hắn sẽ tới dưới mặt đất, nhất định phải bảo Thần Vũ dẫn hắn đi Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu? Sau khi chết còn có thể để lại lời nhắn sao?
Thắc mắc quanh đi quẩn lại, Đơn Phi ngoại trừ nhức đầu thì không có ý gì khác cả, thấy Thần Vũ cũng do dự một chút, chậm rãi nói:
-Sau khi đến Nghiệp Thành, ta sẽ để ngươi nhìn thấy quan tài Nữ Tu!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thật sự khó hiểu Thần Vũ tại sao có thể nắm chắc được như thế.
Thần Vũ lại không muốn nói thêm gì về vấn đề này nữa, đột nhiên đá đá tảng đá bên người:
-Ngươi đoán thử coi phía dưới này cất giấu cái gì?
Đơn Phi nhìn qua, khẽ nhếch lông mày, lấy con mắt chuyên nghiệp của hắn, đương nhiên nhìn ra tảng đá có vẻ như được người di chuyển qua, thoáng nhìn trong mắt Thần Vũ hình như có chút nghịch ngợm cười cười, Đơn Phi nói:
-Hẳn là chút quần áo đúng không?
Thần Vũ ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới nói:
-Làm sao ngươi biết?
Đơn Phi vừa thấy Thần Vũ như thế, là hiểu được đoán không sai, mỉm cười nói:
-Trong thác nước có lối thoát khác, nếu ta nghĩ không sai, cửa ra cũng là ở bờ biển Hoàng Hà. Cô và sư phụ cô đương nhiên sẽ không chờ đất sụp mới đi ra ngoài, mỗi lần đi ra ngoài trước đó nhất định là từ trong nước đi ra ngoài, thay quần áo trong nước, đợi sau khi đi ra...
Một ngón tay chỉ về phía áo đen bó sát của cả hai đang mặc trên người, Đơn Phi nói:
-Bộ quần áo này hiển nhiên quá mức bắt mắt, trong mắt người khác cũng chướng tai gai mắt, các cô đương nhiên sẽ chuẩn bị quần áo để thay ở lối đi ra bên bờ sông. Cô vừa rồi một đường đi quan sát khắp nơi, ngoại trừ ngắm nhìn hoa đào ra, hình như cũng đang tìm cái gì, bây giờ xem ra, hẳn là tìm nơi giấu quần áo rồi.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi thật lâu sau, khẽ thở dài:
-Lúc trước khi sư phụ nói Tào Quan rất là thông minh, ta còn không tin, nhưng hôm nay nghe ngươi vừa nói như vậy, mới phát hiện ngươi cũng thông minh như Tào Quan vậy.
Trong lời nói của nàng chẳng biết tại sao, ngược lại có phần tiếc nuối, lại hỏi:
-Ngươi đoán nơi này có mấy bộ quần áo?
Đơn Phi im lặng một lát :
-Một bộ.
-Sai rồi.
Thần Vũ cười nói:
-Là hai bộ, nếu không ta làm sao lại đến nơi đây. Vậy ngươi đoán thử coi có phải là hai bộ quần áo một nam một nữ không?
Đơn Phi nhìn nụ cười Thần Vũ, chần chừ một lát sau mới nói:
-Cô nếu đi cùng với sư phụ, nơi này đương nhiên là hai bộ quần áo nữ rồi.
-Lại sai nữa rồi.
Thần Vũ nghe Đơn Phi đoán sai, ngược lại có vẻ rất vui mừng:
-Thật ra là hai bộ quần áo một nam một nữ.
Nàng xoay người không đợi giơ tay, Đơn Phi đã mở tảng đá ra, giúp nàng lấy đi đá vụn cành khô trên đất, lộ ra một bao vải dầu không nhỏ bên trong.
Mở bao vải dầu kia ra, Thần Vũ lấy ra một bộ quần áo nam đưa cho Đơn Phi nói:
-Cho ngươi thay đấy.
Đơn Phi cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ là lấy quần áo sau khi tìm được một tảng đá, thay quần áo xong đi ra.
Tuy là quần áo nam, trên quần áo lại có chút mùi thơm nhàn nhạt, mặc lên người hơi có vẻ chật chút. Đơn Phi đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy Thần Vũ từ trong mảnh rừng đi ra, đã thay một thân quần áo xanh nhạt, mái tóc đen như mực tùy ý cột lên, dùng một nhánh cây không biết tìm được ở đâu cắm vào, có vẻ cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.
Người kia nhẹ nhàng đi tới, nếu không phải có kiếm dài sau lưng, trên mặt có khăn che mặt, bất kể là ai chỉ sợ đều sẽ nghĩ đến đây giống như là thiếu nữ của nhà nào đó đi ra ngoài du xuân.
Màu trời xanh xanh.
Thần Vũ nhìn thấy quần áo mặc trên người Đơn Phi hơi ngắn, mỉm cười nói:
-Ngươi đoán thử tại sao phải có hai bộ quần áo một nam một nữ?
Đơn Phi nhìn Thần Vũ còn rạng rỡ hơn so với hoa đào, không biết năm đó khi Tào Quan nhìn thấy Thi Ngôn tâm cảnh có giống nhau không, chỉ nói:
-Ta đoán cô khẳng định có một nam nhân cô thích, nếu không làm sao lại chuẩn bị sẵn quần áo nam?
-Không phải vậy đâu.
Thần Vũ lập tức lắc đầu nói:
-Ta chính là cảm thấy mặc quần áo nữ đi ra rất là phiền phức, lúc đó mới chuẩn bị thêm một bộ, không nghĩ đến ngươi lại dùng tới.
Cất bước đi thẳng về phía trước, Thần Vũ nói:
-Chúng ta hãy đi đến Nghiệp Thành. Đi thuận theo bờ sông, nếu gặp được thuyền, chúng ta xem xem có thể gặp được nhà đò tốt bụng cho ngồi thuyền đi nhờ không, nếu không gặp được, chúng ta cứ như vậy đi xuống tiếp, ngươi đoán chúng ta hôm nay có thể gặp được thuyền không?
Đơn Phi quay đầu lại nhìn :
-Ta đoán không gặp được.
Có Hoàng Hà rộng rãi, một chiếc thuyền lênh đênh đang hướng bên này lái tới...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất