Chương 151 : Thế tộc gặp nạn
Đơn Phi nhìn thấy chiếc thuyền cô độc kia đi tới, cũng giống như không nhìn thấy vậy, Thần Vũ cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
-Vậy không có cách rồi, chúng ta cũng chỉ có thể đi dọc theo bờ sông xuống dưới, ngươi nói có đúng không?
Không đếm xỉa đến thuyền nhỏ kia xẹt qua bên người, Đơn Phi gật đầu nói:
-Vâng, dù sao ta cũng không vội...
Thật sự là hắn không vội, đối với một người gần như chết hai lần mà nói, rất nhiều chuyện cũng đã không cần quá vội vã, hắn bị nhốt trong tuyệt cảnh, không biết Tào Quan đi nơi nào, không biết Thạch Lai như thế nào, không biết đại thế thiên hạ tới mức như thế nào rồi, việc buôn bán của Hứa Đô đã khá nhiều hơn không...
Nhưng trên đời này không có ai, trái đất đều là phải xoaytròn. Hắn nếu chết trong tuyệt cảnh rồi, mọi chuyện đều xong xuôi hết cả. Không có Đơn Phi, người bên ngoài còn phải sống, hơn nữa trên đời này vốn là không có Đơn Phi hắn.
Đơn Phi nghĩ đến đây, đột nhiên có chút hiểu được suy nghĩ của Tào Quan trước khi biến mất, thấy Thần Vũ chỉ là không nhanh không chậm đi tới, hỏi:
-Cô thì sao? Cô không vội đi sao?
-Ta cũng không vội.
Thần Vũ vẫn chưa dừng lại, cũng không quay lại, chỉ là cất bước tiến lên thoạt nhìn chẳng những nhẹ nhàng, còn có chút vui vẻ:
-Sư phụ chỉ kêu ta dẫn ngươi đi Nghiệp Thành gặp quan tài Nữ Tu, không nói thêm thời điểm là khi nào.
Cô đây là thời kỳ cuối của chứng trì hoãn phát tác à.
Đơn Phi nhìn bóng lưng xinh đẹp kia, chỉ cười cười, lại thấy Thần Vũ đột nhiên "A"lên một tiếng, giống như mới nhìn thấy thuyền lá lênh đênh kiavậy:
-Thật sự có thuyền kìa, ngươi lại sai nữa rồi.
Chậm rãi gật đầu, thừa nhận mình đã đoán sai, Đơn Phi cười nhạt nói:
-Hôm nay vận may đánh cuộc của ta không tốt lắm, tuy nhiên nhìn cũng không phải nhà đò tốt bụng đâu.
Thần Vũ chỉ vẫy tay, nhẹ giọng gọi hai tiếng, thuyền nhỏ xuôi dòng xuống, giây lát đi xa.
-Chính xác.
Thần Vũ nhìn thuyền kia đã đi xa, trong mắt dường như có phần kỳ lạ, nhưng chỉ nói:
-Nhà đò không để ý tới chúng ta. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi thôi.
Nàng tùy tay từ bờ sông hái xuống một bông hoa tươi, cắm trên búi tóc, không quay người lại cười nói như cũ:
-Ngươi biết không? Mỗi lần khi ta cài bông hoa lên, sư phụ đều cười ta quá ngây thơ, ngươi thì sao?
-Ngây thơ cũng không có gì không tốt.
Đơn Phi thu hồi ánh mắt từ trên thuyền nhỏ đi xa kia lại, dừng trên bóng lưng của Thần Vũ :
-Ngây thơ không có gì sai cả, lợi dụng ngây thơ mới là sai. Hơn nữa... Ta cảm thấy khi cô cài bông hoa này lên, nhìn hoạt bát rất nhiều.
Thần Vũ ngừng bước chân lại, cũng không quay đầu lại, đột nhiên nói:
-Khi ngươi lần đầu tiên nhìn thấy ta, cảm thấy ta không hoạt bát sao? Thậm chí rất lạnh lùng có phải vậy không?
Đơn Phi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục vẫn phải gật đầu nói:
-Phải.
-Ngươi có biết khi ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên nghĩ như thế nào không?
Thần Vũ hỏi ngược lại.
Đơn Phi cười nói:
-Ngươi khẳng định cảm thấy ta rất chán ghét, rất không thú vị, thậm chí...
Thấy Thần Vũ chỉ chờ câu dưới của hắn, Đơn Phi chỉ nói:
-Thậm chí có vẻ như kẻ phóng đãng háo sắc?
Thần Vũ quay đầu lại nhìn về phía Đơn Phi, hồi lâu mới nói:
-Thật ra ta chỉ là cảm thấy... ngươi hơi ngốc.
Đơn Phi thật sự có chút ngây người, cúi đầu nhìn lại mình, khó hiểu nói:
-Vì sao nói như vậy? Ta cảm thấy... ta chẳng qua có chút ngây ngô thôi.
Thần Vũ không biết có nghe hiểu được trong lời nói của Đơn Phi có vẻ trêu cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
-Ta còn...
Nàng không có nói thêm gì nữa, chỉ xoay người đi tiếp.
Ta còn cái gì?
Còn chán ghét, hay là còn ưa thích người...
Trong đầu Đơn Phi phút chốc xoay quanh rất nhiều ngụ ý, hắn biết phụ nữ xưa nay nói chuyện xem trọng lời nói, nhưng rất ít đi nghiên cứu, lần này cũng hiếm có đi suy nghĩ một lúc lâu. Yên lặng cùng Thần Vũ đi tới một lúc lâu, hai người đều là không tự chủ được dừng bước lại, liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía giữa sông.
Bờ sông lại có một con thuyền nhỏ ngừng lại.
Thuyền nhỏ kia rõ ràng chính là chiếc thuyền vừa đi ngang qua kia!
Thuyền dừng lại, không phải là nhà đò tốt bụng phát hiện bọn họ, đặc biệt chờ đợi ở đây, mà là vì không người cầm mái chèo, thuyền nhỏ mắc cạn đến bên bờ sông, bị cành khô bên bờ sông bám lấy kẹt lại.
Đơn Phi nhìn ra trong mắt Thần Vũ có ý cảnh giác, biết nàng là ngây thơ, nhưng ứng biến với nguy hiểm thật ra tuyệt đối không kém. Vừa rồi khi thuyền nhỏ đi ngang qua, hắn cũng có chút kỳ lạ, thầm nghĩ thuyền là xuôi dòng, nhưng đầu thuyền đuôi thuyền cũng không ai ở đó,thuyền không người lái cũng giống như xe buýt không người điều khiển, trên thuyền nếu có người, tuyệt sẽ không dễ dàng để chuyện ấy xảy ra.
Thần Vũ lúc ấy nói vậy cũng chú ý tới điểm ấy?
-Không phải nhà đò không tốt bụng, có lẽ trên thuyền có vấn đề.
Đơn Phi cuối cùng nói.
Thần Vũ gật gật đầu hỏi:
-Có nên nhanh chân đến đó xem?
Đơn Phi im lặng một lúc sau:
-Vấn đề của chúng ta đã không ít...
-Chính xác.
Thần Vũ gật đầu nói:
-Vậy chúng ta sẽ không đi...
Nàng đã đi đến bờ sông gần thuyền, nghe vậy cũng muốn xoay người rời khỏi, đột nhiên trong thuyền truyền đến một tiếng rên rỉ.
Tiếng rên rỉ kia rất là yếu ớt, nếu không phải có thính giác rất mạnh, cũng không cách nào phân biệt được, mà thính giác của Thần Vũ và Đơn Phi đều rất nhạy bén.
Thần Vũ lập tức phi thân tới trên thuyền rồi.
Đơn Phi âm thầm thở dài, thấp giọng nói:
-Cẩn thận.
Thuyền tuy bị cành khô bám lấy, tuy nhiên cách bờ sông còn có khoảng hơn một trượng, nếu là bình thường, Đơn Phi còn phải vận đến chút nhịp thở, nhưng bây giờ chỉ tùy ý một bước là lên thuyền, thân thuyền một chút cũng không hề lay động.
Giành trước Thần Vũ một bước, Đơn Phi vén rèm vải khoang thuyền lên, nhíu mày.
Trong khoang thuyền có một người nằm sấp, nhìn dáng vẻ hấp hối, trên khoang thuyền có một thanh đao rất nặng được bỏ lại, có chút vết máu màu tím đông lại trên đó.
Đơn Phi lần đầu tiên nhìn thấy loại tình cảnh này, lập tức nghĩ người này bị người ta chặn giết, đặt mình trong thuyền phiêu bạt đến bâygiờ,lúc này không biết có còn sống hay không.
-Người này có võ công, xem ra không kém.
Thần Vũ thấp giọng nói:
-Thân thể của y cũng không vạm vỡ, nhưng thanh đao trên khoang thuyền so với thanh đao thường dùng phải nặng gấp ba trở lên, việc này đã nói lên cơ bắp của y rất khỏe, đối với một thân võ công của mình rất tự tin, nếu không cũng sẽ không dùng loại đao nặng nề này.
Đơn Phi gật gật đầu, thầm nghĩ chỉ bằng những lời này, Thần Vũ sinh tồn trong loạn thế so với rất nhiều người còn nắm chắc nhiều hơn.
Không đợi Thần Vũ đi xem, Đơn Phi đã ngồi xổm người xuống, chậm rãi trở người kia quay lại.
Hắn làm người có lẽ khi gặp chuyện có chút dễ kích động, nhưng làm việc xưa nay cẩn thận, một phút này suy xét rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên ngực người nọ, rốt cục thở dài.
Người nọ đúng là thanh niên khỏe mạnh, vẻ mặt râu quai nón rất uy vũ, sắc mặt cũng là tái nhợt đến không có tí máu. Ngực phải của y bị chém một đao, xem ra máuchảy rất nhiều, nếu không phải sau đó người này tự mình băng bó qua loa, cộng thêm thể chất lại khỏe mạnh,nói không chừng sớm bị mất mạng tại chỗ rồi.
Dù là như thế, người này khi lao vào trong thuyền, chỉ sợ cũng là chống đỡ không nổi. Lúc này mới hôn mê, nếu là không ai để ý tới nữa,phần lớn sẽ bị mất mạng ở trên thuyền.
Người này thân phận là gì? Cứu hay là không cứu đây?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, nhìn lại Thần Vũ, Thần Vũ lại giống như nhìn ra suy nghĩ của hắn, thấp giọng nói:
-Gã ta hẳn không phải là người xấu.
-Việc này... như thế nào nhìn ra được chứ?
Đơn Phi mặc dù biết Thần Vũ trời sinh có được trực giác phán đoán tốt xấu, nhưng vẫn còn có chút tò mò.
Thần Vũ nói:
-Tay phải tay trái gã đều có vết chai, tay phải là vì cầm đao, bởi vậy dấu vết rất đậm, nhưng dấu vết trên tay trái của gã lại là vì nắm các loại nông cụ mà để lại đấy. Ta nghĩ... một người có vũ lực, nhưng còn sống bằng bản lĩnh của mình, hẳn không tính là người xấu được?
Đơn Phi không thể không gật đầu nói:
-Ta đến bây giờ mới phát hiện, cô cũng là người rất thông minh.
Thần Vũ tuy rằng che mặt, nhưng hiển nhiên cười rạng rỡ.
Đơn Phi đương nhiên hiểu được ý của Thần Vũ, người thường yếu đuối phần nhiều là vì không có bản lĩnh, kiêu ngạo là vì cảm thấy có bản lĩnh. Người có bản lĩnh hắn thấy cũng nhiều, nhưng có bản lĩnh còn có thể gắng giữ lòng bình thường, cày ruộng sinh sống, đây mới thực sự là người có tu dưỡng.
Việc này cũng cùng đạo lý như La Lão Đa đánh giá hắn. Ngươi có năng lực nhưng không ngạo mạn đối với người bình thường, còn có thể đi đối kháng cường quyền quyền quý mới là bản lĩnh thật sự.
Hắn thật sự gặp qua rất nhiều nhân vật trong cuộc sống đắc chí là trở nên ngang tàn, biết thế sự như thế, đối với phán đoán của Thần Vũ trong lòng cũng công nhận.
Ngắm nhìn khắp nơi, Đơn Phi thấy trong khoang thuyền có một ống trúc, nhẹ nhàng buông người nọ xuống, lấy ống trúc đi tới giữa sông lấy nước. Đợi có chút lắng đọng xuống, đổ chút vào trong miệng người kia.
Bây giờ Hoàng Hà với thời đại của hắn đương nhiên hoàn toàn khác nhau. Hoàng Hà vào thời của hắn chất kháng sinh cũng có, nhưng nơi này nước tuy có bùn cát, chất lượng nước tuyệt đối không tồi.
Người nọ hình như có chút tri giác, há miệng uống chút nước, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Đơn Phi, Thần Vũ liếc nhìn một cái, môi lẩm bẩm nói:
-Tạ... ơn...
Người nọ chỉ nói hai chữ, lại nhắm hai mắt lại.
Đơn Phi đối với bệnh nhà giàu đơn giản trong thời đại của mình còn có tâm đắc, nhưng đối với loại ngoại thương này cũng không lành nghề, thầm nghĩ người này bị thương rất nặng, cũng không biết có thể sống được hay không.
Thần Vũ thấy thế nói:
-Ngươi chờ ta một chút.
Nàng phi thân lại đến trên bờ, chỉ chốc lát sau biến mất không thấy đâu nữa.
Được một lát sau, Thần Vũ lúc này mới quay lại, chỉ là trong tay có rất nhiều cành khô cây cỏ, nàng đem cành khô nhét vào trong một lò lửa đầu thuyền, sau đó lấy ra đá lửa châm lên.
Đơn Phi nhớ rõ hai người đều đơn giản bỏ trốn, đá lửa này chắc là Thần Vũ giấu ở dưới đá cùng với quần áo đấy, nghĩ thầm nữ nhân chính là thận trọng.
Thần Vũ lại đem lá cây cỏ này bỏ vào trong nồi trên lò châm nước nấu lên, thấy Đơn Phi khó hiểu, Thần Vũ nói:
-Lúc ta cùng đi với sư phụ, có tổn thương cái gì hoặc bệnh hoạn, sư phụ đều đã dạy ta giải quyết thế nào, ta ở trên bờ tìm chút thảo dược,đối với thương thế của gã hẳn là có tác dụng.
Đơn Phi không nghĩ tới Thần Vũ còn có loại bản lĩnh này, mắt nhìn sắc trời:
-Vậy cô ở đây nấu thuốc, ta cũng đi một lát là quay về.
Hắn mang theo thanh đao rất nặng kia nhảy lên bờ, tùy tay kéo ra mấy đao, thầm nghĩ Thần Vũ nói thanh đao này rất là nặng nề, nhưng khi ta sử dụng cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ nói cơ bắp của ta so với hán tử kia còn mạnh hơn rất nhiều?
Trong lòng nghĩ như vậy, Đơn Phi nhiều ít có thêm tự tin, dù sao ở thời đại hắn sống kia, người có thể đối mặt rắn nước cắn tới còn có thể thong dong giải quyết tuyệt đối không nhiều lắm.
Từ trên mặt đất nhặt lên mấy tảng đá, Đơn Phi ném về phía kín nhất nơi bụi cây bụi cỏ phụ cận, khi ném đến tảng đá thứ ba, có tiếng kêu to của gà lôi ở bên trong, bay cao lên, ánh mặt trời chiếu xuống, màu sắc sặc sỡ rất là tươi đẹp.
Đơn Phi không có ý định ngắm nhìn sự xinh đẹp của gà lôi, ngay khi gà lôi bay cao lên, chân hắn dùng sức, đột nhiên bay lên, giữa không trung đuổi theo gà lôi kinh sợ bay lên, đơn đao trong tay vỗ ra, gà lôi lúc rơi xuống đất, đầu sớm dẹt không ra hình dáng gì nữa.
Và lúc rơi xuống đất, Đơn Phi hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn phía mình luồn lên, trong lúc nhất thời cũng khó tin chính mình vừa rồi lại làm được những chuyện như vậy. Nhẹ nhàng thở phào, thầm nghĩ chính mình chẳng lẽ cũng lơ đãng biến thành cao thủ? Không rảnh nghĩ nhiều, Đơn Phi mang theo gà lôi quay lại, chặt đứt cổ gà lôi, nhỏ máu tươi lại vào trong miệng người nọ.
Đơn Phi biết rằng người này vừa đổ máu vừa phải chịu đói đấy, chỉ chữa bằng thảo dược chỉ sợ còn không giải quyết được vấn đề, dinh dưỡng theo không kịp vẫn không được. Quả như hắn dự liệu, sau khi đã uống vài ngụm máu gà, người nọ không ngờ lại mở to mắt, khi nhìn thấy Đơn Phi, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Người nọ vốn là xuất thân thế tộc, gặp nạn bị truy đuổi, tỉnh lại thấy Đơn Phi trẻ tuổi như vậy, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, nhưng thầm nghĩ trên thuyền này gần như là nghèo rớt mồng tơi, người này như thế cố sức cứu gã, đương nhiên đều không phải là vì tiền bạc, mà là xuất phát từ lòng tốt.
Khi nghĩ đến đây, trong lòng người nọ tràn đầy cảm kích, yếu ớt nói:
-Tại hạ họ Điền, Điền Bồ. Có thể cho biết đại danh của ân công?