Chương 39: Đúng Sai.
Ánh nắng trên phố lớn, Đơn Phi đứng trước bóng của Tào Phi, lại không có chút sợ hãi nào.
Hắn không sai.
Đối với hành động chỉ biết theo đuổi cái niềm vui của bản thân mà bất chấp sự sống chết cửa người khác, Đơn Phi không khoái cho lắm, điều này nói thẳng ra là đám con nhà giàu mới nổi đi đua xe, đi đua xe Đơn Phi không phản đối, chỉ cần là người, bất luận nam hay nữ, ai mà không theo đuổi chút kích thích nhỏ bé? Ngươi chạy đến vách núi hóng gió đều là quyền của ngươi, ngươi có quyền chết, thế nhưng không có quyền khiến người vô tội chết cùng ngươi.
Liên Hoa, Ô Thanh đều ngây người ra, trước khi không biết thân phận của Tào Phi, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đụng chạm tới loại công tử này, sau khi biết được thân phận của Thái Tử Tào Phi, thấy Đơn Phi vẫn dám đụng chạm tới, thật là mặt mày thất sắc.
Mấy người trên ngựa cuối cùng cũng ngừng cười.
Lúc trước mấy người kia nhìn Đơn Phi như nhìn quái vật, lúc sau mới nói:
- Thế Tử, tên gia nô này lại dám ... lại dám nói với ngài như này, thật là coi trời bằng vung mà.
Tào Phi không kìm được sự tức giận trong lòng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phụ mẫu ra, chưa có người thứ ba dám lên mặt dạy dỗ y như vậy, nhìn cái cách ăn mặc của Đơn Phi, chẳng qua chỉ là tên gia nô quèn, lại dám lên giọng điệu như này với y, thực sự kiến y không thể không bực.
Thế nhưng y không lập tức nổi giận, bởi vì có câu nói của Đơn Phi làm y có có phần kiêng dè ___ Tào Tư Không chính là Thống Soái ba quân năm đó tại thành Lạc Dương dùng roi ngũ sắc giết Kiển Đồ vì phạm lệnh cấm đi trong đêm, khi giao chiến với Trương Tú vô tình làm hỏng ruộng lúa mạch đã cắt râu chịu phạt. Không biết nếu như Tào Tư Không biết hành vi hôm nay của Thế Tử, nên thưởng như thế nào đây?
Liên Hoa, Ô Thanh bọn họ không biết Đơn Phi nói cái gì, thế nhưng Tào Phi sao có thể không biết?
Câu nói này đã nói tới hai sự kiện xưa của phụ thân Tào Tháo của y.
Roi ngũ sắc nói về ngày trước thời thiếu niên của Tào Tháo, sau khi thi đỗ Hiếu Liêm đã làm quan ở Lạc Dương, sau đó giữ chức Bắc Bộ Úy ở kinh thành Lạc Dương.
Cái chức vụ này trong mắt Đơn Phi cũng giống như chủ quản trị an ở kinh thành, mà vừa nhậm chức có thể do nhận được sự chỉ dẫn Khải Phát trọc đầu, đã tạo ra hơn mười roi ngũ sắc, nói rõ lệnh cấm, luật phát nghiêm khắc, thông cáo toàn thành ___ hễ ai phạm tội đều trị thẳng tay.
Kết quả giống như ngày nay, sẽ có người cảm thấy như ba tao là Lý Cương vậy. Năm đó Hoàng Đế tín nhiệm nhất tên hoạn quan Kiển Thạ. Thúc phụ Kiển Đồ của gã chẳng xem cái pháp lệnh của Tào Tháo ra gì, cố ý phạm lệnh cấm đi trong đêm, người hiện đại thích dựa vào cha, Kiển Đồ lại muốn dựa vào cháu, không thể ngờ rằng chưa dựa dẫm được gì thì chính mình đã bị rơi xuống hố rồi, Tào Tháo giết gà đe khỉ, bắt lấy Kiển Đồ, dùng roi ngũ sắc đánh thẳng thừng, uy chấn Lạc Dương!
Khi đó Tào Tháo còn chưa đến hai mươi ba tuổi.
Sự kiện khi giao chiến với Trương Tú là nói khi Tào Tháo đang giao chiến với Trương Tú, trên đường hành quân thấy lúa mạch đã chín, dân chúng lo sợ đến nỗi không dám gặt lúa mạch, Tào Tháo liền kêu người thông cáo cho hương thân phụ lão ___ chúng ta là đến để trừ hại cho dân, đương nhiên không thể làm sâu bọ được, sẽ không làm hại đến lúa mạch của các ngươi, các ngươi cứ việc thu hoạch, nếu có binh lính nào giẫm lên ruộng lúa mạch thì sẽ bị chém không tha.
Kết quả là ngựa của Tào Tháo bị làm cho sợ, giẫm vào ruộng lúa mạch, nói là phải tự sát, kết quả dương nhiên là Tào Tháo không tự sát, chỉ là cắt râu thay cho đầu, cảnh cáo toàn quân.
Toàn quân tuân theo, không có ai dám kháng lệnh.
Thực ra sự việc thứ nhất nếu nói là Tào Tháo rất có chút nhiệt huyết, thì việc thứ hai lại rất giống vài vị quan nào đó viết thông cáo rồi dán lên, Đơn Phi đã quen với cái việc này rồi, với những việc này đương nhiên sẽ không nhìn từ bề ngoài.
Thế nhưng ở đây là thành Hứa Đô, rất nhiều thứ vẫn phải nhìn bề ngoài.
Thành Hứa Đô dưới chân thiên tử, quy tắc là do Tào Tháo đặt ra, Tào Tháo đương nhiên sẽ không cho phép bất kỳ ai quấy nhiễu dân chúng ___ bề ngoài ít nhất là như vậy.
Tào Phi xấc xược vô lối như này, mẹ y biết, thế nhưng cha y phần lớn là không biết, Tào Tháo nếu biết được, không nói là dùng gậy đánh, thì cũng khó tránh khỏi một trận mắng Tào Phi ___ ngươi có chết thì chết xa xa tí, đừng ở thành Hứa Đô mà làm ngứa mắt ta . .
Sau khi gây chuyện kêu lớn cha ta là Lý Cương, tuyệt đối không phải là con nhà quan chân chính, trái lại sẽ làm sẽ làm người khác chê cười, con nhà quan thông minh có thể gây chuyện, nhưng nhất định có cái đầu óc bình thường.
Tào Phi thắng trong trận tranh giành làm người kế vị với Tào Thực, điều này chỉ ra y không phải là hạng lỗ mãng.
Đơn Phi hiểu biết lịch sử, càng hiểu đời, sau khi biết được đang đối mặt chính là Tào Phi, tuy không lùi bước, nhưng lập tức chuyển sang sách lược khác.
Cứng rắn chống đỡ là không được, mặc dù hắn không sai, thế nhưng lùi bước như rùa rụt đầu càng không thể được, trên chốn quan trường từ trước tới nay không có ai vì ngươi trở thành rùa rụt đầu mà xem trọng ngươi cả.
Có thể giải quyết vấn đề một cách đơn giản mới là năng lực bọn họ coi trọng nhất.
Đợi đến khi ta có thực lực rồi sẽ đến dẹp ngươi, những người vẫn luôn quán triệt quan niệm này rất ít gặp phải năng lực thực sự.
Xem xét thời thế bản thân chính là một loại thực lực.
Sức chiến đấu của Lã Bố cao? Thế nhưng sức mạnh tổng hợp lại thể hiện thấp, nếu không ở Bạch Môn Lâu đã không bị người khác treo cổ.
Vấn đề đặt ngay trước mặt ngươi, cần thiết chính là ngươi giải quyết thật nhanh chóng, chứ không phải là sự chạy trốn tự lừa dối bản thân.
Tào Phi rất có chút do dự.
Đua ngựa việc này vốn dĩ là việc nhỏ, do dù tướng quân coi thành nhìn thấy cũng chỉ cười cho qua, cười một cái giải quyết tất cả, dân chúng bình thường càng không dám nói gì, điều này đã hình thành nên thói quen phi ngựa ngang dọc trong thành của y, nhưng y không ngờ được hôm nay lại có người như này.
Trong đời y tôn kính nhất là mẫu thân, sợ nhất lại là cha, thấy Đơn Phi nói đĩnh đạc như thế, lời nói không tầm thường, nhận định người này tuy là một gia nô, thế nhưng chỉ sợ là gia nô có chút học vấn.
Gia nô có văn hóa, lưu manh cũng phải sợ.
Đã nói nghèo văn võ giỏi, nhưng trong cái thời đại này có thể đọc sách cũng không phải là người bình thường, chứ đừng nói là một tên gia nô.
Gia nô có tài phần lớn xuất thân từ gia tộc có chút nội tình, Tào Phi không nhìn thấy chữ Tào trong góc áo Đơn Phi, nhưng biết nếu việc này lan truyền ra ngoài, truyền tới tai phụ thân, vậy thì việc này khó mà giải quyết được.
Người con mà cha yêu nhất không phải là Tào Phi , nếu vì việc này mà trách phạt y, cho dù là mẫu thân khóc lóc van xin cho y, gây sức ép một phen, lại càng thêm mất mặt.
Có thể không ra tay thì không cần ra tay, không những mất giá lại có thể không chùi đít được.
Nhưng cái cục tức này nhịn làm sao được?
Tâm tư Tào Phi chuyển động, nghe người thiếu niên bên cạnh nói cái gì coi trời bằng vung, Tào Phi trong lòng loạn lên, lẩm bẩm nói : - Cũng thật là có chút coi trời bằng vung.
Tên thiếu niên mắt lồi ở bên cạnh y tên là Hạ Hầu Mậu, là con thứ của Hạ Hầu Đôn, cùng y kết giao từ nhỏ, chỉ là có đầu mà không có não.
Hạ Hầu Mậu vừa nghe Thế Tử nói như thế, lập tức nói : - Vậy để ta thay Thế Tử dạy dỗ hắn. Gã nói ra tay là ra tay, thúc ngựa tiến về phía trước hai bước, Hạ Hầu Mậu rút roi ngựa ra.
Mọi người ồ lên.
Đơn Phi đã sớm lùi về hai bước trước khi Hạ Hầu Mậu thúc ngựa, vừa may tránh được một roi, trong lòng vui mừng, thầm nghĩ Tào Phi rốt cuộc vẫn là con của Tào Tháo, hiển nhiên còn mạnh hơn những kẻ cậy vào cha khác, Tào Phi không ra tay, nhưng lại để cho kẻ bên cạnh ra tay, một là bận tâm đến thân phận, hai là có vấn đề gì tự nhiên có thể trong sạch.
Hạ Hầu Mậu quất trượt một roi, trên mặt bực tức, thầm nghĩ nếu đến tên gia nô này mà cũng không xử lý được, bản thân sau này sao có thể đi theo được với Thế Tử đây?
Gã có đôi mắt lồi, rất sợ Thế Tử cười gã đánh trượt, trong tiếng quát mắng, Hạ Hầu Mậu còn muốn đánh thêm lần nữa, chưa kịp ra tay, có người quát một tiếng: - Dừng tay.
Mọi người ngẩn ra.
Tào Phi có chút ngạc nhiên, không biết ở thành Lạc Dương, ngoài tên Đơn Phi chưa mở mắt ra còn có kẻ nào lại dám xem vào chuyện người khác như này? Quay đầu nhìn, Tào Phi lại nở một nụ cười - Tào Ninh Nhi, sao lại là cô?
Người quát bảo dừng lại chính là đại tiểu thư Tào Ninh Nhi.
Tào Hồng và Tào Tháo là huynh đệ, Tào Ninh Nhi và Tào Phi là quan hệ đường huynh muội, tự nhiên vô cùng quen thuộc, Hạ Hầu Mậu thấy Tào Ninh Nhi, tất nhiên là cũng quen biết, chuyển ánh mắt nói: - Tào Ninh Nhi, cô quen biết tên gia nô này không? chẳng lẽ hắn là người hầu trong nhà cô sao?
Tào Phi ngẩn người ra, không nghĩ rằng Hạ Hầu Mậu lại đem ánh mắt tập trung ở điểm này, lại có thể nói ra đáp án rất đáng tin cậy này.
Tào Ninh Nhi thở phào một cái, cắn môi dưới, để lộ ra nụ cười: - Thế Tử, Đơn Phi hắn mới đến Tào phủ không bao lâu, không biết Thế Tử.
Tào Phi hừ lạnh một tiếng.
Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng nói: - Thế Tử đại nhân đại lượng, hà tất gì .... Nàng vốn định nói hai chữ hạ nhân. Đột nhiên thoáng thấy thần sắc Đơn Phi, trong lòng khẽ rung động, sửa thành: - Hà tất gì lại đi so đo với Đơn Phi? Đơn Phi, ngươi tạ tội với Thế Tử đi, Thế Tử, việc hôm nay, cứ xem nó qua rồi đi có được không?
Khi nàng nói chuyện, kéo tay áo của Đơn Phi xuống, nói nhỏ: - Đơn Phi, ngươi tạ tội đi ...
Thấy Đơn Phi nhìn nàng không nói gì, Tào Ninh Nhi có phần không hiểu, nói nhỏ: - Sao vậy? Ngươi không biết trên ngựa chính là Thế Tử sao?
Đơn Phi nhìn Tào Ninh Nhi một hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói: - Ta không sai tại sao lại phải xin lỗi chứ?
Tào Ninh Nhi ngẩn người ra.
Hôm nay nàng đang sắp xếp bánh bao ở trước cửa tửu lâu, vừa may ở trên lầu nhìn thấy Tào Phi phóng ngựa trên phố lớn , cũng nhìn thấy Đơn Phi dũng cảm quên mình cứu Hổ Đầu, lúc thấy Đơn Phi lao tới trước ngựa, tim nàng đường như ngừng đập, khi nhìn thấy Đơn Phi tránh được vó ngựa, nàng mới phát hiện ra tim đập càng mãnh liệt.
Không chút do dự lao xuống dưới lầu, thấy Hạ Hầu Mậu lại giương roi ngựa lên, Tào Ninh Nhi lập tức quát bảo ngừng lại, nàng thường ở Hứa Đô, kinh doanh bao năm, đương nhiên biết Tào Phi và Hà Hậu Mậu, mắt thấy hai bên xung đột, tất nhiên nghĩ tới chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Tào Ninh Nhi không nể mặt Hạ Hầu Hành, nhưng lại không muốn gây xung đột với Tào Phi, thầm nghĩ chỉ cần Đơn Phi xin lỗi một cái, dựa vào thể diện của Tào Ninh Nhi, nói thêm đôi câu dễ nghe, việc này cũng coi như chưa từng xảy ra, nhưng khi nghe Đơn Phi hỏi lại nàng mới có phần run sợ.
Cái cách xử lý của nàng nghĩ hoàn toàn thường dùng, mặc dù ý thức được sự khác biệt của Đơn Phi, thế nhưng không thể ngờ rằng Đơn Phi căn bản không phải là tên gia nô thường gặp, càng không thể ngờ Đơn Phi biết đối thủ là Thế Tử Tào Phi mà cũng không chịu thua.
Đây không phải là cái lỗ mãng không hiểu đại cuộc của những kẻ tầm thường, mà là sự kiên trì không thỏa hiệp của nội tâm ... Tào Ninh Nhi khi vừa nhìn vào mắt Đơn Phi, đã nhạy bén nhận ra ngay điều này.
Cái mà Đơn Phi nói không sai ____ không sai sao lại phải nhận lỗi?
Nàng sai rồi sao? Nàng không cho rằng mình giải quyết vấn đề cũng sẽ xảy ra sai sót, vậy sai lầm chính là ....
Ánh mắt Tào Ninh Nhi chuyển hướng tới Tào Phi đang ngồi trên ngựa, phút chốc lòng rối như tơ vò, lần đầu tiên ý thức được vấn đề không đơn giản như nàng đã nghĩ.