Thâu Hương

Chương 76: Sự kiện kỳ lạ..

Chương 76: Sự kiện kỳ lạ..


Ong đầu hổ vàng đen giao nhau, màu sắc rõ nét, thoạt nhìn còn có loại sáng bóng quỷ dị, Đơn Phi ngạc nhiên không phải vì màu sắc của nó, mà là cái đầu.
Thông thường, cái đầu ong đầu hổ lớn bằng ngón út, nhưng con ong đầu hổ đã chết này cuộn mình nằm lại lớn bằng nắm tay.
Nếu con ong này còn sống đang bay lượn thì tình huống sẽ như thế nào.
Tuy Đơn Phi gặp nhiều việc lạ, nhưng nghĩ đến cảnh con ong đầu hổ này bay lượn trên không trung vẫn không kìm nổi rét run, giống như bình thường một con gián cũng không hiếm thấy, nhưng nếu con gián to bằng nắm đấm đột nhiên hiện ra trước mặt, chỉ sợ người không sợ hãi kêu lên cũng không nhiều.
Đây là ong đầu hổ sao.
Lúc trước Tào Phức bị ong đầu hổ đốt, đã rất nghiêm trọng, con ong đầu hổ này mũi nhọn sắc bén như dao, nếu bị nó chích một cái cũng không đơn giản giống như bị đâm một đao a.
Đây chỉ là ong thợ, không phải ong chúa, nếu là ong chúa… vậy thì sẽ không chỉ có một.
- Này.
Đơn Phi định nói điều này làm sao có thể xảy ra, nhưng nghĩ lại vẫn không nói, sự thật bày ra trước mắt, nếu hắn còn nói lời vô nghĩa sẽ chỉ khiến Triệu Đạt khinh thị, rất nhanh hoàn hồn lại, Đơn Phi chậm rãi nói:
- Ong đầu hổ này đại nhân gặp được ở nơi nào?
Triệu Đạt vẫn quan sát nét mặt của Đơn Phi, không trả lời mà hỏi ngược lại: - Nghe nói lúc trước, ngươi gặp được ong đầu hổ trước cửa Tào phủ, còn cứu ba người bị ong đốt là Tào Ninh Nhi, Tào Phức và Ma Cường.
Đơn Phi thấy Triệu đại nhân không ngờ điều tra rành mạch chi tiết như thế, âm thầm đề phòng, thầm nghĩ ngươi điều tra như thế nào mà cẩn thận tỉ mỉ như thế.
- Ý của đại nhân là?
Trong lòng vừa động, đột nhiên Đơn Phi nhớ tới trước đây không lâu Đặng Nghĩa từng nói ngươi không biết a, có ba cái tổ ong đầu hổ, hai cái xếp thành thế gọng kiềm, cái còn lại bên trong có thể nuôi dưỡng một trăm ngàn nhân mã.
Lúc trước đám người Tào Ninh Nhi bị ong đốt, hắn đã cảm thấy kỳ quái, sau đó Tào Phức nói đi vì dân trừ hại, kết quả mặt xám mày tro quay lại, lúc ấy Đặng Nghĩa nói có phần khoa trương, lúc ấy hắn chỉ nghĩ, người thành công tìm phương pháp, người thất bại tìm cớ, vốn không để lời của Đặng Nghĩa ở trong lòng.
Nhưng hôm nay xem ra, dù Đặng Nghĩa có khoa trương thì tổ ong kia cũng không hề tầm thường.
- Ở trước cửa Tào phủ mấy con ong đầu hổ đốt người đó là từ tổ ong này mà ra. Rốt cục Đơn Phi nói, hắn rất hy vọng đây không phải đáp án.
Triệu Đạt cũng cười gật đầu, lãnh đạm nói: - Lúc ta biết tin tức, dùng tốc độ nhanh nhất mang người đi xử lý, đã có hai người chết mới phá hủy được hai tổ ong này, cũng bắt được mấy con ong đầu hổ như vậy từ trong đó.
Ngừng chốc lát, Triệu Đạt nói: - Ong chúa so với con này phải lớn gấp ba lần.
Đơn Phi kinh hãi, đồng thời ngầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu cái này còn tồn tại ở thành Hứa Đô, tạo thành khủng hoảng không phải chuyện nhỏ nữa.
Biểu hiện của Giáo Sự Triệu Đạt đối với chuyện này, cũng đã chứng minh hiệu suất làm việc cao của cơ quan quốc gia trong một số mặt.
Bất quá hắn hồi phục lại tinh thần rất nhanh, thấy Triệu Đạt quan sát hắn, Đơn Phi hơi nhíu mày:
- Đại nhân cho ta xem con ong này là có ý gì?
- Ngươi không cho rằng chuyện này không thể xảy ra, đúng không. Triệu Đạt hỏi ngược lại một câu.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, khổ sở nói: - Nó đã ở trước mặt ta, nếu ta còn nói không có khả năng, vậy ta.
- Vậy ngươi sẽ không phải cháu ngoại Vu Tiềm. Triệu Đạt ngắt ngang nói.
Đơn Phi tươi cười che giấu bất an trong lòng, hỏi ngược lại: - Chuyện này có liên quan gì tới thân phận của ta.
Ánh mắt Triệu Đạt sắc bén, nói từng chữ: - Trong truyền thuyết, Vu Tiềm nổi tiếng Kinh Sở nhất là do tài thông linh, gặp rất nhiều chuyện không thể tin nổi, nếu ngươi là cháu ngoại Vu Tiềm, chẳng lẽ đối với chuyện này ngươi không có cái nhìn gì.
Cái này còn phải hỏi, nhất định là biến dị gien.
Ánh mắt đầu tiên khi Đơn Phi nhìn thấy ong đầu hổ này, trong đầu hắn đã có suy nghĩ này.
Kỹ thuật gien là khoa học đại mới phát triển, nhưng không có nghĩa là ở cổ đại không có biến dị gien, rất nhiều chuyện vốn chỉ là tồn tại ngẫu nhiên, ngẫu nhiên có một cơ hội kế thừa thì sẽ trở thành tất nhiên, rất nhiều ngẫu nhiên sẽ tiêu vong giữa chừng.
Bởi vậy tuyệt đối không thể nào coi tất nhiên là khởi điểm.
Nói thí dụ đối với kỹ thuật cất rượu, rất nhiều người cho rằng xuất hiện khoảng thời nhà Nguyên, trên thực tế nhiều nhà khảo cổ đã chứng minh cổ nhân đã sớm phát minh ra cất rượu, mà ngôi mộ lớn thời Hán mà hắn khai quật khi đó đã phát hiện ra một thiết bị dùng cất rượu, các nhà khảo cổ lại công bố, phát hiện này có thể làm lịch sử cất rượu có sớm hơn gần ngàn năm.
Đơn Phi cảm thấy những việc như vậy đều tùy theo bọn họ thích thì được rồi, hắn sẽ không làm theo, từ xưa tới nay hắn luôn là người có chủ kiến. Đối với rất nhiều chứng cứ khảo cổ học đều giữ thái độ hoài nghi, nhất là sau khi nhìn thấy ngọc quan Nữ Tu.
Bốn nền văn minh cổ đại lớn có nhiểu thần tích không thể tin nổi, căn bản khoa học không thể lý giải, ngọc quan Nữ Tu là thần tích trong thần tích.
Hiện tại lý luận tiến hóa của Darwin nhìn càng giống định luật cơ học của Newton, đối với việc nhân loại tự nhận thức sâu hơn về mình có cống hiến nhưng cũng có chướng ngại.
Lịch sử trái đất lâu như thế, nhưng chỉ giống như muối bỏ biển trong cả hệ ngân hà, chuyện mà khoa học nhân loại thật sự không thể lý giải còn rất nhiều.
Đơn Phi là nhà khảo cổ học, nhưng khả năng tiếp nhận sự vật mới mẻ còn tiến bộ hơn nhiều nhà khoa học, nhưng ở thời kỳ Tam Quốc bỗng dưng nhìn thấy biến dị gien vẫn không kìm nổi kinh hãi.
Nhưng hắn càng kinh hãi ý đồ đến đây của Triệu Đạt
Đối với chuyện này Triệu Đạt cực kỳ thận trọng, ông ta sẽ không cho rằng chuyện này có liên quan đến ta đó chứ, nhưng nếu chuyện này không liên quan đến ta.
Đơn Phi thầm giật mình, rốt cục hắn nghĩ tới đáp án Triệu Đạt muốn, chuyện này có liên quan tới ai.
Sự tình có thể kinh động sự chú ý của Cục An Ninh Quốc Gia thống lĩnh Giáo Sự Triệu Đạt, như vậy chứng minh chuyện này phải có nguy hiểm tới an toàn quốc gia, quốc gia của Triệu Đạt, đương nhiên chính sự thống trị của Tào Tháo.
Chẳng lẽ đây không phải biến dị tự nhiên mà có người cố ý làm ra.
Lúc Đơn Phi kết luận như vậy, chính hắn cũng có cảm giác không thể tưởng tượng được, thấy Triệu Đạt chỉ đang quan sát hắn, trong lòng Đơn Phi vừa động.
Không đúng.
Chuyện này không đơn giản như vậy, Triệu Đạt đang hỏi cách nhìn của hắn, cũng bởi vì hắn là cháu ngoại Vu Tiềm gì đó.
Chuyện này thoạt nhìn chỉ là chuyện nhỏ, Đơn Phi hắn chỉ biết ong đầu hổ biến dị mà thôi; nhưng dáng vẻ Triệu Đạt vô cùng khẩn trương, nội tình khẳng định càng nhiều.
Cơ mật quốc gia không phải ai cũng có thể tham dự, bất kể Vu Tiềm thần thông cỡ nào, nhưng cháu ngoại của ông ta chỉ là tên gia nô, muốn tham dự việc này, vẫn chưa đủ tư cách.
Đơn Phi nghĩ đến đây, không đáp hỏi ngược lại: - Tào tam gia thấy như thế nào?
Triệu Đạt cười cười, trong mắt tán thưởng: - Tào Quan bảo ta tới hỏi ngươi, ông ta nói nhất định đáp án của ngươi sẽ làm người ta cảm thấy mới mẻ.
hương 77: Thế chó thế người.
Quả nhiên Tào Quan đề nghị.
Nghĩ tới Tào Quan, Đơn Phi âm thầm hoảng sợ, thầm nghĩ bộ dáng người này ốm yếu, nhưng lúc có vấn đề, ngày cả người như Triệu Đạt còn phải tìm ông ta.
Hẳn là Triệu Đạt và Tào Quan đều là cấp cao màu xám trong hệ thống cơ quan quốc gia, có lẽ phân công quản lý khác nhau, nghe cách nói của Triệu Đạt, ông ta và Tào Quan rất thân thiết.
Tào Quan tiến cử Đơn Phi hắn, Triệu Đạt liền đến hỏi, không cần nói cũng biết, hiển nhiên rất coi trọng đề nghị của Tào Quan.
Tâm tư Đơn Phi tung bay, không ngừng suy nghĩ quan hệ trong đó, chậm rãi nói:
- Việc lạ hàng năm đều có, năm nay có hơi nhiều. Không lâu trước đây ta từng nhìn thấy quái vật ở trên núi ngoài thôn Đinh gia.
- Ồ
Đơn Phi thấy vẻ mặt Triệu Đạt không có biểu hiện gì, trầm giọng nói: - Quái vật này giống như con người, nhưng sức lực rất lớn, thân thủ nhanh nhẹn, ta đập nó một búa, không ngờ nó vẫn không bị tổn thương gì.
Thấy Triệu Đạt vẫn bình tĩnh nhìn hắn, trong đầu Đơn Phi lóe lên một ý tưởng, mỉm cười nói: - Thủ hạ của đại nhân đuổi theo không biết có bắt được không.
- Ngươi.
Mắt Triệu Đạt sắc bén, đột nhiên mỉm cười nói: - Làm sao ngươi biết những người đó là thủ hạ của ta.
Đây là sức mạnh trí thức a, rốt cục hắn cũng vận dụng thành công năng lực tiên tri bốc quẻ, Đơn Phi cảm thán trong lòng.
Theo sách sử ghi lại, Tào Xung là nhi tử Tào Tháo yêu thích nhất, thậm chí Tào Tháo có ý định để Tào Xung kế thừa quyền lợi, mà không phải Tào Phi, nếu không phải Tào Xung chết sớm, Tào Phi cũng không có cơ hội thừa kế.
Như vậy, địa vị của Tào Xung trong lòng Tào Tháo không cần nói cũng biết, chuyện Tào Xung mất tích Triệu Đạt sao lại không biết, nếu Triệu Đạt không biết rõ tình hình, Đơn Phi vừa nói, nhất định ông ta sẽ hỏi tiếp, nhưng Triệu Đạt không hỏi, như vậy chứng minh Triệu Đạt biết rất rõ chuyện này hơn Đơn Phi hắn.
Đơn Phi nghĩ đến điểm này, lúc này mới đoán như thế, nhìn thấy nét mặt Triệu Đạt, biết mình đã đoán đúng, mỉm cười nói: - Loại chuyện này không lý nào không khiến Triệu đại nhân hứng thú, nhưng Triệu đại nhân giống như không có gì bất ngờ. Ngừng chốc lát, Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ban đầu tại hạ chưa biết cao thủ phương nào hỗ trợ, bây giờ nghĩ lại, nếu đại nhân đã sớm biết, đám người kia chắc chắn là thủ hạ của đại nhân.
- Ồ. Mắt Triệu Đạt chợt lóe, trong lòng có chút kinh dị, ông ta không phải là ngươi dễ giật mình, sau khi nhìn thấy Đơn Phi thậm chí cảm thấy thất vọng, tiểu tử này thoạt nhìn cũng không tà dị như Tào Quan nói, vì sao Tào Quan nói nhất định phải mời người này tham gia vào việc này chứ.
Ban đầu, ở trong rừng, ông ta tận mắt thấy Đơn Phi leo lên ngọn cây tác chiến với quái vật, tuy nhiên rất nhanh đã điều tra rõ, Đơn Phi chỉ là người bình thường
Nhưng không ngờ người bình thường này thuận miệng đoán trúng sự việc mà hắn không hề tham gia, ý nghĩ cũng không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Triệu Đạt chậm rãi gật đầu nói: - Chúng ta nghe nói trong rừng có chuyện lạ mới đến xem, đáng tiếc để quái vật kia chạy mất.
Nói xong, khóe miệng ông ta khẽ co giật, chẳng những quái vật chạy mất mà còn giết mất hai thủ hạ của ông ta.
Thực là như thế.
Trong lòng Đơn Phi hoài nghi, ta gặp quái vật coi như là ngẫu nhiên, xem tình hình các ngươi phục kích tại đó, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến.
Tuy nhiên Triệu Đạt không nói, Đơn Phi dĩ nhiên cũng không ngốc đến mức truy hỏi, chỉ nói: - Ta đột nhiên nhắc tới chuyện này. Bỗng nhiên trong lòng run rẩy, Đơn Phi giật mình.
Ánh mắt Triệu Đạt nhìn thẳng: - Ngươi muốn nói gì?
Đơn Phi khó nén rung động trong lòng, thở dài rồi mới nói: - Quái vật kia có khi nào không phải là quái vật mà là một người.
Đột nhiên Triệu Đạt nghiêm túc hẳn lên.
Đơn Phi vừa thấy nét mặt của Triệu Đạt, lập tức biết đáp án là gì, không kìm nổi mí mắt nhảy lên. Lúc đầu hắn từ ong đầu hổ biến dị nghĩ đến quái vật ngoài thôn Đinh gia, trực giác mách bảo hắn hai chuyện này có liên hệ với nhau, hắn trước sau đều cảm thấy quái vật kia rất giống người, cho đến lúc nhìn thấy ong đầu hổ biến dị mới ngộ ra.
Nếu giả thiết, quái vật kia là người, đương nhiên cũng là biến dị mà ra.
Đơn Phi kết luận một cách tự nhiên như vậy, trên thực tế ở niên đại của hắn, vấn đề biến dị gien tầng tầng lớp lớp, nhà khoa học trong nhà Uncle Sam cũng thường xuyên làm tới làm lui, đương nhiên bên ngoài thì nói là mưu cầu phúc lợi cho nhân loại, kết quả có rất nhiều vấn đề không thể khống chế, lại che đậy không cho ai biết.
Vì thế trên màn ảnh mới xuất hiện các loại anh hùng biến dị, như X-men, người khổng lồ xanh vân vân, đây không chỉ đơn giản là điện ảnh.
Từ xưa đến nay, khoa học trước tiên là tưởng tượng sau đó nghiệm chứng.
Thế giới này rất điên cuồng, chỗ làm cho người ta mê muội nhất là chỉ cần có người bắt đầu suy nghĩ, ý tưởng đó sẽ từ từ tới gần hiện thực.
Thời đại kia kỹ thuật đổi đầu cũng đã xuất hiện, chuyện này vẫn còn là khoa học viễn tưởng vài thập niên trước thời đại của hắn, một khi như vậy, lấy tốc độ nghiên cứu gien của thời đại kia của hắn, Đơn Phi không có lý do gì để không tin không có người biến dị xuất hiện.
Biết quái vật kia là con người, nét mặt của Triệu Đạt cũng không mỉm cười, chỉ có ngưng trọng hơn.
Đơn Phi cảm thấy lạnh cả người, trong trái tim lại không ngừng đập mạnh, cảm giác cổ họng có chút khô khốc: - Triệu đại nhân cũng đồng ý điều này.
Triệu Đạt nhìn hắn một lúc, nói: - Trên đời này vốn không có chuyện gì không thể.
Triệu Đạt đã dự đoán trước.
Đơn Phi vốn đối với Triệu Đạt có chút đề phòng, lúc này lại cảm thấy người này nếu bàn về kiến thức, quả thực không thua kém nhà khoa học cao cấp nhất, điểm quan trọng nhất của nhà khoa học là có gan tưởng tượng.
Không có tưởng tượng, làm sao có thể có thuyết tương đối.
Người cổ đại cũng rất hiện đại.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác rốt cục có chút manh mối cho chuyện này, chậm rãi nói: - Bởi vậy Triệu đại nhân cho rằng, bất kể là quái vật kia, hay ong đầu hổ đều có người làm ra.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đạt rủ xuống, rốt cục cười nói: - Tào Quan nói không sai, thật sự ngươi có nhiều ý tưởng khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Cha mẹ nó, người hiện tại nghe thấy suy nghĩ này của ta, hơn phân nửa đều cảm thấy ta đang nói lung tung, không ngờ ngươi nói ta có chút ý tưởng.
Đơn Phi không khỏi nhìn kỹ Triệu Đạt lần nữa, chỉ thấy Triệu Đạt duỗi đũa gắp một miếng chân heo lên chấm nuốt hai cái, khen: - Món này không tệ, ngươi làm ra à.
Đơn Phi gật gật đầu, Triệu Đạt buông đũa xuống, đứng lên, cất hộp đi, chậm rãi đi đến trước mặt Đơn Phi nói: - Có thể hỏi ngươi một chuyện không?
Ngươi hỏi còn ít.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, vẫn nói: - Đại nhân, mời nói.
- Tào Quan nói ngươi còn đang suy nghĩ, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Triệu Đạt nói thẳng vào vấn đề.
Đơn Phi sợ run, không nghĩ tới Triệu Đạt biết rõ cả chuyện này, một lúc lâu mới nói: - Ta chỉ đang suy nghĩ đây có phải là cuộc sống mà ta muốn không.
Triệu Đạt cũng ngẩn người, đột nhiên cười ha hả, giơ tay vỗ vào đầu vai Đơn Phi: - Thú vị, con người ngươi thật sự rất thú vị.
Tha lỗi ta cười chút, thật sự không biết ngươi đang nói cái gì thú vị.
Đơn Phi rất khó hiểu, vẫn nói:
- Đại nhân nói đùa rồi.
Không ngờ Triệu Đạt không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài cửa, đột nhiên đứng lại, không quay đầu lại nói: - Nếu ngươi đã thú vị như vậy, ta cũng muốn nói cho ngươi một số câu thú vị.
Dừng lại trong chốc lát, biết Đơn Phi đang nghe, Triệu Đạt thản nhiên nói: - Có thể được vào nơi của chúng ta, quen biết đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có kiến thức uyên bác, còn phải có cái đầu người thường căn bản không thể tưởng tượng nổi, bởi vì bất cứ lúc nào ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thừa nhận bất cứ thứ gì căn bản ngươi không tưởng tượng nổi.
Đơn Phi đồng ý điểm này.
- Ngươi giết một con chó của Hạ Hầu Hành. Triệu Đạt bất ngờ nói, nghe thấy Đơn Phi ừ một tiếng, khóe miệng Triệu Đạt tựa như cười mỉa mai: - Trên đời này chính là như vậy, chó vẫn là chó, nhưng có khi dựa vào thế của chủ nhân sẽ trở nên mạnh hơn người nữa. Người vẫn là người, nhưng nếu không có ai ủng hộ, sẽ trở nên không bằng cả chó.
- Ý của đại nhân là? Kỳ thật Đơn Phi sớm hiểu được ý của Triệu Đạt, nhưng vẫn không kìm được lòng hỏi
Triệu Đạt nhếch miệng cười, vết sẹo khóe mắt mấp máy như con giun: - Nếu ngươi có thế lực, đừng nói là giết chó, giết người cũng không thành vấn đề.
Vậy nếu không có thế lực thì sao.
Đơn Phi không hỏi, Triệu Đạt cũng không nói gì.
Rèm cửa đinh đương vang lên, lát sau Triệu Đạt đã đi xa, trong không trung dường như vẫn lưu lại câu nói không hoàn chỉnh của ông ta, nếu ngươi không có thế lực, đừng nói là giết người, giết chó cũng là vấn đề lớn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất