Chương 33: Nhiệt cảm thị giác
Mặc dù Lâm Siêu không phải tiến hóa giả hệ Cảm giác nhưng hắn dùng thính lực gấp mười ba lần bình thường thì vẫn nghe được tần suất nhịp tim của bọn họ. Từ tin tức được tổng hợp từ nhịp đập của mạch sẽ phân tích được ra thực lực của tiểu đội này.
Trong số mấy người này bao gồm cả cô gái kia thì có tất cả ba tiến hóa giả. Còn lại hai người tuy là người bình thường nhưng bên hông vẫn dắt thêm cả súng nữa. Có thể nói, đội ngũ bao gồm những người may mắn còn sống sót này có thể xem như là một đội ngũ tinh anh rất là hiếm thấy, hơn nữa đây còn là một tổ hợp rất hoàn mỹ!
Trong đội ngũ này không có người già, phụ nữ và trẻ em, tất cả đều là những người còn trẻ tuổi. Hơn nữa, bên trong ba tiến hóa giả kia còn có một người hệ Cảm giác là "năng lực giả" về thị giác.
Nếu như để sinh tồn một mình thì tiến hóa giả hệ Cảm giác có tác dụng không lớn lắm. Thế nhưng, nếu ở bên trong một đoàn đội thì tác dụng của bất kỳ tiến hóa giả hệ Cảm giác nào cũng hơn xa những tiến hóa giả khác!
Thông qua thái độ của cô gái này, Lâm Siêu có thể đoán ra rằng cô ta đã sử dụng năng lực đặc thù của mình xem được một số tin tức về nền tảng của hắn. Ví dụ như từ những tin tức từ chất lượng xương, da thịt, nhịp tim của hắn sẽ phân tích ra thể chất của hắn ra sao. Vậy nên cô ta mới dùng thái độ thấp hơn Lâm Siêu để mời hắn vào đội.
Triệu Băng Băng?
Cái tên này hắn chưa từng được nghe đến, có lẽ đây là một danh nhân đời sau. Hắn rất ít khi chú ý tới những danh nhân trong lịch sử, nếu như không phải ở rất nhiều căn cứ ở các thành phố có bức tượng điêu khắc Sở Sơn Hà thì có lẽ ngay cả người được khắc tên lên tấm bia lịch sử trong số những người có cống hiến kiệt xuất với nhân loại như Sở Sơn Hà hắn cũng chẳng biết.
Hắn chỉ quan tâm tới việc mình có thể sống sót được hay không và còn sống được bao lâu nữa mà thôi.
- Cô tin tưởng một người đồng đội mới ư?
Lâm Siêu nghiêng đầu quan sát gương mặt trắng mịn của cô.
Triệu Băng Băng hơi ngớ người ra, cô cúi đầu im lặng một lúc rồi nói:
- Tôi không biết, thế nhưng tôi hy vọng đồng đội của mình sẽ khiến mình tin tưởng được.
- Hy vọng ư?
Lâm Siêu cười nhạt.
- Triệu Băng Băng ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu có một ngày anh trở thành đồng đội của tôi, tôi chắc sẽ tin tưởng anh.
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn về nơi tối tăm ở phía trước, nói:
- Tạm thời tôi chưa có hứng.
Dường như Triệu Băng Băng đã đoán được câu trả lời của hắn, cô không để ý mà chỉ nhẹ nhàng nói:
- Bất kể thế nào tôi cũng hy vọng anh có thể sống sót được!
Đây là một câu chúc phúc của một người may mắn sống sót dành cho một người may mắn còn sống.
Lâm Siêu gật đầu, nói:
- Cô cũng vậy.
Tiếp đó, sau khi mấy người đi ra khỏi rãnh thoát nước, Lâm Siêu không chút lưu luyến gì trèo lên bờ rồi lập tức đi về phương xa.
Nhóm người cậu thanh niên mặc áo jacket đỏ mận vừa trèo lên trên, người đàn ông cao to kia bỗng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói:
- Em Băng à, việc vừa rồi em làm thật quá nguy hiểm. Ngộ nhỡ người kia có tâm địa bất chính bắt em uy hiếp chúng ta thì mấy người chúng ta đều gặp phải nguy hiểm rồi. May mà hắn không nảy sinh ý xấu gì.
Triệu Băng Băng nhìn theo hướng Lâm Siêu bỏ đi, bình tĩnh nói:
- Nếu như hắn muốn giết chúng ta thì kể cả chúng ta dàn trận đón địch thì vẫn không có sức mà chống cự.
Cậu thanh niên mặc áo jacket đỏ mận cau mày, nói:
- Không thể không thừa nhận là lực chiến đấu của hắn rất mạnh, cả nhóm chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà bên chúng ta có nhiều người, chỉ cần có chúng tôi che cho cô thì cô nhất định có thể bắn gục được hắn. Chúng ta căn bản không phải sợ hắn.
1