Chương 13: Tại sao phải kết hôn
Bệnh viện Lạc Khang khá gần chỗ ở của Địch Cửu, xe mới chạy được hơn mười phút thì đã dừng lại.
Thẩm Tử Ngữ nằm tại phòng VIP cao cấp nhất. Địch Cửu vừa bước vào phòng liền nhìn thấy cô ấy đang tựa đầu giường bệnh.
Trong tay Thẩm Tử Ngữ đang cầm một quyển sách, nhưng cô lại sững sờ nhìn sang nơi khác.
Tiếng mở cửa đã kéo tâm trí của Thẩm Tử Ngữ về với hiện tại, cô ấy cười với Địch Cửu rồi nói với người phụ nữ dẫn hắn tới đây:
- Cám ơn dì Phương, phiền dì ra ngoài một lát, cháu có chuyện riêng muốn nói với Tử Mặc.
- Vâng.
Dì Phương đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
- Cô bị bệnh sao?
Địch Cửu liếc mắt nhìn Thẩm Tử Ngữ một cái rồi đơn giản hỏi một câu.
- Vẫn là bệnh cũ mà thôi, anh cũng biết mà, chẳng có gì đáng để nhắc tới. Lần này tôi gọi anh đến là muốn anh rời khỏi Lạc Tân…
- Tại sao ta phải rời khỏi Lạc Tân?
Địch Cửu lập tức ngắt lời Thẩm Tử Ngữ hỏi lại.
Thẩm Tử Ngữ thở dài, cô không trả lời mà nhìn Địch Cửu một chút rồi hỏi:
- Tôi nghe Lương Thiến nói anh bị ngã?
- Đúng vậy, cách đây không lâu tôi mới bị ngã tại Vong Xuyên sơn mạch. Não bộ chịu một chút tổn thương nên bị mất một phần trí nhớ. Được rồi, tại sao cô lại muốn tôi rời khỏi Lạc Tân?
Địch Cửu bình thản đáp lại, thuận miệng liền chuyển chủ đề, hiển nhiên là hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Thẩm Tử Ngữ nhìn Địch Cửu rồi nói một cách chân thành:
- Tử Mặc, tôi biết anh rất thích tôi, thậm chí là yêu tôi, nhưng thật có lỗi…
Địch Cửu khẽ cau mày.
Yêu sao?
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
“Mặc dù Thẩm Tử Ngữ rất đẹp nhưng có vẻ như cô ta quá mức tự kỷ rồi. Ta yêu cô ta lúc nào chứ? Cho dù là kiếp trước mình và cô ta ly hôn thì mìnhcũng là người chủ động mà, nếu không thì Thẩm Tử Ngữ sẽ không nói là mình đá cô ấy.”
Cô gái duy nhất mà Địch Cửu thích là Chân Mạn, nhưng thời điểm hắn thấy cô ấy sóng vai cùng một thanh niên ở Minh Châu thành thì đã hoàn toàn quên đi đoạn tình cảm đầu đời thuở niên thiếu này rồi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Địch Cửu đã không còn là thiếu niên si tình năm xưa nữa.
Thích Thẩm Tử Ngữ?
Ít nhất là hiện tại trong đầu Địch Cửu không hề có suy nghĩ này.
- Anh thực sự đã quên hết tất cả về chuyện kết hôn của chúng ta?
Thẩm Tử Ngữ thấy Địch Cửu cau mày thì nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, nếu cô không ngại thì hãy kể lại chuyện giữa chúng ta cho tôi nghe đi?
Địch Cửu chờ mong nói. Hắn cũng rất muốn biết có phải kiếp trước, mình thật sự thích cô gái trước mắt này không.
- Anh có còn nhớ thân phận của mình là gì hay không?
Thẩm Tử Ngữ nghe hắn nói như vậy thì rất nghi hoặc.
Theo cô thấy thì Địch Tử Mặc vẫn rất bình thường, tại sao hắn lại đột nhiên bị mất trí nhớ chứ?
Địch Cửu lúng túng gãi đầu đáp:
- Tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ thân phận của mình có quan hệ với tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị, hình như tôi còn là người thừa kế… Tất cả chỉ vậy thôi, những cái khác thì không rõ ràng lắm.
Sở dĩ hắn nói như vậy là bởi vì vừa nãy, có một người phụ nữ cao ngạo, ngang ngược đến gặp hắn và yêu cầu hắn ký tên trên giấy xác nhận quyền thừa kế. Nếu không có chuyện này thì ngay cả Dược Phẩm Địch Thị là gì hắn cũng không biết.
Thẩm Tử Ngữ nhận thấy Địch Cửu không nói láo thì liền hít sâu một hơi, cô nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại. Sau khoảng mười giây thì nàng mới chậm rãi lên tiếng:
- Dược Phẩm Địch Thị thuộc top năm trăm tập đoàn lớn nhất thế giới. Nếu chỉ xét riêng ngành dược thì hoàn toàn có thể xếp vào top 10. Chủ tịch tập đoàn này là Địch Văn Thành. Ông có hai đứa con trai, một đứa là con ruột, một đứa là con nuôi.
- Có phải là tôi và Địch Tử Hằng đúng không?
Địch Cửu nghe tới đó thì giật mình, hắn vội vàng hỏi lại.
Thẩm Tử Ngữ gật đầu đáp:
- Xem ra anh cũng không có mất đi toàn bộ trí nhớ. Đúng vậy, hai người đó chính là anh và Địch Tử Hằng. Hơn nữa anh vẫn được coi là con ruột của Địch Văn Thành còn Địch Tử Hằng là con nuôi. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, chưa từng có ai hoài nghi gì cả.
Nghe được những gì mà Thẩm Tử Ngữ vừa nói, Địch Cửu đã mơ hồ hiểu được một ít.
- Nhưng mà chuyện đời khó lường, anh vô tình có được kết quả kiểm tra DNA của mình và Địch Tử Hằng. Kết quả này cho thấy Địch Tử Hằng mới thật sự là con ruột của Địch Văn Thành. Ban đầu anh còn nghĩ đó là nhầm lẫn. Sau đó anh liên tục đến các trung tâm có tiếng để làm kiểm tra, tất cả đều cho cùng một kết quả, anh thật sự là con nuôi, Địch Tử Hằng mới là con ruột của Địch Văn Thành.
Thẩm Tử Ngữ thở dài nói.
Địch Cửu cũng không để chuyện này ở trong lòng. Đối với hắn thì việcmình không phải con ruột của Địch Văn Thành lại càng khiến hắn tự do tự tại hơn.
Tập đoàn lọt top năm trăm toàn cầu thì rất giỏi sao? Lúc Địch Cửu còn ở Tề quốc, Địch gia chỉ dưới một người mà trên vạn người. Kết quả còn không phải là chỉ chớp mắt đã bị diệt hay sao?
Cho nên hiện tại, Địch Cửu muốn nắm giữ vận mệnh trong tay mình, chứ không phải là dựa vào gia tộc.
Thậm chí hắn còn đang suy đoán, không biết mình kết hôn với Thẩm Tử Ngữ có phải là bởi vì mình là người thừa kế của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị hay không.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Địch Cửu, Thẩm Tử Ngữ áy náy nói:
- Sỡ dĩ tôi kết hôn với anh cũng là vì Thẩm gia cần sự trợ giúp của tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị. Không chỉ là hỗ trợ về mặt tài chính mà còn có một vài phương diện khác nữa.
Nói đến đây, Thẩm Tử Ngữ cười khổ:
- Nhưng mà toàn bộ Thẩm gia đều không thể ngờ rằng, khi anh và tôi vừa kết hôn không lâu thì lại phát hiện ra anh không phải là người thừa kế của Địch gia. Xem ra lúc anh bị đưa đến đại học Lạc Bắc thì người trong nhà anh cũng đã sớm mưu đồ việc này. Thế mà Thẩm gia tôi còn tự cho là đúng...
Nói đến đây thì Thẩm Tử Ngữ thoáng dừng lại.
Mưu đồ? Nếu Địch Tử Mặc thực sự không phải con trai ruột của Địch Văn Thành thì chỉ cần lập tức kiểm nghiệm DNA là được rồi, tại sao còn phải đưa Địch Tử Mặc đến tận Lạc Tân.
Địch Cửu bỗng cười rộ lên rồi nói:
- Có phải là Thẩm gia muốn cô ly hôn với tôi để kết hôn với Địch Tử Hằng hay không?
Sắc mặt Thẩm Tử Ngữ bỗng trở nên tái nhợt, cô trầm mặc hồi lâu rồi mới gật đầu đáp:
- Đúng vậy, mặc dù trước giờ tôi chưa từng thích anh, hơn nữa chúng ta cũng chưa từng chân chính trở thành vợ chồng. Nhưng mà sau khi gả cho anh thì trong lòng tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ tái giá với người nào khác.
Địch Cửu thản nhiên nói:
- Có phải là lúc đó tôi cảm thấy nếu không đồng ý ly hôn thì sẽ làm cô khó xử, cho nên tôi mới chủ động đưa ra đề nghị lý hôn, đúng vậy chứ?
Thẩm Tử Ngữ chỉ im lặng gật đầu mà không nói gì thêm. Trong lòng cô hiểu rõ, Địch Tử Mặc vô cùng thích cô, thậm chí là yêu đến tận xương tủy.
Lúc đó, đúng là hắn đề nghị ly hôn. Theo cô thấy thì hẳn là hắn không muốn Thẩm gia làm khó cô. Thế nhưng mặc kệ là có sự an bài của gia tộc hay không thì cô cũng chẳng có cảm giác gì với Địch Tử Mặc. Cô biết rõ mình tuyệt đối sẽ không yêu hắn.
Cho nên, khi thấy Địch Tử Mặc tự giễu thì Thẩm Tử Ngữ cũng chỉ biết yên lặng.
Cả hai cứ trầm mặc như vậy khoảng hai phút thì Thẩm Tử Ngữ mới ngẩng đầu nhìn Địch Cửu rồi nói:
- Tôi bảo anh rời khỏi Lạc Tân cũng là vì lo lắng mẹ của Địch Tử Hằng sẽ tìm anh gây phiền toái.
Địch Cửu lại cười một tiếng:
- Bà ta chính là mẹ chồng tương lai của cô đấy.
Địch Cửu thầm bội phục khả năng phán đoán của Thẩm Tử Ngữ. Quả thực là trước khi hắn tới đây thì đã có người tới tìm hắn rồi.
Thẩm Tử Ngữ thở dài một tiếng, cô cũng không phản bác lời vừa rồi của Địch Cửu mà lại nói:
- Vốn dĩ, tôi định sau khi tiến vào viện Võ
Học trường Lạc Bắc, chỉ cần anh cũng có thể tiến vào đó thì mọi chuyện cũng sẽ dễ nói.... Chỉ là không ngờ bệnh cũ của tôi lại tái phát, có lẽ tạm thời tôi không thể tiến vào viện Võ Học trường Lạc Bắc.
Địch Cửu rốt cuộc cũng đã hiểu, thì ra Thẩm Tử Ngữ cho hắn tấm thẻ báo danh vào viện Võ Học trường Lạc Bắc là vì lo cho sự an toàn của hắn.
Vừa nghĩ tới đây thì Địch Cửu than thầm một tiếng trong lòng. Bất kể như thế nào thì trong chuyện này, Thẩm Tử Ngữ cũng không có quyền lên tiếng. Có lẽ cô ấy có thể lấy cái chết để bức bách người nhà, thế nhưng hắn còn chưa đủ để cô phải vì hắn mà làm như vậy.
Cô ấy có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.
- Nói một chút về bệnh cũ của cô đi! Rốt cuộc đó là bệnh gì?
Địch Cửu không muốn tiếp tục đề tài này nên vội nói sang chuyện khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!