Chương 138: Thế giới thư
--------------------------
Địch Cửu chỉ mất thời gian ba ngày đã có thể dịch chuyển từ phạm vi 4 mét đến gần 100 mét.
Mặc dù bởi vì thần niệm cô đọng trở nên rất chậm, cho nên Địch Cửu vẫn không ngừng thử sử dụng Độn thuật. Dù mỗi ngàn chỉ tiến bộ 1 cm, thì Địch Cửu cũng sẽ không do dự luyện tập, bởi đây chính là chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn.
Tiến vào Thiên Mạc được ba ngày, Địch Cửu cũng gặp một ít khoáng thạch và linh thảo trân quý, nhưng ngoại trừ bỏ ra một ít thời gian thu thập Ô Kim Ngọc ra, hắn cũng không thu thập những thứ khác, tất cả thời gian đều để dành cho việc học tập Độn thuật.
Đến ngày thứ bảy, Địch Cửu mới ngừng lại. Lúc này Độn thuật thần niệm của hắn đã có thể dịch chuyển 150 mét.
Sở dĩ hắn dừng lại là bởi vì nhìn thấy một quyển sách to lớn.
Địch Cửu chưa từng nhìn thấy quyển sách lớn như vậy, quyển sách này dựng thẳng trên mặt đất, thoạt nhìn khí thế cực kỳ hùng hậu mênh mông.
Mới đầu, Địch Cửu còn tưởng rằng đây là một khối cự thạch tự nhiên có hình dạng như quyển sách, về sau cảm nhận khí tức của nó, hắn mới giật mình phát hiện đây thật sự là một quyển sách.
Địch Cửu kéo Thụ đệ ra ngoài, Thụ đệ vừa đi ra liền giật mình kêu lên:
- Sách thật lớn... Đại ca, chúng ta đến Thiên Mạc rồi sao?
Địch Cửu gật đầu, nói:
- Không sai, nơi này chính là Thiên Mạc. Quyển sách mà ngươi nhìn thấy tuyệt đối là một kiện chí bảo đỉnh cấp, ta chuẩn bị luyện hóa quyển sách này. Nhưng lúc ta luyện hóa nó sẽ không có thời gian đi tìm bảo vật, nên khoảng thời gian này ngươi hãy thay ta đi tìm bảo vật đi, nếu có tin tức của Cảnh Kích, lập tức nói cho hắn biết rằng ta đang ở trong Thiên Mạc luyện hóa quyển sách này.
- Vâng, đại ca.
Thụ đệ mừng rỡ xoa xoa bàn tay, nó đã sớm muốn ra ngoài đi dạo một mình, chẳng qua thế giới bên ngoài thật sự quá đáng sợ, không cẩn thận thì đoạn rễ cây như nó sẽ bị người khác bắt đi luyện khí hoặc nấu canh uống mất.
Trong Thiên Mạc sẽ không có kẻ nào quá mạnh mẽ, lấy tốc độ của nó hiện nay, hẳn là vẫn có thể bảo trụ cái mạng nhỏ.
- Trong Thiên Mạc nguy hiểm trùng trùng, nếu ngươi không cẩn thận bị giết chết thì cũng chỉ có thể tự trách mình không may. Hơn nữa, ngươi cũng mang theo bọ hung ra ngoài đi dạo đi, xem nó có thể thu được cơ duyên của mình hay không.
Địch Cửu không chút khách khí nói.
Con côn trùng giáp xác bám trên đỉnh đầu Thụ đệ nghe thấy Địch Cửu nói vậy, có chút không hài lòng kêu “ô ô” vài tiếng, nhưng Địch Cửu căn bản không để ý đến nó mà thôi.
Chờ sau khi Thụ đệ mang bọ hung rời đi, Địch Cửu mới đi tới gần quyển sách, hắn muốn thử tiếp cận nó, đồng thời đưa tay chạm vào quyển sách. Nhưng lúc Địch Cửu tiếp cận khoảng cách một trượng thì lập tức bị một luồng lực lượng truyền đến, chấn hắn bay ra ngoài mấy mét.
- Phương pháp của bằng hữu không đúng, Thế Giới Thư không phải là xem như vậy. Ngươi muốn xem Thế Giới Thư thì ít nhất phải đứng cách xa Thế Giới Thư 10 trượng, sau đó dùng thần niệm từ từ cảm ứng, nếu vận khí tốt thì ngươi sẽ đạt được một thứ vô cùng có giá trị.
Địch Cửu vừa đứng lên liền trông thấy một tu sĩ đi lại, hơn nữa còn chủ động giải thích phương pháp của Địch Cửu không đúng.
- Ngươi biết quyển sách này?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi hắn, hắn nghĩ rằng mình là người đầu tiên phát hiện ra thứ này, không ngờ tùy tiện một người tới đây lại biết nó, không những biết về nó mà ngay cả tên Thế Giới Thư cũng có thể gọi ra được.
Tu sĩ nói chuyện thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tu vi Trúc Cơ tầng sáu, trên người mặc một bộ áo bào tu sĩ màu xám, bên hông cũng đeo túi trữ vật.
Hắn nghe Địch Cửu nói vậy cũng kinh ngạc không thôi, nói:
- Đây là Thế Giới Thư của Thiên Mạc, tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi, ta làm sao lại không biết? Ta tới đây cũng là muốn nhìn xem Thế Giới Thư, sau đó thử vận khí một chút.
Địch Cửu lúng túng vuốt cằm, vừa rồi hắn tự cho là mình phát hiện được bảo bối, không ngờ đây lại là Thế Giới Thư mà toàn thế giới đều biết.
Việc này cũng chỉ có thể trách hắn biết về Thiên Mạc quá ít, cho dù hắn đã mua hai miếng ngọc giản Thiên Mạc, nhưng dù sao cũng chỉ giải thích một ít tin tức ngoài lề như: cách tiến vào Thiên Mạc, cách thu hoạch Thiên Mạc Bài và một ít tình huống đơn giản bên trong Thiên Mạc mà thôi.
Về phần Thế Giới Thư trong Thiên Mạc thì đây là lần đầu tiên hắn nghe được.
- Vị đạo hữu này, Thế Giới Thư này hẳn là rất không tầm thường đúng không? Tại sao không có người nào luyện hóa quyển sách này rồi mang đi?
Địch Cửu khó hiểu hỏi.
Hắn tin rằng không chỉ có mình hắn là nhìn ra được Thế Giới Thư này không đơn giản.
Nghe thấy Địch Cửu nói vậy, tên tu sĩ áo xám không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn Địch Cửu hồi lâu, cuối cùng hắn cũng biết Địch Cửu là gà mờ không biết gì, thật không hiểu làm sao một gà mờ như vậy có thể lăn lộn vào trong Thiên Mạc này?
- Ừm... Vị đạo hữu này có thể không biết, Thế Giới Thư này không thể luyện hóa, cũng không thể mang đi. Nghe nói nó là đồ vật của thượng giới, nói không chừng ngày nào đó có người phi thăng thượng giới, sẽ truyền tin tức này cho thượng giới biết, lúc đó người của thượng giới sẽ tới mang Thế Giới Thư đi. Tại Tu Chân giới này còn chưa nghe nói có người nào có thể luyện hóa Thế Giới Thư.
Tên tu sĩ áo xám phải mất một buổi mới trả lời cho Địch Cửu.
Nói xong những lời này, hắn dường như đã đoán chắc Địch Cửu là gà mờ mới bắt đầu tu luyện, còn dứt khoát bổ sung:
- Đã từng có một cường giả Tích Hải cảnh dưới trăm tuổi tiến vào Thiên Mạc, hắn ở bên cạnh Thế Giới Thư suốt một năm, kết quả bị Thế Giới Thư phản phệ, cuối cùng trọng thương rút đi, thậm chí căn cơ còn bị tổn hại. Từ đó về sau, không người nào dám mạo hiểm luyện hóa Thế Giới Thư nữa, mà căn bản cũng không có cách nào làm được.
Địch Cửu nghe vậy không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cường giả Tích Hải cảnh dưới trăm tuổi? Hắn cũng sắp 30 tuổi rồi, dù có được Tinh Không mạch và viên đá màu xám thì cũng không dám khẳng định mình có thể bước vào Tích Hải cảnh trước trăm tuổi.
Thế giới này cường giả xuất hiện lớp lớp, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.
Càng đáng sợ là một cường giả Tích Hải cảnh ở nơi này luyện hóa suốt một năm cũng không thể luyện hóa được quyển Thế Giới Thư này, vậy mà tu vi Trúc Cơ như hắn lại muốn luyện hóa nó?
- Vậy xin hỏi đạo hữu, lưu lại nơi này cảm ngộ Thế Giới Thư thì có chỗ tốt gì?
Địch Cửu liền ôm quyền, thành khẩn hỏi.
Tu sĩ áo xám chỉ vào Thế Giới Thư, nói:
- Bên trong quyển sách này bao hàm toàn bộ đại đạo lý và tên của tất cả bảo vật trong vũ trụ. Từng có một tu sĩ Luyện Khí gặp được cơ duyên xảo hợp, cảm ngộ được một tia chí lý Đan Đạo trong quyển sách này, bây giờ hắn đã là Đan Vương thất phẩm. Ta mắc kẹt ở Trúc Cơ tầng sáu nhiều năm, nên muốn mượn cơ hội tiến vào Thiên Mạc lần này để cảm ngộ một tia chí lý đại đạo, thừa dịp bước vào Trúc Cơ tầng bảy.
- Rất nhiều người đều đến nơi này cảm ngộ Thế Giới Thư?
Sau khi hiểu rõ về Thế Giới Thư, trong lòng Địch Cửu đã không còn ôm ấp bao nhiêu hy vọng luyện hóa nó.
Không phải hắn không có lòng tiến thủ, nhưng biết rõ việc này không thành mà vẫn lãng phí thời gian thì tuyệt đối không phải là kiên trì, mà là ngu xuẩn.
- Đương nhiên, bây giờ Thiên Mạc chỉ vừa mới mở ra, rất nhanh nơi này sẽ tập trung rất nhiều tu sĩ. Một số người từ bỏ cơ hội tìm kiếm bảo vật trong Thiên Mạc, chỉ đặc biệt đến đây cảm ngộ Thế Giới Thư mà thôi.
Tên tu sĩ áo xám giải thích cho Địch Cửu xong, liền tự mình tìm một chỗ, bố trí một ít cấm chế phòng ngự xung quanh, sau đó bắt đầu nhắm mắt cảm ngộ Thế Giới Thư.
Địch Cửu thấy đối phương không định nói gì thêm, cũng chỉ đành bỏ qua.
Hắn cũng ngồi xuống một vị trí cách Thế Giới Thư mười trượng, học theo tên tu sĩ áo xám kia, bắt đầu cảm ngộ.
Thần niệm của Địch Cửu từ từ tiếp xúc Thế Giới Thư, sau đó thấm vào bên trong.
Một luồng khí tức mênh mông tràn ngập trời đất tràn tới, Địch Cửu lập tức hiểu được dù mình đã giảm chậm tốc độ, nhưng vẫn còn quá mức vội vàng.
Phốc...
Khí tức mênh mông tràn tới khiến Địch Cửu há mồm phun ra một đạo huyết tiễn. Còn không đợi luồng khí tức mênh mông kia tràn vào thức hải thì viên đá màu xám trong thức hải của Địch Cửu đã bắt đầu nổi lên từng trận đạo văn, ngăn cản khí tức khủng bố của Thế Giới Thư.
Thần niệm của bản thân Địch Cửu cũng rất cô đọng, sau khi phun ra một ngụm máu thì trong quá trình ngăn cản khí tức mênh mông của Thế Giới Thư, thần niệm của hắn cũng lưu lại bên trong đó.
Tên tu sĩ áo xám ngồi ở đằng xa mở mắt nhìn Địch Cửu thổ huyết, không khỏi lắc đầu, lại tiếp tục nhắm mắt, bắt đầu lĩnh hội.
Trong quá trình lĩnh hội Thế Giới Thư, thần niệm tuyệt đối không thể tiếp xúc phạm vi Thế Giới Thư ba thước, bằng không sẽ bị khí tức mênh mông cường đại của Thế Giới Thư làm trọng thương. Đây cũng là nguyên nhân tại sao không thể luyện hóa được Thế Giới Thư. Thần niệm của ngươi còn không thể chạm vào Thế Giới Thư thì làm thế nào luyện hóa được nó?
Khí tức mênh mông như biển tràn về phía Địch Cửu, Địch Cửu chấn động, cảm nhận được từng chữ lớn dày đặc trong đó: Thế giới mênh mông, hoặc tinh không, hoặc vũ trụ, hoặc nhất thống. Bất kỳ hình thức tồn tại nào của vũ trụ thế giới đều là do vật tạo thành, nếu đã có vật thì tất cả đều hữu hình. Bất luận Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Băng Ám Quang, bất luận thời gian hay không gian...
Địch Cửu sợ ngây người, đây là lần đầu tiên hắn nghe được loại thuyết pháp như vậy. Trong ý thức và cảm nhận của hắn, thời gian và không gian đều là vô hình mới đúng. Cho dù quang, ám gì gì đó, hẳn cũng là vô hình mới đúng...