Chương 236
Thấy sắc mặt Địch Cửu vẫn tỉnh bơ, chẳng có biểu hiện gì, Du Hồ Ly hít một hơi thật sâu rồi nhìn hắn nói:
- A Cửu, cậu có biết sau khi Tiên Nữ Tinh biến mất xảy đã xảy ra chuyện gì không? Chính là đám yêu thú kia xâm nhập vào địa cầu, hai năm đầu còn đỡ, nhưng càng về sau tần suất bọn chúng tấn công thành thị của nhân loại càng nhiều hơn. Bắt đầu từ nước Úc Á Lật, hiện tại yêu thú đã quét sạch toàn bộ địa cầu rồi.
Nói đến đây, Du Hồ Ly đứng lên chỉ ra bên ngoài phòng họp.
- Phía bắc thành phố Đới Trình có vô số yêu thú cường đại. Cuối cùng cũng sẽ có ngày yêu thú tràn đến nơi này giết sạch chúng ta. Không sai, là tôi giết Phỉ Khải đoạt Địch Thị Lục Đao. Tôi biết Phỉ Khải là bạn của cậu, hơn nữa cậu còn cứu Phỉ Khải một mạng, thế nhưng tôi không thể không làm như thế. Trong cái thời đại này, nếu tôi không mạnh mẽ lên thì nhất định khó mà sống sót nổi.
Du Hồ Ly quay mặt đi, khẽ gằn giọng:
- Phỉ Khải không đồng ý giao ra Địch Thị Lục Đao, nói cái gì mà đấy không phải đồ vật của anh ta. Tôi vì mạng của mình nên chỉ có thể giết anh ấy. Còn về Tuân Ngọc, năm đó tôi đắc tội với người ta bị truy sát, là Tuân Ngọc đã ra tay giúp đỡ tôi. Tề Hưởng bắt anh trai của cô ấy thì đương nhiên tôi phải ra mặt rồi. A Cửu, tôi nói với cậu những điều này cũng không phải vì muốn giải thích cái gì, chỉ là chúng ta từng là bằng hữu, tôi hi vọng cậu có thể hiểu cho tôi. Thời đại này mà không có thực lực thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bộ xương khô mà thôi.
Địch Cửu bình tĩnh chờ Du Hồ Ly nói xong, trong lòng hắn đã không còn một chút tình nghĩa nào đối với người bạn cũ này. Huống hồ xét đến cùng, Du Hồ Ly còn chẳng thể tính là bạn của hắn, cùng lắm cũng chỉ là người bạn kiếp trước của hắn mà thôi. Hắn nhìn Du Hồ Ly, ngữ điệu lạnh nhạt, hỏi:
- Giải thích hay lắm, vậy tôi hỏi cậu, Đằng Linh Nhi thì có tội tình gì? Theo tôi được biết, lúc đó gia cảnh của Đằng Linh Nhi tốt hơn cậu nhiều. Mặc dù bị gia đình ngăn cấm nhưng cô ấy vẫn chạy đến ở cùng cậu. Cho dù cậu không thích cô ấy thì thả cô ấy đi là được, tại sao nhất định phải hạ sát thủ chứ?
Du Hồ Ly cúi đầu, chỉ có sự việc về Đằng Linh Nhi là khiến y áy náy không thôi. Trong khoảng thời gian đầu chém giết liếm máu trên lưỡi đao, quả thật ngay cả ân tình của Địch Cửu mà y cũng rũ bỏ sạch. Thế nhưng, nếu như y không giết Đằng Linh Nhi, vậy không thể nào y đến được với Tuân Ngọc.
Địch Cửu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển sách cổ ném lên bàn.
- Du Hồ Ly, Địch Thị Lục Đao mà cậu muốn là tôi cho Phỉ Khải đại ca, kỳ thật Địch Thị Thất Đao không phải chỉ có sáu đao, đây chính là bản gốc Địch Thị Thất Đao...
Địch Cửu nói đến đây thì dừng lại, vừa nãy thần niệm của hắn dường như nhìn thấy trong quyển sách nọ hiện lên một tia ánh sáng màu xám, nhưng chỉ trong chớp mắt, tia sáng đó đã biến mất tăm, không thấy đâu nữa. Hắn bèn vội dùng thần niệm kiểm lại thì mọi thứ lại hoàn toàn bình thường, tựa như không hề có gì xảy ra nãy giờ.
Quyển Địch Thị Thất Đao này là khi đó Huyền Hỏa Tông sau khi diệt Địch gia đã lấy đi, sau đó Địch Cửu lấy lại nó từ trên người Lượng Tuyệt Nhận, không lẽ trong đây có ẩn chứa bí mật gì của Địch gia ư?
Ánh mắt Du Hồ Ly sáng lên, quyển công pháp ấy quả thật là vì y mà sinh ra. Hiện tại y đã học được đến đao thứ sáu, mỗi khi luyện thành một đao thì thực lực của y lại được tăng thêm một tầng. Hiện tại đao thứ bảy đang xuất hiện trước mặt y…
- A Cửu, cảm ơn cậu đã đem đao thứ bảy về cho tôi.
Du Hồ Ly lao đến muốn lấy quyển Địch Thị Thất Đao đặt ở trên bàn. Trải qua nhiều năm chém giết y đã hiểu ra, chỉ có bản thân mình cường đại mới là thật, những thứ khác đều là hư ảo.
Địch Cửu vung tay một cái, quyển Địch Thị Thất Đao kia liền biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn Du Hồ Ly, nói:
- Địch Thị Thất Đạo không phải dành cho cậu, càng không phải tôi tìm về cho cậu. Tôi cũng chẳng phải lần đầu tiên đến nơi này, tôi nhớ lúc trước ở đây là một sàn đấu quyền. À, tôi còn từng giết Giả Bất Liễu ở căn phòng bên cạnh thì phải. Không ngờ qua nhiều năm như vậy tôi lại trở về nơi xưa cũ chỉ để giết người...
- Nổ súng!
Tuân Ngọc vừa nhìn thấy bản Địch Thị Thất Đao kia liền sáng mắt lên. Nhưng khi cô ta nghe đến Giả Bất Liễu là do Địch Cửu giết thì đoán ngay rằng Địch Cửu không phải kẻ đơn giản.
“Tạch tạch tạch!”
Âm thanh nổ súng liên tục vang lên.
Địch Cửu tùy tiện đánh ra vài đạo phong nhận, máu me văng khắp nơi, mỗi một làn gió lướt qua đều cướp đi tính mạng của một người.
Một đường phong nhận xẹt ngang mặt Tuân Ngọc, cái đầu xinh đẹp kia trượt khỏi cổ rơi lộp cộp xuống mặt đất giống như đám tay sai của cô ta.
Du Hồ Ly đờ đẫn nhìn Địch Cửu chỉ xòe tay ra một cái đã có thể nhẹ nhàng giết chết hai, ba mươi người.
Đây là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ư? Không đúng, chỉ sợ ngay cả cảnh giới Tiên Thiên cũng không mạnh đến vậy, chỉ có một khả năng, đó là Địch Cửu đã tu chân, hơn nữa tu vi hẳn phải cực cao rồi.
- A Cửu...
Qua mấy giây sau, Du Hồ Ly mới phản ứng lại.
Địch Cửu nhìn Du Hồ Ly, nhàn nhạt bảo:
- Nể tình kiếp trước của tôi quen biết với cậu, tôi sẽ không động thủ, cậu tự sát đi.
Du Hồ Ly nghe không hiểu ý của Địch Cửu, nhưng y cũng chỉ quan tâm tới câu sau. Sắc mặt y trắng bệch, giết càng nhiều người thì y lại càng sợ chết.
“Ầm!”
Âm thanh súng nổ lại vang lên, giữa trán Du Hồ Ly xuất hiện một cái lỗ đạn, khói bốc đầy đầu.
Tề Hưởng thu hồi súng ngắn, nhỏ giọng nói:
- Cửu ca, tên này sẽ không tự sát đâu, nếu gã có dũng khí đó thì đã không làm những chuyện như vậy rồi.
Đối với việc Địch Cửu có thể nhẹ nhàng giết mấy chục người phe đối phương, Tề Hưởng chẳng hề kinh ngạc tí nào. Du Hồ Ly không biết Địch Cửu lợi hại, nhưng cậu lại biết rất rõ.
Địch Cửu gật đầu, hắn cho rằng Tề Hưởng nói rất đúng.
- Tề Hưởng, cậu cũng lập bang phái giống như Du Hồ Ly ư?
- Không đâu, hiện tại yêu thú càng ngày càng lợi hại, đa số mọi người trên địa cầu đều tập trung về những thành phố có lực lượng phòng vệ. Nếu như muốn rời khỏi đây thì nhất định phải có lực lượng của riêng mình. Hiện tại cấp trên đã cho phép thành lập tiểu đội mạo hiểm, em và những người này đều thuộc tiểu đội mạo hiểm số chín. Thế nhưng tiểu đội mạo hiểm không thể tiến vào thành phố có người định cư, chỉ có thể ở trạm tiếp tế nghỉ ngơi hoặc đến những thành phố không có dân cư hay phòng vệ nào như Đới Trình mà thôi. Vậy nên loại thành phố như Đới Trình này đều là nơi ở của cường giả, pháp luật không có tác dụng tại đây.
Địch Cửu nghe thấy cái tên tiểu đội liền biết có liên quan đến mình, hắn vỗ vai Tề Hưởng, bảo:
- Dặn mọi người trong đội cậu ra ngoài chờ một lúc, anh có chuyện muốn nói với cậu.
Tề Hưởng vung tay lên.
- Tất cả đi tìm diệt những kẻ còn sót lại của nhóm Du Hồ Ly đi, nếu ai nguyện ý gia nhập thì có thể lưu lại, về sau Cửu ca chính là đội trưởng của chúng ta.
Chờ sau khi mọi người đi hết, Tề Hưởng mới lên tiếng:
- Cửu ca, để em kể anh nghe. Anh rời đi không bao lâu thì có một hòa thượng tên Hồng Trần đến từ Vong Xuyên Tự tới tìm anh, ông ta nói có chuyện vô cùng quan trọng phải nói với anh, chuyện này có liên quan đến tính mạng của anh đấy, thế nhưng lúc đó anh đã đi đến Tiên Nữ Tinh rồi.
- Vậy hòa thượng Hồng Trần kia đâu?
Địch Cửu vội vàng hỏi, một trong những nguyên nhân hắn quay lại chính là để tìm người nọ.
- Chỉ sợ hòa thượng Hồng Trần cũng đi đến Tiên Nữ Tinh rồi.
Tề Hưởng ảo não vỗ đầu, nếu như không phải cậu tưởng Địch Cửu đi đến tinh cầu xa lạ kia thì cậu cũng không bảo vị hòa thượng đó đuổi theo như vậy.
Tề Hưởng cũng từng nghe qua tên tuổi của vị hòa thượng này, nghe đồn hòa thượng Hồng Trần không biết nói dối, những thứ mà ông ta từng nói đều sẽ trở thành sự thật. Cũng bởi vì như thế cho nên Tề Hưởng mới luôn canh cánh nhớ tới ông ta.
Địch Cửu có chút bất đắc dĩ, nhưng thôi đành kệ vậy, dù sao đây cũng chẳng phải lỗi của Tề Hưởng. Hắn quyết định sau này sẽ đến Cực Dạ đại lục tìm thử xem, những người đến Tiên Nữ Tinh mà hắn biết đều xuất hiện ở Cực Dạ đại lục. Biết đâu may mắn, hòa thượng Hồng Trần cũng đang có mặt ở đó thì sao?
- Tề Hưởng, không lâu nữa anh sẽ rời khỏi địa cầu...
- A, anh nói cái gì?
Tề Hưởng bị lời nói của Địch Cửu làm cho kinh sợ. Cửu ca sẽ rời khỏi địa cầu ư?
Địch Cửu thở dài, bèn tìm chỗ ngồi xuống rồi kể sơ về trải nghiệm những năm gần đây của mình.
- Bởi vì anh xuyên qua hư không nên không thể dẫn cậu theo được. Anh sẽ lưu lại cho cậu công pháp tu luyện và một ít tài nguyên, đạt đến trình độ nào thì phải dựa vào cậu rồi. Chờ sau này anh có thể quay lại địa cầu một lần nữa, nếu cậu còn sống thì nhất định anh sẽ dẫn cậu rời khỏi nơi đây.
- Cửu ca, em muốn học, nhất định phải học được. Yêu thú trên địa cầu càng ngày càng mạnh, nếu như không có cường giả xuất hiện, vậy tương lai địa cầu sẽ trở thành thiên hạ của yêu thú mất.
Tề Hưởng vội vàng đáp.
Địch Cửu mỉm cười.
- Không cần lo lắng, đến lúc anh rời khỏi sẽ dọn sạch yêu thú cấp hai trở lên cho. Chờ khi cậu bước vào cảnh giới Kim Đan thì yêu thú cấp ba cậu cũng có thể tự mình giải quyết rồi.
Địch Cửu khai mở tinh hà mạch lạc cho Tề Hưởng, lại cho cậu ta tài nguyên để tu luyện, hắn tin chắc chắn sẽ có ngày Tề Hưởng thành công bước vào cảnh giới Nguyên Hồn.
...
Lạc Tân.
Bởi vì ở đây rất Vong Xuyên sơn mạch, hơn nữa nơi này còn có một tòa võ học viện cho nên đã trở thành thành phố có sự phòng vệ lớn nhất.
Bên ngoài thành xuất hiện tường bảo vệ và súng laser, mức độ phòng vệ còn nghiêm mật hơn cả hồi hắn thấy ở quảng trường Tiên Nữ Tinh.
Lúc này, trong phòng họp bộ chỉ huy phòng ngự yêu thú đang có bảy, tám cường giả Tiên Thiên, thậm chí còn có một cường giả tu chân Trúc Cơ.
Thế nhưng mọi người ở đây đều mặt ủ mày chau. Bởi vì yêu thú cấp bốn Yên Chi Hổ vừa mới xuất hiện từ chỗ sâu bên trong Vong Xuyên sơn mạch, bắt đầu đi ra phía ngoài. Có thể đoán được con Yên Chi Hổ cấp bốn kia chẳng mấy chốc sẽ đi đến thành phố Lạc Tân.
Một ông lão tóc hoa râm thở dài.
- Chỉ sợ tai họa Tiên Nữ Tinh năm đó sắp tái diễn, theo tôi được biết thì con Yên Chi Hổ này còn cường đại hơn con bạo viên trên Tiên Nữ Tinh kia nữa kìa.
Chẳng một ai mở miệng nói chuyện. Video ghi lại tình cảnh trên Tiên Nữ Tinh lúc trước mọi người đều đã xem qua, tình cảnh thú triều công phá quảng trường Tiên Nữ Tinh thật sự quá đáng sợ, tuy không trực tiếp có mặt ở đó nhưng bọn họ đều ám ảnh mãi không thôi.
Trong lúc mọi người còn đang âu sầu lo lắng, một người đàn ông trung niên đột ngột vội vã chạy đến phòng họp, hưng phấn hô to:
- Yêu Hồ Vương cấp ba tại Vô Lượng Thiên Lý sơn đã bị người ta một đao giết chết đấy!