Chương 255
Huyễn Minh Tử kịp thời quay về, ông ta đưa Địch Cửu một cái nhẫn trữ vật rồi bảo:
- Tranh thủ thời gian vào đi, Tiểu Trung Ương Tinh mở ra hẳn một năm, hi vọng ngươi có thể tiến thêm một bước trong khoảng thời gian này.
Địch Cửu biết chiếc nhẫn kia chứa những đồ vật do ông bán ba tấm tư cách ngọc bài mà có, cho nên hắn không hề khách khí, thoải mái nhận lấy.
- Huyễn tiền bối, Tiểu Trung Ương Tinh cứ mỗi trăm năm lại mở ra một lần, nhưng trước đó ta lại nghe Thiên Kim Vực Chủ nói phần lớn linh thảo ở trong đấy đều vượt qua ngàn năm, tại sao lại như vậy?
Địch Cửu đã sớm muốn hỏi chuyện này, tuy nhiên mãi mà vẫn không có thời gian thích hợp.
Huyễn Minh Tử không trực tiếp trả lời Địch Cửu mà lại truyền âm cho hắn:
- Ta nghe được một vài tin tức, nghe đồn bên ngoài Tiểu Trung Ương Tinh được bao bọc bởi một mảnh Thời Gian Pháp Tắc toái phiến, nếu ai đạt được nó thì sẽ có tư cách vấn đỉnh cường giả chí cao trong vũ trụ.
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, Thời Gian Pháp Tắc toái phiến ư?
Bởi vì đạt được Giới Thư nên hắn rất rõ ràng đây là vật gì. Nghe đồn trong vũ trụ có một vài thế giới pháp tắc cực kỳ trân quý, bất luận là loại thế giới pháp tắc nào thì bọn chúng đều thuộc về hàng bảo vật vô giá.
Bên ngoài Tiểu Trung Ương Tinh không ngờ lại có một khối Thời Gian Pháp Tắc toái phiến, kỳ thật nó chính là một phần của thế giới pháp tắc.
Nếu như có cường giả biết được chuyện này thì tất nhiên nó sẽ bị lấy đi ngay.
Địch Cửu chợt nhớ tới một sự kiện.
- Huyễn tiền bối, người mới vừa nói Tiểu Trung Ương Tinh mở ra một năm…
Không cần Địch Cửu nói hết, Huyễn Minh Tử đã hiểu ý.
- Ngươi đoán không sai, bên ngoài thì Tiểu Trung Ương Tinh chỉ mở ra một năm, trên thực tế ngươi sẽ ở trong đó hẳn mười năm lận.
Trong lòng Địch Cửu chấn động mãnh liệt, chuyện này với hắn mà nói quả thực như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thứ hắn đang thiếu nhất chính là thời gian, bây giờ đột nhiên có thêm mười năm, dù không có linh thảo tài nguyên trong Tiểu Trung Ương Tinh thì hắn tin tưởng mình vẫn có thể bước vào Kiếp Sinh cảnh.
- Tốt, các ngươi tranh thủ thời gian đi vào đi.
Huyễn Minh Tử mơ hồ cảm giác được thần niệm của Thiên Kim Vực Chủ luôn quét tới quét lui ở chỗ này, ông ta lo lắng đêm dài lắm mộng nên lập tức thúc giục mọi người.
Địch Cửu dẫn cả nhóm hướng tới ngũ thải quang trụ, lúc chuẩn bị tiến vào đó, hắn mơ hồ cảm giác được một đạo thần niệm mịt mờ dừng ở trên người mình. Nhưng khi Địch Cửu dùng thần niệm quét ra thì đạo thần niệm kia lập tức biến mất.
Bị người khác để mắt tới mới là bình thường, Địch Cửu hoàn toàn không thèm để ý, hắn nói với cả nhóm:
- Đi thôi.
Hiện tại chỉ cần tu sĩ có ngọc bài thì đều bước tới trước quang trụ sặc sỡ ấy, sau đó bọn họ sẽ được quang trụ cuốn lấy rời đi.
Địch Cửu khẽ tiếp cận ngũ thải quang trụ, lập tức hắn cảm thấy một lực hút vô cùng mạnh mẽ hút cả cơ thể hắn lên. Thần niệm cấp mười lờ mờ cảm nhận được ngũ thải quang trụ mang theo chút ít khí tức quy tắc cơ sở.
“Bành!”
Địch Cửu còn chưa kịp quan sát rõ ràng thì đã đặt chân lên mặt đất.
Bên cạnh hắn không có ai, xem ra ngũ thải quang trụ truyền tống mọi người tới những chỗ khác nhau.
Địch Cửu vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy ngay một gốc Hoàng Vân Thảo cấp bảy khiến hắn mừng rỡ không thôi, Tiểu Trung Ương Tinh quả nhiên là thánh địa linh thảo. Mà không tính tới tài nguyên, chỉ bằng vào linh khí nồng đậm ở nơi này thì đã có thể nói đây là một chỗ cực kỳ tốt để bế quan tu luyện rồi.
Địch Cửu thu hoạch Hoàng Vân Thảo xong bèn tùy tiện đi vài bước về phía trước, không ngờ nhìn thấy càng nhiều linh thảo hơn nữa. Dọc đường đi, hắn điên cuồng thu thập các loại linh thảo. Chỉ cần linh thảo từ cấp bốn trở lên là hắn hốt sạch, không chừa lại chút nào.
Vẻn vẹn hai tháng, trong Tiểu Thế Giới đã chồng chất đầy đủ các loại linh thảo, thậm chí hắn còn trồng lại một vài loại cao cấp trong dược viên.
Hai tháng qua rồi mà Địch Cửu vẫn không tìm thấy bọn Cảnh Kích, cũng không thu được chút tin tức nào của bọn họ. Thế nhưng Địch Cửu cũng đành chịu. Khắp Tiểu Trung Ương Tinh đều có cấm chế tự nhiên, chỉ khi đến khoảng cách rất ngắn thì mới có thể thu được tin tức của nhau.
...
Địch Cửu vừa mới thu thập được thêm một gốc Lam Ảnh Hoa cấp tám thì vô tình nhìn thấy trên một dòng suối nhỏ gần đó có một cây Thất Sắc Bàn Đào.
Nếu như hỏi loại đồ vật nào là trân quý nhất trong tu chân giới, rất nhiều tu sĩ có lẽ sẽ chọn Thất Sắc Bàn Đào dù nó không phải thứ quý hiếm nhất. Nguyên nhân chính là nghe đồn Thất Sắc Bàn Đào có thể gia tăng vạn năm thọ nguyên, phải biết tu sĩ Hóa Chân cũng chỉ có mấy ngàn năm tuổi thọ mà thôi. Nếu đạt được một gốc, dù tư chất có kém đến mấy đi chăng nữa thì cũng có thể dùng thời gian mà tích tụ tu vi của bản thân đến Hóa Chân cảnh.
Địch Cửu đương nhiên đã sớm thèm muốn loại bảo vật như vậy. Lúc trước hắn đã từng thấy một cây Thất Sắc Bàn Đào dưới núi tuyết, đáng tiếc là gốc đó đã khô héo từ lâu.
Cây Thất Sắc Bàn Đào này mặc dù chưa triệt để trưởng thành nhưng Địch Cửu còn lâu mới bỏ qua nó.
Địch Cửu ném trận kỳ bao bọc chung quanh gốc Thất Sắc Bàn Đào lại.
Ngay lúc hắn đang muốn đưa cả mảnh đất này vào trong Tiểu Thế Giới thì một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Chậm đã.
Thần niệm của Địch Cửu đã phát hiện người tới từ sớm, tuy nhiên hắn không hề có ý dừng lại, mà thậm chí còn nhanh tay hơn đưa cả mảnh đất chứa Thất Sắc Bàn Đào vào nhẫn trữ vật.
Một tên thanh niên tóc lam tiến tới trước mặt Địch Cửu, hất hàm hỏi:
- Thứ ngươi vừa lấy chính là Thất Sắc Bàn Đào ư?
- Không sai.
Địch Cửu lãnh đạm đáp lại, từ lúc còn ở trên quảng trường, hắn đã phát hiện thanh niên tóc lam này vẫn luôn dùng thần niệm quét tới quét lui trên người mình.
Thanh niên tóc lam gật đầu:
- Ta biết ngươi, ngươi là Địch Cửu, đến từ Cực Dạ đại lục. Ta không biết phải nói ngươi may mắn hay xui xẻo đây. May mắn vì ngay cả Thất Sắc Bàn Đào mà ngươi cũng có thể gặp được, xui xẻo vì mới chỉ hai tháng mà ta đã tìm thấy ngươi. Vì cảm tạ công hỗ trợ của ngươi, trước khi tiễn ngươi lên đường, ta hẳn nên nói cho ngươi biết ta tại sao muốn giết...
Trong lúc nói chuyện, thanh niên tóc lam tranh thủ ném ra mấy chục cây trận kỳ để phong bế hoàn toàn khu vực này, xem ra y không có ý định để Địch Cửu còn sống thoát ra khỏi đây.
Địch Cửu chẳng buồn động đậy, hắn để mặc cho y muốn làm gì thì làm. Trong đầu hắn đã có một ít suy đoán về y nhưng còn không chắc chắn, cho nên Địch Cửu đang chờ đối phương chủ động khai báo. Dù sao thì tu vi của y cũng chỉ mới tới Hóa Đỉnh tầng một, sao có thể khiến Địch Cửu lo lắng chứ.
Thanh niên tóc lam bố trí xong Khốn Sát Trận thì ngạc nhiên phát hiện Địch Cửu vẫn đang điềm nhiên quan sát mình.
- Ngươi trấn định thật đấy. Ta tên Giản Dị Vũ, đến từ Giản gia Thường Thiên tinh. Xém chút quên nói, ta là Vương Trận sư cấp chín.
Địch Cửu mỉm cười.
- Chưa nghe nói qua, bất quá ta vẫn có thể đoán được ngươi tìm ta vì chuyện gì. Nếu ta không lầm, lúc trước hẳn ta đã thu được một miếng ngọc giản Thần Niệm độn thuật của ngươi, trên đó có ấn ký cho nên ngươi mới biết được trên người ta có Thần Niệm Đoán…
Nghe vậy, Giản Dị Vũ vui vẻ nói:
- Đúng thế, bất kể ngươi có Thần Niệm Đoán Thiên hay không, chỉ cần ngươi nói cho ta biết làm thế nào học được Thần Niệm Độn, ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng.
Sau khi bố trí xong Khốn Sát Trận, Giản Dị Vũ cam đoan Địch Cửu đã chết chắc. Y đương nhiên cho rằng Địch Cửu không cách nào thoát khỏi Khốn Sát Trận do Vương Trận sư cấp chín như y bố trí.
Địch Cửu trêu chọc:
- Ta không phải heo mà thứ đơn giản như vậy còn học không nổi. Xém chút quên mất, hình như bởi vì ngươi học không được thứ đơn giản như thế nên mới thèm muốn có Thần Niệm Đoán Thiên, đúng không?
Địch Cửu xòe tay ra, miếng ngọc giản Thần Niệm Đoán Thiên liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Giản Dị Vũ kích động hét lên, không chút do dự tế ra pháp bảo Đoạn Nhạc Lệnh rồi nhanh chóng nhào về phía Địch Cửu, hoàn toàn quên mất vừa rồi Địch Cửu đã mắng y là heo. Trước đó y một mực không động thủ chính là muốn ép hỏi phương pháp học được Thần Niệm Độn. Hiện tại hắn đã lấy đồ ra rồi, y còn ngại gì nữa chứ.
Địch Cửu cầm Thiên Sa trên tay, đứng yên tại chỗ tùy tiện bổ một chiêu Liệt Văn Đao.
- Ha ha, ngươi hẳn không ngờ ta là Thừa Đỉnh...
Giản Dị Vũ đang hăng máu xông lên thì đột ngột khựng lại.
Đoạn Nhạc Lệnh vốn hóa thành bảy tòa lệnh hải nhằm trấn áp Địch Cửu, nhưng không ngờ đao thế của Địch Cửu vừa ra đã khiến lệnh hải dừng lại. Đao ý cuồng bạo thật giống như từng làn sóng mãnh liệt ập tới.
“Rầm rầm!”
Vẻn vẹn hai làn sóng, Đoạn Nhạc Lệnh đã bị đập tan hoàn toàn. Không còn lệnh hải, Liệt Văn Đao không chút kiêng kỵ nhào về phía Giản Dị Vũ.
Giản Dị Vũ điên cuồng ném trận kỳ ra, y muốn kích phát Khốn Sát Trận để phá giải vòng vậy, tuy nhiên y bàng hoàng phát hiện Khốn Sát Trận không thể nào kích phát được.
Giản Dị Vũ hối hận vô cùng, y không nên kích phát Khốn Sát Trận mà hẳn phải cản đao trước mới đúng. Đáng tiếc y đã lãng phí cơ hội, sóng đao đã oanh lên người y.
Tử vong sát ý cuốn tới, Giản Dị Vũ hoảng sợ không thôi, gào lên:
- Địch Cửu, ta là người của Giản gia - gia tộc đỉnh cấp Thường Thiên tinh, ngươi không thể giết ta...
Địch Cửu lạnh lùng đáp:
- Ngay cả tông chủ Côn tông trong ngũ đại tông môn mà ta còn dám xử lý, thành viên một gia tộc hạng bét như ngươi thì tính là cái thá gì?
Giản Dị Vũ kinh hãi nhìn Địch Cửu, giờ khắc này trong lòng y chỉ còn nỗi sợ hãi điếng người, không ngờ Thúc Hạo Lan lại do Địch Cửu giết. Vì sao mình không thể kích phát Khốn Sát Trận? Vì sao…
“Bành!”
Sóng đao quét qua thân thể Giản Dị Vũ, bao phủ toàn bộ thân thể y. Giản Dị Vũ lập tức bị đao ý vô tận nghiền thành cặn bã.
-