Chương 274
- Ngươi muốn dẫn bản thiếu rời khỏi Quảng trường à?
Địch Cửu không tiếp tục chạy về phía trước nữa.
Đứng cách đó không xa, Thành Cơ nhìn chằm chằm đối phương rồi bật cười.
- Ngươi không theo cũng được, từ khi ngươi lấy đi Tiểu Thế Giới của con trai ta rồi đánh trọng thương nữ nhi Bích Quân thì mạng sống của ngươi không do ngươi nắm giữ nữa rồi. Muốn kéo dài thời gian cũng được thôi, xem như ngươi thành công kéo thêm một ngày nữa thì Huyễn Minh Tử cũng chẳng tới cứu ngươi đâu.
Chỉ cần Địch Cửu dám nói không đi thì lão liền có cớ động thủ. Tuy ra tay tại Quảng trường Tiểu Thế Giới Tinh chắc chắn sẽ mang đến cho Thành Cơ thanh danh bất hảo, thậm chí Trữ Tiên Tông cũng nhận phải ảnh hưởng không nhỏ. Thế nhưng vì Tiểu Thế Giới của Thành gia lão, những thứ khác nào quan trọng bằng, huống hồ Thành Cơ còn hoài nghi đóa hỏa diễm ở Thiên Mạc có khả năng rất cao đã bị Địch Cửu cầm đi nữa kìa.
Địch Cửu thở dài nhìn đối phương.
- Ngươi muốn tìm bản thiếu gây phiền phức có khác nào làm kỹ nữ mà không muốn ai biết đâu, sao không dứt khoát đưa ta đến nơi ở tạm thời của ngươi là được rồi. Việc này y như làm kỹ nữ còn muốn người khác lập bàn thờ trinh tiết cho mình ấy.
Nghe thấy Địch Cửu chế nhạo mình, sát khí Thành Cơ tỏa ra bốn phía, chỉ cần đối phương có ý định đào tẩu lão sẽ lập tức động thủ liền. Nghĩ đến người trước mặt sắp chết nên Thành Cơ cũng lười đi so đo với hắn.
- Tốt lắm, thế thì tới động phủ của ta đi.
Vốn Trữ Tiên Tông cũng có trụ sở tại Quảng trường Tiểu Thế Giới Tinh. Trong mắt Địch Cửu là hắn chủ động theo lão tới trụ sở, còn theo Thành Cơ là lão đang áp giải đối phương mới đúng.
Thời điểm Thành Cơ dẫn Địch Cửu tới động phủ của mình, trong lòng lão bỗng dưng không còn khoái ý bản thân sắp xử lý được Địch Cửu nữa, mà là giật mình không thôi.
“Hắn ta dựa vào cái gì mà dám cùng mình đi vào động phủ Trữ Tiên Tông chứ?”
- Ắt hẳn nơi này là địa bàn của ngươi rồi, bên ngoài không thấy ngươi có ý định giết bản thiếu nhỉ, thế có rắm gì thì nhanh thả đi.
Địch Cửu không có ý muốn chủ động giết Thành Cơ.
Sắc mặt Thành Cơ đã có chút âm trầm, lão cảm thấy Địch Cửu không phải đồ ngốc, vì cái gì hắn dám tiến vào trụ sở, thậm chí là quang minh chính đại bước vô động phủ của lão?
- Tiểu Thế Giới của Thành gia ta là ngươi cầm đi đúng không?
Lúc đầu Thành Cơ dự tính trực tiếp chế trụ Địch Cửu, nhưng bây giờ lão lại cố gắng đè sát ý của mình xuống.
Vô luận như thế nào đi chăng nữa, Địch Cửu cũng đã nằm trong tay lão rồi. Nếu hắn ta đã gan tày trời như thế, lão thật muốn nhìn một chút xem đối phương dựa vào cái gì mà dám lớn mật đến vậy.
Địch Cửu đi thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống, sau đó mới khinh thường đáp:
- Tiểu Thế Giới là của Thành gia ngươi ư? Thật không biết xấu hổ mà. Đúng là ta đã nhặt được một chiếc nhẫn tại Tiên Nữ Tinh, nhưng không biết khi nào lại thuộc về Thành gia ngươi rồi.
- Là Tiên Nữ Tinh chứ không phải là Thiên Cương Tinh sao?
Thành Cơ ngạc nhiên hỏi lại, lúc trước con hắn Thành Bích Quần đi Thiên Cương Tinh để thí luyện mà, sao lại là Tiên Nữ Tinh được chứ?
Địch Cửu bên này cũng khẽ giật mình, hắn đã nhìn thấy một tòa Thiên Vương cung, lẽ nào nơi đó có gì không đúng à? Nhưng đó là chuyện của hắn, những thứ này hắn chẳng muốn giải thích với Thành Cơ làm gì.
Thật ra Thành Cơ cũng chỉ tự hỏi mình mà thôi, ngay sau đó lão đã lấy lại tinh thần, lão khẽ nheo mắt quan sát biểu cảm của Địch Cửu.
- Đến cùng ngươi có lực lượng gì? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi?
Địch Cửu cười tủm tỉm:
- Thành Cơ ngươi mới chỉ là Hóa Chân tầng sáu thôi, chưa có tư cách giết ta đâu. Nếu ngươi không còn gì để nói nhảm nữa thì bản thiếu muốn rời khỏi đây rồi. Còn lắm lời tiếp nữa thì kết cục của ngươi sẽ giống như Thúc Hạo Lan đấy.
Địch Cửu khẳng định sau khi thực lực của hắn bị lộ ra ngoài thì rất có thể Côn Tông sẽ đoán ra được người xử lý Thúc Hạo Lan là hắn. Dù sao việc trở thành kẻ địch của Côn Tông là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, có thêm người biết cũng chẳng sao.
- Cái gì, Thúc Hạo Lan là do ngươi giết?
Trong lòng Thành Cơ giật thót, thực lực Thúc Hạo Lan không kém lão là bao, vậy mà vẫn bại dưới tay Địch Cửu sao?
Thế nhưng ngay lập tức Thành Cơ liền nghĩ Địch Cửu chỉ đang lừa lão thôi, tên này mới xuất đạo được bao lâu? Mấy năm trước vừa đi qua Thiên Mạc, tu luyện tuy nhanh cũng không đủ khả năng giết chết Thúc Hạo Lan được. Nghĩ tới đây, đột nhiên lão đưa tay chộp tới Địch Cửu.
Không gian dưới một trảo này của Thành Cơ chớp mắt hóa thành lãnh địa riêng của lão, vô luận hắn ta có hậu trường là gì chăng nữa thì Thành Cơ quyết định sẽ chế trụ Địch Cửu trước, lấy lại Tiểu Thế Giới rồi nói sau.
Khi lão trông thấy đối phương không hề có nửa phần bị trói buộc, thậm chí còn trực tiếp tế ra trường đao bổ một cái thì trong lòng kinh hãi đến nổi kém chút nữa đã hô to lên.
Tuy nói lão vẫn chưa đột phá Vực cảnh, nhưng dưới sát chiêu của lão thì tu sĩ có tu vi dưới Hóa Chân tuyệt đối không thể tránh thoát. Thế nhưng Địch Cửu ngay cả nửa phần cũng không hề bị ảnh hưởng, hắn thoát ra một cách nhẹ nhàng, sau đó còn bổ thêm đao kia…
Một đao này của hắn chớp mắt liền ngưng tụ ra một mảnh đao thế mênh mông, trong đao thế có sát ý tung hoành, một loại khí tức tử vong thoáng chốc đã bao quanh lấy lão.
Đến lúc này, làm gì Thành Cơ còn dám nhìn Địch Cửu như sâu kiến nữa? Tuyết Ly Kiếm trong tay lão cuốn lên mảng bông tuyết phô thiên cái địa, thẳng tiến chém về phía Địch Cửu.
“Oanh!”
Đao mang Tuyết Ly Kiếm Ý đụng vào đao ý Liệt Văn Đao rồi triệt để vỡ ra khiến vô số bông tuyết nổ tung.
“Rầm!”
Động phủ của Thành Cơ dù bị pháp trận ngăn cách nhưng cũng không thoát khỏi cảnh chia năm xẻ bảy. Nếu không phải bên ngoài là pháp trận của Trữ Tiên Tông thì trận chiến của cả hai đã lộ ra dưới mắt mọi người rồi.
Sau va chạm ban nãy, Thành Cơ trông thấy đao ý làm nổ tung Tuyết Ly Kiếm kia dường như biến thành từng mảnh từng mảnh đao mang nhỏ xíu, mỗi một phiến đao đều mang theo một loại khí tức xé rách kinh khủng.
Hiện tại lão cứ có cảm giác tu vi Hóa Chân của mình chẳng khác nào tấm vải rách, đến nỗi mà lão còn không đỡ nổi đao ý mà Địch Cửu bổ ra.
Nhận thấy tình huống xấu trước mặt, Thành Cơ mới điên cuồng tế ra một mặt khiên tròn, thế nhưng không đợi nó hoàn thiện thì một mảnh đao mang đã xé mở phòng ngự và đánh thẳng vào lồng ngực lão.
“Phốc!”
Huyết vụ nổ tung tại lồng ngực khiến lão cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình như hóa thành hư vô trong màn huyết vụ ấy.
Cũng may khiên tròn của Thành Cơ vẫn ngăn trở được một phần, cả người lão bị bức thối lui đến tận cửa ra vào động phủ.
Thành Cơ chẳng dám động thủ nữa, lão kinh hãi nhìn Địch Cửu đang bình tĩnh đứng cách đó không xa. Không ngờ thực lực Địch Cửu vậy mà mạnh hơn lão. Trong Hóa Chân Tam Thập Lục Vương, lão y xếp hạng thứ 17, là một tu sĩ Hóa Chân tầng sáu chân chính đấy.
- Vừa rồi ta còn chưa dùng toàn lực mà ngươi đã không kiên trì nổi. Xem ra Trữ Tiên Tông ngày hôm nay bị hủy đi là cái chắc rồi.
Địch Cửu gõ gõ Thiên Sa Đao trong tay, ngữ khí không nhanh không chậm.
Trên thực tế hắn cũng không tính tiêu diệt Trữ Tiên Tông hay giết Thành Cơ. Đối thủ chủ yếu mà hắn nhắm tới là Tông Chủ của Ngũ Đại Tông Môn đã bị hắn xử lý hết một tên, còn thừa lại bốn tên kia kìa. Vốn dĩ Địch Cửu cũng đâu có cừu hận gì với lão, lúc này mà đi xử lý Tông chủ của Cửu Tinh Tông Môn sẽ khiến hắn bốn bề thọ địch, là một sự lựa chọn vô cùng ngu ngốc.
Đương nhiên nếu Thành Cơ dám để Trưởng lão khác vây giết hắn thì đừng trách Địch Cửu này chém tận giết tuyệt. Thần niệm của Địch Cửu đã sớm quét ra được gần đây có một cường giả Hóa Chân, hẳn là người của Trữ Tiên Tông rồi. Từ nãy đến giờ, thần niệm của người nọ vẫn luôn khóa chặt theo hắn, tựa hồ cũng bị sự cường đại của Địch Cửu làm cho kinh sợ.
Đứng đối diện, Thành Cơ đờ đẫn nhìn Địch Cửu.
Lão tuyệt đối không còn dám hoài nghi lời nói trước đó của Địch Cửu nữa, Thúc Hạo Lan chắc chắn là do hắn giết. Nếu đúng là thế thì một đao kia quả thật hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực.
Thế nhưng nếu hôm nay Địch Cửu mà muốn giết mình thì Thành Cơ tuyệt đối sẽ không chạy trốn hay nhờ Ma Trưởng lão giúp đỡ. Một tông chủ Cửu Tinh Tông Môn như lão mà chạy thì về sau biết gặp người như thế nào đây? Lúc đó, Trữ Tiên Tông sẽ vô pháp duy trì địa vị hiện tại.
Với tư cách là tông chủ, tất nhiên Thành Cơ không phải thứ ngốc nghếch gì. Địch Cửu không tiếp tục thừa thắng truy sát, lão đoán hẳn là vì đối phương có ý muốn đại chiến cùng Côn tông nên không tính kết thù với tông môn của mình. Hắn mà muốn động thủ thì nãy giờ đã chẳng ngừng tay.
- Hồng Anh Thiếu Gia, chuyện này là Thành Cơ ta sai. Tiểu Thế Giới kia không phải thứ con ta làm mất tại Thiên Cương Tinh. Địch huynh đệ nói rất đúng, đây là thứ ngươi nhặt được nên không còn liên quan tới Thành gia ta nữa. Chỉ do lòng tham và sự lỗ mãng của Thành Cơ ta mà ra, ta thành thật xin lỗi ngươi. Nếu ngươi nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa, Trữ Tiên Tông nhất định sẽ bồi thường xứng đáng.
Ngay lập tức, Thành Cơ thức thời hạ thấp tư thái để thương lượng với Địch Cửu.
Địch Cửu còn trẻ như vậy mà đã thắng được Thành Cơ lão rồi, việc này khẳng định đối phương có khả năng rất cao sẽ đột phá được Vực Cảnh. Nếu Thành Cơ chọn vây công Địch Cửu mà không giết được hắn thì Trữ Tiên Tông nhất định xong đời. Là một tông chủ của Cửu Tinh Tông Môn, lão vẫn biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ.
Thấy Thành Cơ biết điều mà dừng lại, Địch Cửu thầm gật đầu.
- Đã như thế ta liền tha cho ngươi một lần. Về phần bồi thường ta chỉ cần một vật mà thôi, nếu ngươi có liền xem như việc này bỏ qua một bên.
Trong lòng Thành Cơ run lên, lão biết Địch Cửu đúng là có lý do chính đáng để tiếp tục động thủ. Ngay cả Thúc Hạo Lan hắn còn dám giết thì Thành Cơ lão là cái gì chứ. Nghĩ vậy, Thành Cơ bèn ôm quyền đáp:
- Xin Địch huynh hệ cứ nói, chỉ cần Thành Cơ ta có thể làm được thì nhất định không chối từ.
- Hiện tại ta đang cần một tấm Liệt Giới Phù, chỉ cần ngươi có thể giao ra, ta sẽ bỏ qua việc ngươi động thủ với ta hay truy sát Tiển Tắc tiền bối. Tuy nhiên, nếu ngươi không tìm thấy thì cũng đừng trách ta không nể tình. Nhớ kỹ, trong ba năm nhất định phải có được cho ta.
Trong lòng Thành Cơ vô cùng bất đắc dĩ, nếu có được Liệt Giới Phù thì lão cần tốn thời gian mấy năm đi đường sao? Thế nhưng lão thật sự không muốn gây thù với thứ biến thái như Địch Cửu, chỉ có thể cắn răng trả lời:
- Trong vòng ba năm, ta nhất định nghĩ biện pháp đưa cho Địch huynh đệ thứ ngươi cần.
- Rất tốt, sau ba năm cứ đem tới Tinh Hà Phái giao cho ta là được.
Nói xong, Địch Cửu nhanh chóng xoay người đi trước.
Từ khi nào tại Tiểu Trung Ương Tinh lại xuất hiện tông môn mang tên Tinh Hà Phái thế nhỉ? Thành Cơ vẫn còn đang mãi nghĩ về việc này thì Thành Bích Quân đột ngột xông vào động phủ.
- Cha, mọi chuyện sao rồi?
- Chuyện này để nói sau đi, con tới đây làm gì?
Hiện giờ Thành Cơ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây rồi đi tìm Liệt Giới Phù mà thôi.
Nghe Thành Cơ hỏi, nàng mới kịp phản ứng.
- Hồng Anh Thiếu Gia thật không đơn giản đâu ạ, con nghe nói hắn chỉ dùng một quyền là cót hể giết chết Dược Hoành Hà của Côn tông, người đứng thứ hai trên Đỉnh bảng đấy, còn một đao khiến Nhiễm Bất Thương trong Hư Kiếm Tông, đứng thứ 37 Đỉnh Bảng bị trọng thương nữa.
Nghe nữ nhi nói thế, Thành Cơ liền khẳng định đúng là mình không đoán sai, Hồng Anh Thiếu Gia đích thật đã đắc tội với Đại Tông môn. Khó trách hắn không tiếp tục động thủ với mình.
-