Chương 282
Địch Cửu giao phi thuyền cho Điền Khô điều khiển, còn bản thân hắn thì tiến vào khoang thuyền để tập trung luyện hóa Chân Linh thế giới.
Bởi vì trong thức hải của hắn có tia thiểm điệm màu vàng, nên Địch Cửu dám khẳng định ngay cả thần niệm của Chân Vực Vực Chủ cũng không thể sánh bằng mình.
Sau khi thần niệm thẩm thấu vào Chân Linh thế giới, hắn lập tức hiểu rõ tình hình trong đấy. Lịch Giám vốn chưa từng triệt để luyện hóa Chân Linh thế giới này mà chỉ luyện hóa được một phần nhỏ, vậy nên đồ vật của ông ta mới chồng chất trong một góc.
Sau bao năm nhìn quen đồ tốt, tầm mắt Địch Cửu hiện giờ rất cao, cho nên dù đồ vật của Lịch Giám khá đa dạng, có đủ cả các loại linh đan, linh thảo, công pháp và pháp bảo nhưng hắn vẫn không mấy quan tâm.
Bản thân hắn đã là bát phẩm Đan Vương và đỉnh cấp Khí Vương, sao lại cần để ý tới những này chứ? Đối với Địch Cửu mà nói, thứ có giá trị nhất ở đây chỉ có mỗi Chân Linh thế giới.
Sở dĩ đến bây giờ mà Lịch Giám còn chưa luyện hóa thành công chiếc nhẫn này chủ yếu là do thần niệm của ông ta không đủ, hơn nữa ông ấy còn bị trọng thương chưa lành. Địch Cửu thì khác, hắn không bị thương, thần niệm lại còn hơn xa Lịch Giám, thậm chí ngay cả thần niệm của nữ tu chỉ còn lại có Nguyên Thần kia cũng kém hắn tít tắp.
Cấm chế của Chân Linh thế giới đứng trước thần niệm của Địch Cửu thật giống như củi khô gặp lửa, bị đốt cháy liên tục...
Ba tháng sau, Chân Linh thế giới đã triệt để hiện ra trước mặt Địch Cửu, trong lòng hắn thầm cảm khái không thôi. Nếu so với ngũ đại lục thì nó còn hơi nhỏ, tuy nhiên nếu lấy Trái Đất nhét vào Chân Linh thế giới thì đoán chừng sẽ không cách nào nhìn thấy bóng dáng Trái Đất nữa.
Tình cảnh bên trong không tốt lắm, chỉ có một ít linh thảo thưa thớt, non sông nước biếc, linh khí tàm tạm. Nhưng dựa theo cảm giác của mình thì Địch Cửu lại cho rằng nó cực kỳ vững chắc.
Địch Cửu đưa tất cả mọi thứ từ trong Tiểu Thế Giới sang đây, đặc biệt là cây Thất Sắc Bàn Đào kia, dù hắn đã thả mấy dòng cực phẩm linh mạch ở bên cạnh nhưng Thất Sắc Bàn Đào ở bên trong nhẫn chỉ có thể duy trì dáng vẻ không chết không sống.
Hiển nhiên một nơi không có quy tắc thiên địa thì không thích hợp cho loại linh vật như Thất Sắc Bàn Đào tồn tại.
Sau khi được chuyển đến Chân Linh thế giới, Thất Sắc Bàn Đào rõ ràng hiển thị nhiều hơn một tia sinh cơ. Tới khi một dòng cực phẩm linh mạch được Địch Cửu đặt bên cạnh thì khí tức Thất Sắc Bàn Đào trở nên thịnh vượng hơn hẳn.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, xem ra cái cây quý giá này có thể tiếp tục trưởng thành trong chỗ ở mới rồi.
…
Đã lên tới tận Nguyên Hồn tầng bốn rồi? Địch Cửu kinh hãi khi trông thấy tu vi Địch Địch, tiến độ tu luyện như vậy có hơi nhanh quá rồi.
- A Cửu, tỷ lại thăng cấp này!
Địch Địch rất đắc ý.
Địch Cửu lắc đầu:
- Tư chất của tỷ quá cao, lại thêm tài nguyên đầy đủ nên mới tiến bộ nhanh như vậy.
- Như thế không tốt sao?
Địch Địch không hiểu, tu vi đương nhiên phải càng cao càng tốt mới đúng chứ.
- Tu vi bao gồm căn cơ, cảnh giới, tâm cảnh và các nhân tố khác. Tỷ chỉ mới tu luyện được mấy năm, tâm cảnh bất ổn, rất dễ dàng tạo thành căn cơ tán loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Địch Cửu nghiêm mặt đáp.
Địch Địch không đồng ý:
- Thế nhưng tỷ không cảm thấy căn cơ của mình bất ổn, tâm cảnh của tỷ cũng rất tốt mà.
Địch Cửu lấy ra một cái nhẫn đưa cho Địch Địch rồi bảo:
- Tỷ luyện hóa giới chỉ này đi, đây là một cái Tiểu Thế Giới. Bên trong có rất nhiều ngọc giản tâm đắc của ta ghi chép lại phương diện luyện đan, luyện khí và Trận Đạo. Sau này mỗi lần bế quan, tỷ hãy thử nghiên cứu ba lĩnh vực đó, chúng sẽ giúp tỷ củng cố thêm tâm cảnh.
- Được, cám ơn A Cửu.
Địch Địch nhận lấy giới chỉ.
Địch Cửu chỉ vào cái nhẫn:
- Giới chỉ này khi được luyện hóa rồi thì sẽ trở nên vô hình, chỉ mình tỷ có thể trông thấy. Trong đó còn có mấy cái Đao Ý Phù ta để dành cho tỷ đấy.
Địch Địch nghe vậy bèn hào hứng thẩm thấu thần niệm vào xem.
- Chờ lát nữa hãy luyện hóa, ta còn có Thần Niệm Độn cùng Thần Niệm Đoán muốn truyền cho tỷ và Điền thúc...
Địch Cửu tiếp tục lấy ra mấy miếng ngọc giản.
Thần Niệm Độn là đỉnh cấp độn pháp, đương nhiên phải truyền thụ cho người bên cạnh mình.
...
Ba ngày sau, Địch Cửu xuất hiện ở bên ngoài Ngũ Lục thành. Địch Địch và Điền Khô đều đang tu luyện trong Chân Linh thế giới, trong Tiểu Thế Giới rất khó tu luyện, quy tắc trong Chân Linh thế giới mặc dù kém hơn Thế giới Tiểu trung ương nhưng lại đủ cho hai người bế quan.
Hơn nữa Chân Linh thế giới vững chắc hơn nhiều so với Tiểu Thế Giới, nó sẽ không tùy tiện vỡ nát, đã vậy trong đó lại còn có hơn trăm dòng linh mạch nữa.
Mục đích duy nhất của Địch Cửu khi đến Ngũ Lục thành là vì Ngũ Lục Đạo Tháp, hắn muốn cảm ngộ tất cả cơ sở pháp tắc trong đấy.
Sau khi rời khỏi Tiểu Trung Ương tinh, Địch Cửu chưa từng gặp lại Địch Phi Tuyết, thế nhưng hắn biết nàng ta không phải đèn cạn dầu, cô nàng này có được Ngũ Lục Đạo Tắc Văn, thời điểm Ngũ Lục Đạo Tháp mở ra, nữ nhân ấy nhất định sẽ tới. Bởi vì nếu bỏ lỡ lần này thì nói không chừng về sau nàng ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Bất chấp việc hắn cũng thuộc dòng dõi Địch gia, hơn nữa Địch Phi Tuyết còn là người bị hại, thế nhưng Địch Cửu vẫn chẳng có bao nhiêu hảo cảm với nàng. Nữ nhân này giả heo ăn thịt hổ, thực lực hơn xa tu sĩ cùng giai. Rõ ràng có thể leo lên vị trí đệ nhất Hải Bảng nhưng vẫn cứ giả bộ xếp thứ hai mươi ba.
Địch Cửu chẳng thèm dịch dung bởi vì thần niệm cấp mười một hoàn toàn có thể ẩn giấu thân thể, trừ phi có cường giả Hóa Chân đỉnh cấp chuyên môn theo dõi hắn, nếu không thì không một ai có thể phát hiện hắn đi vào Ngũ Lục thành.
Sau khi vào trong, Địch Cửu nhanh chóng phát hiện bầu không khí nơi đây có chút cổ quái.
Mấy tháng trôi qua rồi mà khắp nơi vẫn còn đang đàm luận về việc trụ sở Hư Kiếm tông tại Tiểu Trung Ương tinh bị hủy. Giống như Côn tông, tông chủ Hư Kiếm tông cũng đã chết, hơn nữa lần này còn bị người khác công khai giết ngay trên quảng trường. Không chỉ vậy, trưởng lão Cái Thụ có tu vi Hóa Chân tầng bốn và mấy đệ tử thiên tài của Hư Kiếm tông cũng đều đã vẫn lạc tại Tiểu Trung Ương tinh.
Không ai trông thấy hung thủ, nhưng theo tin đồn được lưu truyền thì kẻ làm chuyện này là một thiếu niên có chòm râu dài. Thiếu niên này rất mạnh, tu vi đã là Hóa Chân tầng năm. Sở dĩ y đồ sát trụ sở Hư Kiếm tông tại quảng trường Tiểu Thế Giới tinh là bởi vì tông chủ nhà bọn họ đắc tội y, hơn nữa còn đắc tội đến tận hai lần. Thứ nhất, Tiêu Vô tranh giành một danh ngạch đi Chân Vực thiên tài chiến, thứ hai, Tiêu Vô mua mất Uẩn Chân Quyết Quả mà thiếu niên nọ đang rất cần.
Địch Cửu vô cùng ngạc nhiên khi nghe tin đồn này. Hắn không có hảo cảm đối với Hư Kiếm tông, đối với thiếu niên râu ria kia cũng giống như vậy. Tuy hắn không sợ bị người khác tìm tới cửa, thế nhưng có thể không bị dính đến phiền phức thì đương nhiên càng tốt hơn.
Bên ngoài Ngũ Lục Đạo Tháp bị từng tầng đạo vận bao phủ, nhìn cứ như sương mù vô hình, có cảm giác không thể chạm tay tới.
Nếu đổi thành một người khác, đừng bảo tìm tới lối vào Ngũ Lục Đạo Tháp, ngay cả vị trí chính xác của toàn tháp chỉ sợ cũng chẳng thấy.
Địch Cửu thì khác, hiện giờ hắn đang cực kỳ vui mừng, bởi vì khi vừa đi đến biên giới đạo vận thì hắn liền nhận ra cơ sở pháp tắc mà mình từng cảm ngộ được trong Ngũ Lục Đạo Tháp. Giờ phút này, chúng hiện lên rõ ràng trong ý niệm, tạo thành một con đường mơ hồ trước mặt hắn.
Địch Cửu chỉ cần nhấc chân lên, con đường lập tức biến mất trong quy tắc như sương mù không màu.
Mỗi một bước đi, Địch Cửu có thể rõ ràng cảm nhận được vị trí bước kế tiếp ở nơi nào. Đến tận bước thứ 90, Địch Cửu mới ngừng lại. Trước mặt hắn bây giờ là khí tức đạo vận vô cùng mông lung, hắn hoàn toàn không biết bước thứ 91 cần phải đặt chân ở đâu.
Quả nhiên có liên quan tới việc mình lên tới tầng thứ 90. Địch Cửu không dám vọng động, bởi vì hắn biết Ngũ Lục Đạo Tháp hẳn sẽ không dễ dàng xâm nhập như vậy.
Địch Cửu ngồi nguyên tại chỗ, thần niệm tiến vào chỗ sâu nhất trong thức hải, cố gắng thôi động đạo tắc màu vàng từ viên đá nhỏ kia. Tia thiểm điện ấy vẫn chưa được tính là thứ thuộc về hắn, bây giờ không dùng thì còn đợi đến lúc nào nữa?
Nhưng khiến Địch Cửu buồn phiền là tia đạo tắc nọ chẳng buồn nhúc nhích tẹo nào, cứ như nó không hề cảm nhận được yêu cầu của hắn vậy.
Sau khi thử đi thử lại mấy chục lần, Địch Cửu bắt đầu hơi nổi nóng. Cái đạo tắc quỷ quái kia rõ ràng nương nhờ trong thức hải của mình bấy lâu nay, vậy mà bây giờ mình cần giúp đỡ chút xíu mà thôi, thế mà nó lại kiên quyết không chịu. Cái tia đạo tắc ấy quả thực không có tí xíu tâm thái ăn nhờ ở đậu chút nào.
Thần niệm điên cuồng cuốn lên, Địch Cửu dứt khoát lấy viên đá xám ra, cầm trên tay mình.
Đạo tắc màu vàng không thuộc về hắn, thế nhưng viên đá xám nhỏ kia là thứ do chính hắn nhặt được. Địch Cửu tu luyện tới Hóa Chân tầng một, lại tiếp xúc đến các loại quy tắc sớm hơn tu sĩ khác, loáng thoáng cảm giác được tia đạo tắc màu vàng sẽ không ôm theo viên đá chạy đi. Bởi vì viên đá xám là thứ thuộc về hắn, nếu nó dám tự ý cướp viên đá bỏ trốn thì sẽ có một loại nhân quả ràng buộc.
Vừa cầm viên đá, Địch Cửu mơ hồ cảm giác được Thư Giới bỗng nhúc nhích.
Kiến thức trong cuốn sách thần kỳ nọ quá mức mênh mông, đến tận bây giờ mà Địch Cửu cũng chỉ học hỏi được một chút râu ria của nó.
Thư Giới khẽ động, thần niệm Địch Cửu lập tức tiến vào trong. Hắn phát hiện nó lại xuất hiện nhiều thêm một tờ. Một trang này đứng trước trang nói về Kiến Mộc, trên đó chỉ có một viên bàn khổng lồ nhưng hình dáng lại mờ mờ ảo ảo.
Dù chỉ là đồ án nhưng viên bàn vẫn tỏa ra khí tức mênh mông, thật giống như nó chứa toàn bộ Hỗn Độn vũ trụ trong đấy...
Địch Cửu vừa nghĩ đến Hỗn Độn vũ trụ thì đã nhìn thấy phía dưới có chú giải:
- Vũ Trụ Thai Mô, nguyên khởi Hỗn Độn, chiết xuất ức vạn vũ trụ, diễn vạn vật sinh linh...