Thế Giới Thứ Chín

Chương 296

Chương 296


Địch Cửu không cưỡng ép hỏi han nữa, hắn và những tu sĩ dự thi bước đến một cái bình đài ở giữa quảng trường.
Trên bình đài có 1200 cái bàn, không có số hiệu, Địch Cửu tìm một cái ghế ngồi xuống như những thí sinh khác. Hắn không biết tại sao thiên tài Chân Vực chiến lại có bàn ghế, chẳng lẽ là phát bài thi khảo thí? Thi đấu ở tu chân giới không phải chỉ là đấu pháp thôi sao?
Chờ sau khi tất cả các thí sinh đã ngồi xuống rồi, vị nam tử trung niên kia mới tiếp tục nói:
- Ta là thành chủ Thăng Tiên thành, Tây Cốc Bác Dương, cuộc chiến thiên tài năm nay là do ta chủ trì. Thiên tài Chân Vực chiến lần này có 1200 người tham gia, trước khi vòng tranh tài thứ nhất bắt đầu, xin tất cả tu sĩ quá 200 tuổi đứng ra, tự động rời khỏi. Các vị có thời gian mười giây.
Địch Cửu chú ý tới Cốc Giác, hắn tin thần niệm của mình sẽ không nhìn lầm, trong cơ thể của Cốc Giác hẳn có hai Nguyên Thần. Một Nguyên Thần trong đó chắc chắn đã hơn 200 tuổi, hắn rất tò mò không biết Cốc Giác có bị phát hiện hay không.
- 10,9, 8,7...
Tây Cốc Bác Dương đếm rất nhanh, trong phút chốc đã đếm về số một.
Không ai đứng dậy lui ra ngoài, Địch Cửu đang thầm nghĩ hẳn mọi người đều biết rõ quy tắc nên sẽ không vi phạm thì đột nhiên có hai bóng người bay thẳng lên trời.
Thần niệm của Địch Cửu vẫn luôn chú ý đến xung quanh, hai bóng người vừa bay lên trời kia chính là một trong những thí sinh tham gia khảo thí. Sau khi hai tên này bay lên mấy chục trượng thì bỗng nhiên "Oành oành", cơ thể bọn họ nổ tung, cuối cùng ngay cả huyết vụ đều biến mất không thấy đâu nữa.
Địch Cửu lập tức nhìn xuống chiếc ghế của mình, tuy hắn không phát hiện ra điều gì bất ổn nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra. Trên ghế không có bố trí pháp trận, pháp trận kia xuất hiện từ dưới mặt đất.
Làm Địch Cửu bất ngờ hơn chính là Cốc Giác lại không có việc gì, trong thân thể gã nhất định có hai Nguyên Thần, nhưng xem ra pháp trận nơi này lại không phát hiện ra được.
Đồng thời Địch Cửu cũng nhìn thấy tên thiếu niên mặt mọc đầy râu kia, không biết y lấy được lệnh bài tư cách ở đâu, hiện tại kiểm tra tuổi tác cũng không xảy ra vấn đề gì.
- Xong, hai tên ngụy thiên tài quá hai trăm tuổi đã bị loại, hiện tại ta sẽ công bố quy tắc và ban thưởng lần thiên tài Chân Vực chiến này.
Tây Cốc Bác Dương tựa hồ rất hài lòng vì chỉ có hai người gian lận.
Thần niệm Địch Cửu mặc dù không thể rà soát Thăng Tiên quảng trường triệt để, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nơi đây có ít nhất hai mươi tên cường giả tối đỉnh, khí tức những kẻ ấy đều là Vực cảnh. Tuy Tây Cốc Bác Dương trước mặt cũng có tu vi Vực cảnh, nhưng lại kém hơn những cường giả kia một khoảng, đoán chừng là Vực cảnh tầng một.
Giờ phút này vô luận là tu sĩ ngồi xem trên quảng trường, hay là tu sĩ dự thi đều cực kỳ yên lặng. Bọn họ biết quy tắc thiên tài Chân Vực chiến năm nay đã thay đổi, hơn nữa danh ngạch tiến vào Thăng Tiên Trận chỉ còn bốn người.
Quảng trường trở nên yên tĩnh thì thanh âm Tây Cốc Bác Dương lại càng rõ ràng hơn.
- Thiên tài Chân Vực chiến các lần trước có đến 17 người có thể tiến vào Thăng Tiên Trận đi đến Tiên giới. Thế nhưng Thăng Tiên Trận hiện tại bất ổn, danh ngạch năm nay chỉ còn bốn người. Mà bốn người này sau khi đến Tiên giới phải báo cho người phụ trách nơi đó biết Chân Vực Thăng Tiên Trận sắp đóng lại. Bốn danh ngạch được phân phối như sau, hạng nhất hai người, hạng hai và hạng ba mỗi người một suất.
Quy tắc tranh tài chia làm ba lượt, hai vòng đầu dựa theo điểm mà tính, vòng thứ ba khiêu chiến. Vòng thứ nhất đấu tri thức, vòng thứ hai đấu pháp, tổng điểm mỗi vòng là 100 điểm, ba hạng đầu sẽ dựa theo tổng điểm hai vòng đầu tiên mà xếp. Vòng thứ ba là vòng khiêu chiến, chỉ cần có điểm tích lũy trước 20 hạng đầu đều có thể khiêu chiến với ba hạng đầu. Về phần quy tắc khiêu chiến thì vòng thứ ba sẽ công bố. Trước khi bắt đầu, các thí sinh hãy dùng thần niệm mở cấm chế ẩn nấp tại vị trí của mình đi.
Không cần Tây Cốc Bác Dương nói, các thí sinh trên quảng trường đã sớm mở cấm chế ở nơi mình ngồi rồi.
Thanh âm của Tây Cốc Bác Dương tiếp tục vang lên:
- Vòng thứ nhất có mười đề mục, mời mọi người viết đáp áp xuống trận pháp bình phong trước mặt, đừng quên ghi tên mình vào.
Sau khi Địch Cửu bố trí cấm chế, trên mặt bàn trước mặt hắn cũng xuất hiện một cái trận pháp bình phong, trên bình phong có mười câu hỏi. Hắn theo bản năng nhìn màn hình trận pháp to lớn giữa quảng trường, đoán chừng chỉ cần mình làm xong, màn hình trận pháp kia sẽ xuất hiện điểm số và thứ hạng.
Loại khảo thí này có thể phòng chống được sự gian lận
Câu thứ nhất là một đầu linh mạch lớn màu lam, sau đó yêu cầu thí sinh giải thích đây là linh mạch gì, xuất hiện ở nơi nào.
Bình thường câu thứ nhất đều là câu cho điểm, thế nhưng Địch Cửu biết nếu như mình không có Thư Giới thì ngay cả câu cho điểm ấy hắn cũng không trả lời được. Đây chính là Lôi linh mạch.
Nơi Lôi linh mạch xuất hiện nhất định phải có quy tắc hệ Lôi rõ ràng. Đáng tiếc thực lực Địch Cửu lúc trước quá kém, không lợi dụng được Lôi quy tắc trong động phủ kia.
...
Ngoài cùng bên trái Thăng Tiên quảng trường có một tòa lầu các, bên trong có hơn mười tên cường giả tối đỉnh, từ nơi này nhìn ra có thể quan sát toàn bộ Thăng Tiên quảng trường.
Một nam tử da nhăn nheo, khuôn mặt dài ngoằng như ngựa trông khá kỳ dị và đôi mi bị lệch, đang ngồi ngoài cùng.
Tuy dáng vẻ xấu xí như thế nhưng ông ta lại là đệ nhất cường giả của Chân Vực, Mai Bát Phiến. Người nọ không chỉ có tu vi tuyệt luân mà còn tâm ngoan thủ lạc vô cùng, bất cứ người nào đối địch với ông ta đều không có kết quả tốt, tất cả đều bị nhổ cỏ tận gốc.
Đồng thời Mai Bát Phiến còn là đệ nhất Vực Chủ Mai Nhất Vực, xuất thân Mai gia. Do tài nguyên một gia tộc Chân Vực không thể nào bằng với nhất vực chi chủ, cho nên Mai Bát Phiến đơn thương độc mã tới cửa tiêu diệt đệ nhất cường giả Khôn Nhất Vực, sau đó đổi Khôn Nhất Vực thành Mai Nhất Vực.
Có người nói lúc trước khi Mai Bát Phiến tàn sát Khôn Nhất Vực, vô luận là già trẻ lớn bé, chỉ cần là người của Khôn Nhất Vực ông ta đều giết.
Kể từ đó, trong Chân Vực không còn ai dám trêu vào ông ta nữa. Nếu không phải Thăng Tiên Trận do đông đảo cường giả Chân Vực quản lý, Mai Bát Phiến không thể một mình ăn được thì ông ta sớm đã chiếm làm của riêng rồi.
- Mai Vực Chủ, vị trí hạng nhất thiên tài Chân Vực chiến lần này không phải Mai Chí Vân của Mai Nhất Vực ngươi thì không còn ai khác.
Người nói là một nam tử dáng người thon dài, gã là một trong ngũ đại Vực Chủ, Tiệt Tinh Vực Bái Hoằng.
- Ha ha ha!
Mai Bát Phiến cười đắc ý, mặt ngựa run rẩy hồi lâu.
- Bái Vực Chủ quá khiêm tốn, Tiệt Tinh Vực Bái Thiếu Tượng có tư chất nghịch thiên, hơn nữa y vừa thu được thiên đại cơ duyên tại Tiểu Trung Ương Tinh, cũng rất có tiềm lực tranh đoạt hạng nhất đấy.
Tuy nói như thế nhưng mọi người ở đây đều nghe ra đó chỉ là lời xã giao mà thôi. Trên thực tế lão ta đã nhắm trúng hạng nhất, nhi tử Mai Chí Vân của lão đã có tu vi Hóa Chân tầng bảy, loại thi đấu này đạt tới Kiếp Sinh cảnh trước 200 tuổi đã xem như là đỉnh cấp thiên tài rồi, nếu như không phải Tiểu Trung Ương Tinh mở ra trước khi thiên tài Chân Vực chiến bắt đầu thì tu sĩ Hóa Chân tham gia nhất định không vượt quá ba người.
Bái Thiếu Tượng Hóa Chân tầng hai, đối với Mai Chí Vân mà nói thì chẳng là thứ gì.
Đám người nhao nhao suy đoán hạng nhất lần này rất có thể là Mai Chí Vân, chuyện này khiến Mai Bát Phiến càng thêm đắc ý. Lão ta đã bước vào Vực cảnh tầng chín, ở Chân Vực không còn nơi phát triển nữa, cho nên lão dự định sau lần thiên tài Chân Vực chiến này sẽ đến Tiên giới.
- Thiên Kim Vực Chủ, ngươi có ý kiến gì không?
Vực Chủ Tiệt Tinh Vực Bái Hoằng vốn không hợp với Thiên Kim Vực Chủ Huyễn Trường Trúc, hiện tại tất cả mọi người đều tán dương Mai Chí Vân, Thiên Kim Vực Chủ lại không nói gì, ông ta liền bắt thóp lấy.
Ngay cả Mai Bát Phiến đang tự đắc cũng đưa mắt nhìn Huyễn Trường Trúc, lão không để Thiên Kim Vực Chủ vào mắt, trong ngũ đại vực Chân Vực, Thiên Kim Vực Chủ bất quá chỉ xếp hạng tư mà thôi. Nếu như Thiên Kim Vực Chủ có ý kiến với Mai Nhất Vực, lão nhất định sẽ xử lý y trước khi tiến vào Tiên giới.
Thiên Kim Vực Chủ tủm tỉm cười.
- Ta cũng cho rằng Chí Vân khả năng cao sẽ lấy được hạng nhất, thế nhưng trong đám thí sinh dự thi lần này cần phải chú ý một người, mặc dù hắn không bằng Chí Vân nhưng cũng có cơ hội tranh đoạt hạng nhất..
- Là ai?
Mai Bát Phiến lập tức hỏi, lão ta không cho rằng Huyễn Trường Trúc sẽ nói vu vơ để khiêu khích mình.
- Địch Cửu, ở Thế giới Tiểu trung ương hắn còn có ngoại hiệu là Hồng Anh thiếu gia. Pháp bảo của hắn là một thanh trường đao, quanh năm đều cõng ở sau lưng.
Huyễn Trường Trúc trầm giọng nói.
Trước đó y cứ tưởng Địch Cửu không có tư cách tham gia thiên tài Chân Vực chiến, nhưng hiện tại thấy Địch Cửu ngồi trong đám thí sinh thì y biết mình đã lầm rồi. Địch Cửu vẫn chưa đến 200 tuổi, đây quả thật là một sự tình nghe rợn cả người.
- Địch Cửu?
Mai Bát Phiến chau mày, dường như lão chưa từng nghe qua cái tên này.
Thiên Kim Vực Chủ chỉ vào Bái Hoằng rồi bảo:
- Ta tin ở đây không có ai hiểu Địch Cửu hơn Tiệt Tinh Vực Chủ, bằng hữu Địch Cửu là hung thủ giết chết con trai ông ấy tại Tiểu Trung Ương Tinh. Nếu như đổi là ta, ta tuyệt không có ý chí lớn như Tiệt Tinh Vực Chủ, còn cho hắn đến tham gia cuộc chiến ngày hôm nay đâu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất