Chương 298
- Mau nhìn thứ hạng đầu tiên đi…
Đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên trong quảng trường.
Trên thực tế chẳng cần người nọ hô hào thì tất cả mọi người cũng đang ngơ ngác nhìn thứ tự trên bình phong trận pháp kia, không ngờ hạng nhất lại là một cái tên chưa bao giờ xuất hiện tại Chân Vực này: Địch Cửu.
Địch Cửu, đạt được 100 điểm, tu sĩ đến từ Tinh Hà phái tại Thế giới Tiểu trung ương.
- Trời ạ, đây là điểm tối đa đó.
- Địch Cửu là ai thế?
- Làm sao người đạt được vị trí đệ nhất lại đến từ Thế giới Tiểu trung ương?
Không ai rảnh rỗi đi quan tâm Mai Chí Vân nữa, dường như tất cả mọi người đều chỉ chú ý tới một vấn đề, đó chính là lai lịch của Địch Cửu.
- Không đúng, vì sao Mai Chí Vân lại là hạng 3, hạng 2 là Hồ Bất Nhượng kìa, người nọ là ai, lại thêm một người mà ta chưa từng nghe tới.
Thời điểm mọi người đang xôn xao bàn luận về Địch Cửu thì một tin tức nữa được phát ra, càng làm cho quảng trường Thăng Thiên thêm ồn ào, náo nhiệt.
Trên bình phong trận pháp xuất hiện danh bài đứng thứ hai Hồ Bất Nhượng ở ngay dưới Địch Cửu, người này đạt được 90 điểm, là tán tu cũng tới từ Thế giới Tiểu trung ương.
Hạng nhất bị Địch Cửu cướp đi chưa nói, vậy mà lúc này còn lòi ra thêm một tên tán tu ở vị trí thứ hai. Việc hạng nhất và hạng nhì đều đến từ Thế giới Tiểu trung ương khiến người của Chân Vực không cách nào tiếp thu nổi.
- Còn hạng mười nữa, cũng đến từ nơi đó kìa.
Rất nhanh liền có người phát hiện tốp 10 không chỉ hai hạng đầu là bị Thế giới Tiểu trung ương tranh mất suất, ngay cả hạng mười cũng như thế.
Người này chính là Cốc Giác, được 71 điểm, đến từ Hư Kiếm tông của Thế giới Tiểu trung ương.
Trên lầu treo tại biên giới quảng trường Thăng Thiên, sắc mặt Mai Bát Phiến âm trầm cực độ. Ông ta tin chắc Mai Chí Vân nhất định sẽ đoạt được hạng nhất, nhưng không ngờ con mình lại bị đẩy xuống hạng ba. Mà hạng ba cũng thôi đi, ai dè lần lượt hai người đứng đầu đều không tới từ Chân Vực. Thế thì quăng mặt mũi Thiên tài đệ nhất Chân Vực của Mai gia ông đi nơi nào?
- Không ngờ hắn lại được hạng nhất!
Thiên Kim Vực Chủ Huyễn Trường Trúc cũng không nhịn được rung động mà nhìn chằm chằm về tấm bình phong lớn, y biết lần này Địch Cửu có thừa khả năng để thu hoạch được một trong ba vị trí đầu, thế nhưng y thật sự không ngờ ngay tại vòng đầu tiên hắn đã lấy được điểm tối đa rồi. Càng nghĩ, Huyễn Trường Trúc lại càng tin bí mật của Địch Cửu so với y tưởng tượng còn nhiều hơn và lớn hơn nữa.
Huyễn Trường Trúc nhớ lại những lần mình từng gặp Địch Cửu thì phát hiện ra đây là một người cực kỳ nguy hiểm.
Đột nhiên Mai Bát Phiến đứng bật dậy, đi ra ngoài, sắc mặt ông ta lúc này cực kỳ âm trầm. Ông ta vừa ra khỏi lầu treo thì bên ngoài liền xuất hiện một nam tử còng lưng.
- Cẩu Thương, ngươi xử lý cái người tên Địch Cửu kia đi, đừng để hắn tham gia vòng đấu pháp vào 3 ngày sau.
Mai Bát Phiến gằn giọng bảo.
- Vâng, thưa Chủ thượng.
Tên gù kính cẩn nói rồi xoay người rời đi. Thái độ của gã bình thản như thể chủ nhân chỉ vừa kêu gã đi mua một bình xì dầu thôi vậy.
….
- Địch Cửu, vậy mà ngươi lại được hạng nhất.
Ngữ khí của Tiển Tắc đầy kích động. Thực lực Địch Cửu y biết rất rõ, cộng với số điểm tích lũy từ vòng đầu tiên thì việc lấy được một trong ba vị trí đầu hẳn sẽ không có gì bất ngờ cả.
- Lão ca, đi thôi, huynh theo giúp ta một ít chuyện đi.
Khảo hạch vòng thứ hai là vào ba ngày sau, thế nhưng đối với Địch Cửu lúc này, việc tìm kiếm Hàn Thanh Y mới là quan trọng nhất.
Không đợi Địch Cửu kịp đi thì một tên tu sĩ Tích Hải trẻ tuổi đã bước tới trước mặt Địch Cửu, ôm quyền nói:
- Ngài chính là Hồng Anh Thiếu Gia có đúng không?
- Không sai, là ta đây.
Hắn bình tĩnh đáp.
- Hôm nay Trang chủ nhà ta có bày tiệc tại phòng chữ Giáp số 7 tại Khách sạn Thăng Tiên vì ngài mà ăn mừng, mong Hồng Anh Thiếu Gia nể mặt tới dự.
Vừa nói, người thanh niên vừa cầm một tấm thiếp mời màu vàng dâng lên cho Địch Cửu.
Hắn không giơ tay ra tiếp nhận mà dùng ngữ khí lạnh nhạt hỏi:
- Trang chủ nhà ngươi là ai?
Tu sĩ vội vàng đáp:
- Thưa ngài, Trang chủ nhà ta chính Hàn Vô Thủy, chủ nhân của Lạc Băng Sơn Trang.
Nghe vậy, Địch Cửu mới đưa tay tiếp nhận thư mời.
- Ngươi trở về đi, ta sẽ tới ngay.
- Vâng, thưa ngài.
Người nọ thi lễ rồi quay người rời đi.
Địch Cửu quay sang bảo với Tiển Tắc:
- Lão ca à, huynh về nhà nghỉ chờ ta trước, ta đi hoàn thành một cái phó ước, rất nhanh sẽ trở về.
Hàn Thanh Y vốn là người của Lạc Băng Sơn Trang, bây giờ Trang chủ nhà người ta đã mời hắn, hắn nhất định phải tới, có khi Cảnh Mạt Song cũng đang ở đó không chừng.
- Được rồi, vậy đệ đi cẩn thận.
Tiển Tắc hoàn toàn yên tâm về Địch Cửu, hắn không phải người chưa từng trải việc đời. Lúc trước, đến Thiên Kim Vực Chủ còn phải chừa chút mặt mũi cho hắn, huống chi Lạc Băng Sơn Trang hẵng còn kém xa Huyễn Trường Trúc.
Địch Cửu trực tiếp đi thẳng tới phòng chữ Giáp số 7 đã được hẹn.
Tại khách sạn Thăng Tiên, phòng chữ giáp là gian phòng có cấp bậc cao nhất, loại cấp bậc này dựa theo thứ tự từ mà sắp xếp. Lạc Băng Sơn Trang có thể xếp hạng 7, điều đó nói lên địa vị của họ tại Chân Vực tuyệt không thể coi thường.
Gian phòng mà Địch Cửu thuê cũng là gian phòng có giá cao nhất nhưng so ra vẫn kém xa phòng chữ Giáp.
Loại khác biệt này, Địch Cửu vừa tới nơi là cảm nhận được liền. Dù cách cấm chế nhưng hắn vẫn nhìn thấy được một chút non xanh nước biếc bao quanh trong ấy.
Việc một động phủ được bố trí cảnh vật thiên nhiên thì phải dùng đến vật liệu không gian, đây không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận được.
Hắn vươn tay gõ gõ cấm chế, rất nhanh nó liền được mở ra, một thiếu nữ thanh tú bước ra thi lễ một cái rồi nói với người đứng trước mặt mình:
- Trang chủ đợi ngài đã lâu, mời ngài đi theo nô tỳ.
Đi xuyên qua hai dãy núi liên miên và một dòng sông kéo dài, cuối cùng cả hai cũng tới trước cửa một đại điện to lớn.
- Ha ha, mau mời Hồng Anh Thiếu Gia vào đi.
Một thanh âm cởi mở truyền ra, đi theo đó là cấm chế đại điện liền biến thành một đầu thông đạo được lát linh ngọc trải dài, thông vào chỗ sâu nhất bên trong.
Địch Cửu tùy tiện quét thần niệm liền cảm nhận được sát trận và khốn trận xung quanh mình. Nhìn đây chẳng giống tiệc mừng chút nào, mà càng giống Hồng Môn Yến nhiều hơn. Bất quá hắn chẳng hề sợ hãi, cũng không có lấy nửa điểm do dự bước vào đại điện.
Thần niệm hiện tại của hắn đã là cấp mười một rồi, cộng với trình độ Vương Sư cấp chín nữa, xem như Khốn Sát Trận mạnh hơn cấp 9 cũng đừng hòng vây giết được hắn. Không phải hắn lấy trận đạo đè ép đối phương, mà chính là lấy thần niệm cậy mạnh đấy.
- Địch Cửu gặp qua Hàn Trang chủ.
Vừa vào đại điện, Địch Cửu đã nhìn thấy một người trung niên nho nhã ngồi phía trên, tu vi hiện tại của y là Vực Cảnh tầng năm.
Hai bên đại điện có hơn mười người nam nữ đang ngồi, trong đó có một mỹ phụ mà diện mạo cực giống Hàn Thanh Y, thực lực là Hóa Chân tầng ba, ngồi ngay bên người Hàn Vô Thủy, Địch Cửu thầm đoán đấy hẳn là mẫu thân của nàng ta.
Trừ Hàn trang chủ thì tu vi người mạnh nhất ở đây chỉ mới là Hóa Chân tầng 8, đối với mấy người này hắn chẳng thèm để ý. Cái Địch Cửu quan tâm là Hàn Thanh Y ở nơi nào kia kìa. Đừng nhìn ở đây có đầy tu sĩ Hóa Chân mà sợ, dù có đánh nhau đi nữa cũng không đủ cho hắn đánh.
- Tốt lắm, Hồng Anh Thiếu Gia quả nhiên quang minh lỗi lạc, mau tới đây, dọn cho thiếu gia một chỗ đi.
Hàn Vô Thủy ân cần chào hỏi.
Hắn biết vì sao y lại nói mình quang minh lỗi lạc, bởi vì khắp nơi đều là Khốn Trận cấp chín, nếu là người bình thường hẳn sẽ không dám vào.
Cùng lúc đó, một thị nữ đi tới muốn dẫn Địch Cửu tới chỗ ngồi nhưng hắn lại cứ đứng im đấy. Chỗ Hàn Vô Thủy chọn cho hắn là chỗ đầu tiên phía dưới y, đây không phải chỗ cho khách hay bạn bè ngồi. Trước lúc xác nhận được rõ ràng tình cảnh của Cảnh Mạt Song, hắn khinh thường ngồi ở chỗ dành cho vãn bối này.
Tựa hồ Hàn Vô Thủy cũng hiểu được tâm tư Địch Cửu nên chỉ mỉm cười mà không tiếp tục bảo Địch Cửu an tọa.
- Hồng Anh Thiếu Gia cũng biết tình cảnh hiện giờ của mình chứ?
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Một người bạn của ta đang nương nhờ quý trang, lần này ta tới là để đón nàng, không biết Thanh Y Tiên Tử có ở đây không?
Thấy đối phương không bận tâm đến câu hỏi của mình, sắc mặt Hàn Vô Thủy lạnh đi. Trông thấy thế, một tên trưởng lão trong đại điện bèn hừ lạnh.
- Hồng Anh Thiếu Gia ỷ mình tài cao mà lớn mật nên không biết nể nang ai hết nhỉ!
Ngược lại với thái độ của tên trưởng lão kia, mỹ phụ trung niên ngồi bên người Hàn Vô Thủy lại tỏ ra khá bình thản, nàng đưa tay ngăn cản lão ta rồi quay sang tủm tỉm cười với Địch Cửu.
- Địch Cửu à, lời vừa rồi của Trang chủ không phải nói suông đâu. Cách đây không lâu, Vực Chủ Tiệt Tinh vực đã biểu lộ ý muốn giết ngươi. Còn có Trác gia Trác Trường Canh và Lịch gia Lịch Lệ đều bất mãn không nhẹ, mà Cường giả đệ nhất Chân Vực Mai Bát Phiến cũng có ý không tốt với ngươi. Nếu ta đoán không sai, ngươi đang bị khá nhiều người để mắt tới, rất có thể vừa ra khỏi khách sạn sẽ bị vây công chém giết đấy.
Địch Cửu bật cười lớn.
- Địch Cửu ta đã dám tới đây sẽ không e ngại mấy việc ám toán kia. Ta sống thì tiếp tục tu luyện, nếu chết liền xem như xong. Ta tới nơi này chỉ vì một việc, lúc trước Thanh Y tiên tử đã thương lượng tốt với ta nên ta mới giao Cảnh Mạt Song cho nàng ấy, hiện tại ta hi vọng Lạc Băng Sơn có thể để vị bằng hữu này đi cùng ta.
Âm thanh lúc nói chuyện của Địch Cửu mang đầy hàn ý, khi hắn đứng lên, tua rua đỏ phía sau không gió mà bay, mang theo một loại khí tức tiêu sát khó mà làm lơ được.
Hàn Vô Thủy hừ lạnh một tiếng, sát khí quanh người cũng bắt đầu cuồng bạo. Địch Cửu thật không biết điều, dám nói chuyện như thế ngay trên địa bàn của y.
Mắt thấy đại chiến có thể bộc phát bất kỳ lúc nào, Hàn Thanh Y mới vội vàng xông ra.
- Địch đạo hữu, ngươi không cần lo lắng. Mặc dù ta không hoàn thành hứa hẹn với ngươi nhưng Mạt Song sư muội vẫn bình yên vô sự.
- Ngươi nói vậy là sao?
Sát ý Địch Cửu vẫn không có nửa điểm giảm bớt, thậm chí còn tăng lên không ít. Chỉ cần Cảnh Mạt Song xảy ra chuyện gì ở đây, hắn sẽ không chút do dự mà động thủ. Cửu cửu tinh đấu đao trận của hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để uống máu rồi.
Tựa hồ hiểu được tính tình Địch Cửu, Hàn Thanh Y nhanh chóng đáp:
- Sau khi ta trở về Chân Vực đã mang Mạt Song đi Cơ gia ngay lập tức. Chỉ là ta không nghĩ tới Cơ gia lại không chịu để nàng ấy tu dưỡng bên trong Tuyền Cơ Hoán Sinh Tuyền, mà ngay cả cô cô mình ta cũng chưa gặp được.
-