Thế Giới Thứ Chín

Chương 31: Người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị

Chương 31: Người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị


Địch Cửu từ từ mở mắt, qua một đêm tu luyện, thực lực của hắn lại tăng lên rất nhiều. Hơn nữa, Địch Cửu còn nhận ra tu luyện ở đây thực sự là không ổn. Nơi này vô cùng thiếu thốn linh khí. Mỗi lần tu luyện đến thời điểm mấu chốt đều cần lượng lớn linh khí, do đó chu thiên vận hành sẽ lập tức bị chậm lại.
Cứ tiếp tục như vậy thì nhất định không phải là cách hay. Địch Cửu đứng dậy thở dài một hơi, hắn biết đây là chuyện không thể giải quyết.
Địa Cầu thiếu thốn linh khí như thế, cho dù hắn có đến bất kỳ thành phố nào khác cũng sẽ như vậy mà thôi.
Biện pháp duy nhất là đi Tiên Nữ tinh tu luyện. Ở đó có dược liệu đỉnh cấp thì nhất định linh khí cũng sẽ dồi dào hơn rất nhiều so với Địa Cầu. Mà muốn đi Tiên Nữ tinh, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Địch Cửu tin rằng dù lúc trước hắn không đưa thẻ báo danh cho Du Hồ Ly thì bản thân cũng không thể thông qua tấm thẻ đó để đạt được tư cách đi Tiên Nữ tinh.
Lạc Bắc mở viện Võ Thuật, tân sinh chắc chắn sẽ không có tư cách đi Tiên Nữ tinh. Tất cả tân sinh đều phải học tập trong một khoảng thời gian dài, sau khi đạt tới một trình độ nhất định thì mới được phép đi tới đó.
Người khác không có cách nào, nhưng hắn thì lại có biện pháp. Hắn còn một cái phi hành khí giấu ở Vong Xuyên sơn mạch, chờ thực lực tăng lên một chút, hắn sẽ nghĩ biện pháp sửa chữa nó.
...
Nhà hàng Tử Hằng, thành phố Lạc Tân.
Đây là một trong mười nhà hàng tốt nhất tại thành phố Lạc Tân. Nó nằm ở ven biển, nên khách hàng đến đây ngoài được thưởng thức mỹ vị ra thì còn có thể ngắm cảnh biển bao la. Chủ nhân của nhà hàng này chính là người thừa kế Dược Phẩm Địch Thị - Địch Tử Hằng.
Lúc này, Địch Tử Hằng đang ngồi trong căn phòng xa hoa nhất, đối diện với hắn là một phụ nữ trung niên nhìn cực kỳ phú quý. Đối mặt với quý bà cao sang này, Địch Tử Hằng có vẻ không đủ tự tin. Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ hắn, chỉ là mẹ hắn luôn không ở nhà từ khi hắn còn rất nhỏ. Mãi đến ba năm trước, khi ba hắn bị bệnh nặng, mẹ hắn mới trở về để chiếu cố.
- Tử Hằng, con thiếu quyết đoán như vậy, tương lai làm sao có thể điều hành cả một tập đoàn lớn đây?
Sắc mặt người phụ nữ trung niên có vẻ không được tốt lắm.
Địch Tử Hằng vốn đã rất trắng, sau khi nghe người phụ nữ trung niên này nói thì sắc mặt lại càng tái hơn, hắn có chút lo lắng nói:
- Mẹ, dù sao con với anh ấy cũng từng là anh em, lại cùng nhau lớn lên, hay là cứ để anh ấy ký tên...
“Đùng!”
Người Phụ nữ trung niên vỗ bàn, tức giận mắng:
- Đồ không có chí tiến thủ! !! Cái tên Địch Tử Mặc kia cùng con chẳng có một chút quan hệ máu mủ nào. Con không biết cái địa vị này là của ai sao? Đây vốn đều là của cái tên Địch Tử Mặc kia. Con còn tiếp tục như thế này thì những thứ kia sẽ vẫn như cũ không thuộc về con. Mẹ nói thật cho con biết, rõ ràng là Địch Tử Mặc không muốn ký tên...
Sau khi kịch liệt thở dốc mấy hơi, người phụ nữ trung niên kia mới bình tĩnh lại rồi từ tốn nói tiếp:
- Địch Tử Mặc còn sống ngày nào thì vị trí của con còn chưa vững chắc ngày đó. Ngay cả Thẩm Tử Ngữ cũng sẽ không thuộc về con. Con thích người ta như vậy thì có ích lợi gì?
Địch Tử Hằng không nói gì, hắn chẳng hiểu nổi tại sao mẹ mình lại tàn nhẫn như vậy. Nếu không phải đã có kết quả kiểm tra DNA trước đó, dựa theo đạo lý, Địch Tử Mặc mới là con ruột của mẹ a.
Do dự một hồi lâu, hắn mới lên tiếng:
- Mẹ, Thẩm Tử Ngữ...
Dường như biết trước được Địch Tử Hằng định nói gì nên bà ta lập tức hừ một tiếng:
- Tương lai con sẽ biết, Thẩm gia sẽ là sự trợ giúp đắc lực nhất của con.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là một thanh âm:
- Chủ tịch, Thẩm tiểu thư đã tới.
Vẻ mặt giận dữ của người phụ nữ trung niên lập tức trở nên bình thường:
- Mau dẫn cô ta đến đây dùng cơm.
- Vâng.
Sau tiếng trả lời kia là tiếng bước chân xa dần.
Một lát sau, người phụ nữ trung niên mang theo vẻ mặt ôn hòa đi tới trước cửa. Lúcnày Thẩm Tử Ngữ đang được một người phụ nữ dẫn tới.
- Tử Ngữ, dì biết gần đây con bề bộn nhiều việc, nếu không phải thăm dò được chuyện này, dì thực sự không muốn ảnh hưởng tới việc học của con.
Người phụ nữ trung niên cười rạng rỡ đi ra ngoài, chủ động nghênh đón Thẩm Tử Ngữ.
- Con chào dì Tú.
Thẩm Tử Ngữ vội vàng khom người chào, cô biết người phụ nữ trước mặt này là mẹ của Địch Tử Mặc, Hề Tú Mai. Không đúng, hiện tại bà ta đã là mẹ của Địch Tử Hằng.
- Mau vào ngồi đi... Tử Hằng, còn ngẩn người ra đó làm gì?
Hề Tú Mai trừng mắt lườm Địch Tử Hằng ở bên cạnh.
Thẩm Tử Ngữ không vào phòng mà chỉ đứng ở cửa ra vào rồi cúi người lễ phép nói:
- Cảm ơn ý tốt của dì Tú, nhưng con sẽ không vào. Con cũng biết mục đích dì Tú gọi con tới đây. Con đã kết hôn rồi. Đối với con thì kết hôn một lần là đủ, không cần phải thêm lần thứ hai. Hơn nữa, thân thể của con vốn không tốt...
Sau khi trở về từ bệnh viện, chuyện thứ nhất mà Thẩm Tử Ngữ làm chính là tuyên bố với Thẩm gia, dù thế nào cô cũng sẽ không tái giá. Hiện tại cô chỉ hy vọng mình có thể thông qua viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc tiến vào Tiên Nữ tinh, rồi tìm cách kéo dài mạng sống ở đó.
Bởi vì thái độ của cô rất kiên quyết, hơn nữa, chuyện làm ăn của Thẩm gia trong khoảng thời gian này cũng có chút chuyển biến tốt, nên gia tộc tạm thời đồng ý với yêu cầu của cô. Thế nhưng nếu như cô không thể khẳng định bản thân tại viện Võ Thuật thì tương lai vẫn phải tận sức vì Thẩm gia.
Hề Tú Mai cười rạng rỡ nói:
- Dì vừa mới nhận được một tin tức, bệnh viện Ái Bác tỉnh Lâm Xuyên mới xuất hiện một vị bác sĩ chuyên khoa tim mạch phi thường lợi hại. Anh ta có thể cứu sống một bệnh nhân đã được đưa đến nhà xác mấy tiếng. Hiện giờ, bệnh nhân đó đã hoàn toàn khôi phục. Dì nghĩ, con nên tìm đến vị bác sĩ này thử xem.
Thẩm Tử Ngữ hơi ngạc nhiên. Trước đó, cô vẫn tưởng rằng Địch gia không biết bệnh tình của mình, ai ngờ người ta đã sớm biết rõ. Nếu như những gì Hề Tú Mai vừa nói đều là thật, vậy thì vị bác sĩ kia thực sự quá lợi hại a.
Thẩm Tử Ngữ hiểu rất rõ bệnh của mình. Lúc trước cô đến Vong Xuyên Tự, trụ trì Hồng Trần đại sư đã nói cho cô biết, trên Địa Cầu không có cách chữa trị bệnh của cô.
Cô biết Hồng Trần đại sư vô cùng lợi hại. Cho nên dù Lâm Xuyên xuất hiện một vị bác sĩ lợi hại hơn nữa thì cũng không thể chữa khỏi cho cô.
Về phần bệnh của cô đã được Địch Cửu chữa khỏi, cô căn bản là không biết.
Tình huống như hiện tại cô cũng đã gặp nhiều. Cô đến bệnh viện cũng không phải lần một lần hai, nhiều lần nằm viện một khoảng thời gian, sau đó bệnh tình đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Thế nhưng những lần chuyển biến tốt đẹp đó, cũng chỉ là bệnh nhẹ đi một phần mà thôi. Bởi vì đã nhiều lần như vậy, nên lần xuất viện này, cô cũng không yêu cầu kiểm tra lại.
- Cảm ơn dì Tú, con chỉ muốn an tĩnh mấy năm để học võ mà thôi. Không quấy rầy dì Tú nữa, con phải đi rồi.
Thẩm Tử Ngữ cúi người chào lần nữa, sau đó lễ phép quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Thẩm Tử Ngữ khuất dần, sắc mặt Hề Tú Mai có chút khó coi. Thẩm Tử Ngữ không gả tới Địch gia, kế hoạch của bà liền không thể thực hiện.
- Mẹ, Lâm Xuyên thật sự xuất hiện một vị bác sĩ lợi hại như vậy sao? Vậy có thể mời anh ta tới khám cho cha được không?
Mặc dù Địch Tử Hằng ngưỡng mộ Thẩm Tử Ngữ đã lâu, nhưng trong lòng cũng không có cùng suy nghĩ với mẹ hắn.
Thẩm Tử Ngữ là chị dâu của hắn, nên nội tâm hắn cũng có chút bài xích. Còn việc nói hắn yêu thích Thẩm Tử Ngữ, lại cưỡng ép an bài Thẩm Tử Ngữ đến đây, hoàn toàn là do Hề Tú Mai chủ trương, áp đặt lên hắn mà thôi.
- Những chuyện này mẹ đã sớm có an bài, không cần con phải bận tâm.
Hề Tú Mai bình tĩnh nói.
- Thật ra con cũng muốn đến viện Võ Thuật...
- Gia sản Dược Phẩm Địch Thị lớn như vậy thì con không nghĩ cách quản lý, còn nói muốn đi viện Võ Thuật. Mẹ cho con biết, tương lai, bất cứ lúc nào con cũng có thể mua tư cách đi Tiên Nữ tinh định cư. Cho nên hiện tại con không được vứt bỏ sản nghiệp của Địch gia để đi viện Võ Thuật. Nếu Dược Phẩm Địch Thị bị phá sản thì tương lai con mới không có cái gì cả.
Hề Tú Mai nói với ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc.
Người phụ nữ vừa đưa Thẩm Tử Ngữ đến đây bỗng tiến lên một bước, thanh âm hơi trầm thấp nói:
- Chủ tịch, vừa mới nhận được tin tức, Địch Tử Mặc đã mất tích, hiện tại còn không rõ tung tích. Trừ cái đó ra, cao ốc Bỉ Ngạn xảy ra mấy vụ án mạng nên cảnh sát Lạc Tân đã phong tỏa nơi đó. Căn cứ vào nguồn tin ngầm, dưới tầng hầm của cao ốc Bỉ Ngạn có một địa điểm tổ chức thi đấu hắc quyền. Hơn nữa, Địch Tử Mặc mất tích sau khi đi tới cao ốc Bỉ Ngạn.
Hề Tú Mai nhíu mày, rồi lập tức nói:
- Đừng chỉ chú ý tới tin tức của Địch Tử Mặc, kệ nó đi.
-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất