Chương 85: Tiểu thụ nhân
Địch Cửu quan sát một lúc, xác định không có vấn đề gì mới cẩn thận tiến lên phía trước.
Chân đạp lên những rễ cây đã héo khô phát ra âm thanh sàn sạt. Dưới chân Địch Cửu dùng sức dẫm vài cái, phát hiện đất đai cũng rất rắn chắc, không xảy ra bất cứ tình huống khác lạ gì. Lúc này hắn mới yên tâm hơn, đi tiếp một bước, hai chân đạp lên phần rễ cây.
Không đúng! Địch Cửu vừa mới bước lên bề mặt của cái rễ cây kia liền cảm giác được có chút không đúng, sau khi hắn bước lên thì xung quanh đã không còn bất cứ âm thanh gì hết, yên tĩnh đến ghê người.
Trên Tiên Nữ tinh chỗ nào cũng có tiếng chim chóc và tiếng gào rống của đám dã thú. Nhưng mà bây giờ hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, hiển nhiên là không bình thường.
Địch Cửu nhanh chóng muốn lui về phía sau, nhưng mà hắn lại phát hiện bản thân lại không lui được. Chung quanh mà một mảnh xám xịt, cảnh tượng bên ngoài đã biến mất tăm. Không những như vậy, thần niệm của hắn cũng không thể rà quét được tình huống bên ngoài
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, hắn biết bản thân đã tiến vào một khốn trận rồi. Hắn đối với trận pháp là lục khiếu không thông, thật sự là dốt đặc cán mai.
Càng trong tình huống như vậy càng phải thật bình tĩnh, Địch Cửu đứng tại chỗ nhớ lại phương hướng mình vừa tiến vào, sau đó lui ra một bước. Bởi vì không hiểu về trận pháp, nên Địch Cửu tính lui một bước để bước ra ngoài, trở về lại vị trí ở bên ngoài khu vực rễ cây hắn đứng lúc nãy. Nhưng trên thực tế, sau khi Địch Cửu lui lại một bước xong hắn cũng không bước ra khỏi đám rễ cây được, chung quanh hắn vẫn là một mảnh xám xịt.
Địch Cửu duỗi tay rút thái đao treo bên hông ra cầm trong tay, không dám ngự đao phi hành. Nơi này có một cái trận pháp, cho nên nếu như hắn ngự đao phi hành có khả năng sẽ rơi vào tình cảnh càng tệ hơn bây giờ.
Ngưng tụ chân nguyên bám vào thái đao, Địch Cửu chém một đao ra.
Một đạo bạch quang do đao kia bổ ra ở trong không gian xám xịt này nhìn thấy vô cùng rõ ràng
Đùng!
Sau khi âm thanh vang lên, Địch Cửu cảm thấy dưới chân chống rỗng, cả người mất đi trọng tâm.
Địch Cửu vôi vàng ngưng tụ chân nguyên xuống hai chân nhưng hắn lại phát hiện không cách nào ngưng tụ chân nguyên được. Không đợi hắn xuất ra thái đao, hai chân hắn đã đáp xuống đất.
Răng rắc!
Xương chân một bên đã bị gãy.
Địch Cửu không do dự lấy ra một viên thuốc nuốt xuống, sau đó vỗ nhẹ mấy chục cái lên chỗ xương đùi bị gãy kia.
Độ cao chút xíu này lấy tu vi của hắn tuyệt đối không thể bị thương, ấy vậy mà xương đùi của hắn lại thật sự bị gãy. Lực phản chấn ở chỗ này giống như được đo đạc vừa đủ để làm hắn gãy chân vậy.
Cũng may hẵn cũng là một y đạo tông sư đỉnh cấp, trên người cũng có không ít thuốc đỉnh cấp.
Sau khi Địch Cửu vỗ vài chục cái, xương đùi của hắn cũng đã lành trở lại. Viên thuốc kia cũng hóa thành nước thuốc được Địch Cửu vận hành vài chu thiên, nhanh chóng giảm đau đớn cho xương đùi hắn.
Chỉ ngắn ngủi một lát Địch Cửu đã có thể miễn cưỡng đứng lên. Nhưng mà hắn cũng không vội vã, chỗ này quá quỷ dị, xương đùi này của hắn vẫn còn khá yếu ớt.
Thời gian để Địch Cửu trị liệu cho bản thân chỉ trong chốc lát, đồng thời lúc đó thần niệm của hắn cũng thẩm thấu ra ngoài. Khiến hắn thở phào nhẹ nhỏm là thần niệm của hắn đã có thể thẩm thấu ra ngoài rồi. Khi thần niệm của Địch Cửu rà quét xong tình huống xung quanh, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Không gian chỗ hắn đang ở bây giờ được các rễ cây xây thành, những rễ cây này đem hắn nhốt lại ở đây. Nhưng mà Địch Cửu vẫn không hiểu được tại sao hắn rớt xuống lại có thể chui vào chính giữa đống rễ này được, hắn không thấy có cái động nào mà.
Này còn chưa tính là gì, ở giữa đống rễ cây đó có rất nhiều xương trắng, xương thú, xương người loại nào cũng có....
Thần niệm của Địch Cửu rất nhanh đã tìm ra người phát tín hiệu cầu cứu, người đó hắn cũng biết, chính là nữ đạo sư Du Tiệp.
Quần áo cả người Du Tiệp giống như bị xé thành từng mảnh vải, rất nhiều chỗ trên người đều không che được.
Du Tiệp vốn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dưới loại tình huống như vậy hẳn sẽ rất hấp dẫn người mới đúng. Nhưng Địch Cửu lại có cảm giác lạnh run, hắn hoàn toàn nhìn không ra chút xinh đẹp dụ hoặc nào từ người Du Tiệp ngay lúc này.
Bên hông Du Tiệp bị một rễ cây đâm xuyên qua, treo lơ lửng giữa không trung. Sắc mặt nàng tái nhợt, tay chân còn đang run rẩy, mới hơn một tháng không gặp, Địch Cửu cảm thấy Du Tiệp bây giờ giống như một cây gậy trúc.
Hắn có thể nhận được tín hiệu cầu cứu của Du Tiệp là bởi vì trong tay của nàng đang cầm chặt thiết bị định vị, hai mắt nhắm chặt giống như đã hôn mê. Nhìn bộ dạng nàng bây giờ có lẽ là ở những lúc tỉnh táo đã bấm nút cầu cứu.
Thần niệm của Địch Cửu quan sát rễ cây đang đâm xuyên hông của Du Tiệp, rất nhanh hắn đã hiểu ra vấn đề.
Thần niệm của hắn rõ ràng nhìn thấy được cái rễ cây kia đang hút máu của Du Tiệp, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng máu của nàng đúng là đang chậm rãi bị hút vào rễ cây.
Địch Cửu cảm thấy xương đùi của mình đã có thể hành động được liền đứng lên, ngưng tụ chân nguyên lên đao đang cầm trên tay.
Trong nháy mắt Địch Cửu đứng lên, Du Tiệp cũng mở mắt, sau khi nàng nhìn thấy Địch Cửu liền lộ ra vẻ tuyệt vọng. Có lẽ do nàng đã mất máu khá nghiêm trọng nên không suy nghĩ tới vấn đề vì sao Địch Cửu lại có thể đi vào nơi này được.
Nàng rất muốn nói vài câu với Địch Cửu nhưng thật sự không nói lên lời.
Còn không đợi Địch Cửu động thủ với mấy cái rễ chỗ Du Tiệp kia thì đã có mấy cái rễ khác trực tiếp duỗi lại đây, trong đó có một cái còn vươn tới bụng của Địch Cửu, muốn treo Địch Cửu lên giống như Du Tiệp vậy.
Địch Cửu tức giận bổ ra một đạo đao mang mãnh liệt mang theo tiếng huýt gió phá không, sát ý cường đại như biểu thị công khai sẽ phá nát bất cứ thứ gì cản đường nó.
Phốc! Phốc! Phốc!
Vài tiếng vang liên tiếp vang lên, mấy rễ cây ngăn cản Địch Cửu đã bị hắn chém đứt, chỗ vết chặt của mấy rễ cây kia còn có cả vết máu chảy xuống. Thậm chí hắn còn nghe được một tiếng kêu đau.
Cảm giác được sự lợi hại của Địch Cửu, mấy rễ cây kia rút lui trở về. Địch Cửu lại nhảy lên một bước, người chưa rớt xuống lại bổ tiếp ra một đao.
Đao khí mang theo lốc xoáy đánh xuống, mấy rễ cây xung quanh giống như biết ý tưởng của Địch Cửu, ngay lúc Địch Cửu bổ ra một đao này đã xuất hiện bảy tám căn rể chặn hắn lại. Đao khí mang theo lốc xoáy kia chặt mấy rễ cây xung quanh tan nát, cuối cùng đao khí kia mang theo khí thế không gì cản nổi chặt đứt cái rễ cây đang xuyên qua người Du Tiệp.
Địch gia đao thứ ba, Tuyền Phong Đao.
- A!
Lần này Địch Cửu nghe rõ ràng hơn một chút, tiếng kêu đau kia nhất định không phải do Du Tiệp phát ra.
Rễ cây đã bị chặt gãy, Du Tiệp rớt từ trên trời xuống được Địch Cửu tiếp được.
Ôm Du Tiệp gầy trơ xương vào trong ngực, trên người nàng giống như không còn thịt hơn nữa xương đùi cũng gãy hết, cộng thêm việc bị hút máu trong một thời gian dài như vậy, nếu như muốn khôi phục trong một thời gian ngắn là rất khó khăn.
Ngay lúc Địch Cửu bổ ra một dao Du Tiệp cũng nhìn thất được, nhưng khi nàng nhìn thấy mấy cái rễ cây xoắn lại đây trong lòng liền tuyệt vọng hôn mê bất tỉnh. Địch Cửu tùy tiện lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Du Tiệp, đồng thời chú ý tình huống xung quanh. Rễ cây chỗ này bị hắn chặt gãy hơn mười nhánh, giống như biết rõ Địch Cửu lợi hại nên bọn chúng cũng không đi lên vây đánh hắn nữa.
Xương đùi của mình cũng chỉ vừa mới tiếp cốt xong, hơn nữa Địch Cửu cũng nhìn rõ mấy cái rễ cây mà hắn chém kia cũng chỉ là vài cái trong số những rễ cây khổng lồ kia thôi. Nếu những rễ cây đó không tiếp tục tìm phiền toái, hắn cũng không rảnh hơi đi chặt tụi nó.
Thần niệm của Địch Cửu tản ra ngoài, hắn thấy được ở sâu bên trong đám rễ cây đang vờn quanh kia có một tiểu thụ nhân đang ngồi ngay ngắn
Đám rễ cây rậm rạp kia hình như từ người của tiểu thụ nhân vươn ra. Cho dù Địch Cửu chỉ dùng thần niệm tùy tiện rà quét qua một chút thôi cũng có thể cảm nhận được nồng đậm sinh cơ từ trên người nó.
Hấp thụ máu của yêu thú và con người để đề thăng sức sống cho bản thân, tiểu thụ nhân này không biết lại là thứ đồ chơi gì đây. Còn có cái pháp trận mà hắn không cách nào thoát ra được ở bên ngoài lúc nãy không biết có liên quan gì tới nó không nữa.
Ý niệm trong đầu xoay một vòng, Địch Cửu quyết định phải bứng tiểu thụ nhân này đem đi. Không nói tới sinh cơ nồng đậm trên người tiểu thụ nhân, chỉ riêng việc tiểu thụ nhân thiếu chút nữa giết chết hắn, hắn đã nhất định không thể bỏ qua rồi. Cũng may là hắn đã bước vào Luyện Khí tầng sáu chứ nếu như hắn vẫn còn ở Luyện Khí tầng bốn mà nói, một đao của hắn có thể chém đứt nhiều rễ cây như vậy sao?
Mà nếu như đao kia của hắn không tạo được uy hiếp gì cho tiểu thụ nhân vậy kết cục của hắn sẽ giống như Du Tiệp. Nếu như hắn không phải là một y đạo tông sư, chân hắn lại bị gãy, vậy sẽ khó có thể đối phó được mấy cái rễ cây kia.
Muốn động thủ cũng được nhưng cần phải chờ một đoạn thời gian, cho xương đùi của hắn hoàn toàn hồi phục mới bắt đầu đánh.
Dược hiệu của thuốc Địch Cửu rất mạnh, không bao lâu sau Du Tiệp đã mở mắt, nàng thấy Địch Cửu ngồi bên cạnh mình có chút kinh hỉ hỏi:
- Địch Cửu là ngươi cứu ta sao?
- Nơi này hình như không còn người nào khác.
Địch Cửu nhớ tới trước kia Du Tiệp từng nói mình là rác rưởi, trong lòng cũng khó chịu. Nếu như biết trước là nữ nhân này hắn nhất định không thèm lại đây.
- Không ngờ rằng ngươi lại lợi hại như vậy, thực xin lỗi, lúc trước ta cho rằng ngươi là một tên gia hỏa chỉ biết dựa vào quan hệ để được đi vào, trong lòng còn khinh bỉ oán hận ngươi.
Du Tiệp thực sự cảm kích Địch Cửu từ đáy lòng.
Để nàng ở chỗ này một mình chờ chết coi như xong, một thân một mình ở chỗ này bị rễ cây hút máu chờ chết, loại sợ hãi và cô độc này không phải một người bình thường có thể chịu đựng được, mà nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
- Bỏ đi, coi như ta đại nhân đại lượng không thèm so đo với ngươi.
Địch Cửu khoát tay, trong lòng hắn bây giờ đang suy nghĩ xem làm sao để xử lí tiểu thụ nhân kia. Thêm một vấn đề nữa là nếu như bây giờ hắn và Du Tiệp di động, những rễ cây chung quanh có động thủ tiếp hay không?
Quan trọng nhất là cái gánh nặng Du Tiệp này lại là nữ, hai chân còn bị gãy không thể đi được nữa chứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.