Chương 187
Một Canh Giờ
Tiếng gió phần phật, trên bầu trời Hoang Mộc đảo, vung gươm tuốt kiếm.
Đối mặt Ô Phong tặc sát khí tràn ngập, Tả Mạc thầm than, vừa rồi mới giết năm tên, không khiến đối phương hoảng sợ, lại kích thích hung tính của chúng.
Chẳng qua rất nhanh sau đó, hắn liền không để ý, vì đối phương sắp đội hình ầm ầm áp tới.
Không chút nghi ngờ, trận chiến sắp tới đây càng khốc liệt.
Tả Mạc cảm thấy áp lực cuồng tăng, lúc này không dám che dấu, giương tay đánh xuống phía dưới một đạo quang mang.
Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận!
Một vầng trăng sáng bay lên, treo giữa hư không, vô số mảnh tơ từ trăng sáng rủ xuống, bao khắp Hoang Mộc đảo, từng mảnh tơ nho nhỏ, dong đưa theo gió.
Vầng trăng này lại hiện lên màu trần bì, chiếu ra ánh sáng trần bì, vô cùng ấm áp, không có vẻ mát lạnh như nước khi xưa.
Tả Mạc than thầm, chỉ chút nữa thôi sẽ tôi luyện xong Phạn Âm. Phạn Âm hoàn mà được luyện xong, uy lực sẽ mạnh hơn nhiều. Đáng tiếc, còn thiếu chút, nhưng dù chỉ thiếu chút, uy lực của Phạm Âm hoàn đã kém hơn một bậc.
Thế cục trước mắt không cho hắn tiếp tục tôi luyện, đối phương còn hơn 60 người.
Sáu mươi tu giả, trong đó có 5 ngưng mạch kỳ, tạo cho hắn áp lực cực lớn.
Chỉ có kiếm ý đại trận mới có thể so sánh với trận hình này. Đại trận do 5 tu giả kim đan kỳ liên thủ bố trí tự nhiên không bình thường, chẳng qua hắn biết rõ khi hắn ở trong trận thì không lo lắng tính mạng.
Luận uy thê, bọn phỉ đồ trước mắt không bằng kiếm ý đại trận, nhưng bọn giết người không chớp mắt này sẽ giết hắn.
Tả Mạc hỏi Bồ yêu: “Có biện pháp gì tốt không?”
“Giết.” BỒ yêu đơn giản lưu loát, mắt lấp lánh hung quang.
Lúc này Tả Mạc mới cảm giác tên thiên yêu này có chút phong phạm, chẳng qua lời nói tuy khí thế rất cao, nhưng thực không chút xây dựng.
“Giết thế naof? ’ Tả Mạc thấy mình thực ngu ngốc, lại đi hỏi tên Bồ yêu ngu ngốc này, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Chẳng lẽ ta quá lo lắng?
Quả nhiên, Bồ yêu nhìn hắn như nhìn thằng ngu: “Đương nhiên là giết từng thằng một.”
Hắn rất muốn hỏi: “Làm sao giết từng đứa mootj? ’ Chẳng qua hắn vẫn kìm nén, hắn thực không thích cách Bồ yêu nhìn hắn.
Bồ yêu nghĩ chút, đột nhiên nói: “Nếu ngươi có thể trong vòng một canh giờ, giết sạch bọn chúng, ta lại dạy ngươi thêm một chiêu “Tiểu Thiên Diệp Thủ.”
Một canh giờ…giết sạch… Tả Mạc cũng nhìn Bồ yêu như nhìn một thằng ngu: “Ngươi thật nghĩ ta ngu sao? Một canh giờ, ngươi cho là đang giết heo chắc? bọn họ là….”
“Ngươi chỉ cần nói có làm được không?” Bồ yêu lười biếng, mặt không chút sát khí.
“Làm.” Vừa dứt lời, Tả Mạc cảm giác mình thật ngu.
Trong một canh giờ, giết sạch một đống tu giả đen kịt bầu trời… Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy….
Sáu mươi bảy tên, năm ngưng mạch kỳ, sáu mươi hai trúc cơ kỳ, mình…trúc cơ….
Tốt rồi, lại bị Bồ yêu xỏ, Tả Mạc ngay cả một chút khẩn trương cũng tan thành mây khói.
Khó hiểu, hắn cảm giác mình đột nhiên có chút hưng phấn, có chút mong chờ. Như vô cùng mong đợi trận chiến sắp tới, thân thể nóng lên, linh lực hoạt bát dị thường, chẳng lẽ mình sống cùng tên biến thái này quá lâu, mình cũng trở nên hơi biến thái….
Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận bao phủ trọn Hoang Mộc đảo, thân hình Tả Mạc ẩn hiện trong trận.
Trâu Hàn mắt lạnh lùng, đầy thù hận cùng sát khí, chẳng qua hắn cố kìm nén, hắn đang chờ lệnh. Ô Phong tặc có thể tung hoành thời gian dài, chiến thuật xuất sắc là một bảo đảm trọng yếu nhất. Tuy là nhân vật số hi trong đội, tuy cực hận, nhưng hắn vẫn nhẫn nại.
Mắt Chương Hào nheo lại thành khe, một ánh mắt bắn ra từ khe mắt nhỏ hẹp, ngoan lệ tàn bạo.
Lúc này, hắn bỏ qua mọi tạp niệm, dù rằng hắn có băn khoăn, một khi quyết định chiến đấu, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ; giết sạch bọn nó!
“giết.” Tiếng gầm như dã thú rít gào, từ trong họng hắn tóe ra.
“Giết giết giết!” mắt nguồi khác cũng đỏ bừng, sát ý cực kỳ thuần túy.
Sáu mươi bảy người bỗng chốc phân thành mấy bộ phận, chia làm vài nhóm theo các phương vị bao vây Hoang Mộc đảo.
Chỉ sáu mươi bảy ngươi, lại tạo ra một cảm giác thảm liệt nhân sinh, khiến người khác sợ run.
Phó Phong thấy vậy, mắt sáng lên, khen ngợi: “Ta còn tưởng rằng Ô PHong tặc bất quá có chút hư danh, hiện tại xem ra, quả là danh bất hư truyền! khí thế này, ngay cả Vô Không kiếm môn đanh nổi như cồn cũng khó làm được.”
Một tu giả tò mò hỏi: “Ô Phong tặc lúc trước gặp VÔ Không kiếm môn, đại bại a.” Thủ hạ tu giả theo Phó Phong một thời gian, biết Phó Phong sẽ không vì chút ý kiến khác biệt mà bất mãn, mới dám mở miệng hỏi.
Phó PHong cười, lắc đầu: “Này không giống. Vô Không kiếm môn mạnh ở cao thủ, Ô PHong tặc mạnh ở chỉnh thể. Lực lượng toàn đội không cách nào thay thế cao thủ, lực lượng cao thủ không cách nào thay thể đoàn đội. Xung đột quy mô nhỏ, tác dụng cao thủ nổi bật, nhưng nếu là quy mô chiến đấu hàng vạn người, tác dụng của cao thủ không lớn như vậy.”
“Làm sao có chiến đấu trên vạn người?” Tu giả kia cũng không phục.
‘Hiện tại không có, không có nghĩa sau này cũng không có.” Phó Phong hàm ý sâu xa nói.
Sáu mươi bảy tu giả đồng thời ra tay, uy thế kinh người!
Quang mang chớp động đầy trời, phi kiếm pháp bảo bay múa khắp nơi.
Sách lược của Chương Hào rất giản đơn, lấy lực phá xảo! Cứng đối cứng, công kích trọng địa, vốn là đại kỵ. Nhưng tình huống đặc thù trước mặt vì chỉ có một mình Tả Mạc có thể hình thành phản kháng. Vô luận Tả Mạc lợi hại cỡ nào, đối mặt 67 tu giả công kích sẽ giật gấu vá vai.
Phù trận trên đảo dày đặc, nếu sa vào đó, sẽ để Tả Mạc có cơ hội. Chẳng bằng dứt khoát dùng lực phá phù trận, Tả Mạc mất đi dựa vào như dê béo chờ làm thịt.
Tả Mạc hiện tại thấy cực hỏng bét.
Đáng chết!
Sao bọn phỉ đồ này đem tất cả mọi thứ nện lên đầu hắn!
Sáu mươi bảy tu giả đồng thời rat ay, điên cuồng đánh xuống, hoàn toàn không tiết kiệm linh lực, tựa như muốn cho Hoang Mộc tiều thành bình địa mới hài lòng.
Mà đám người này lại tinh minh, chỉ ở xa xa Hoang Mộc đảo, không tới gần.
Nhìn vào phi kiếm pháp quyết trút xuống như mưa, Tả Mạc nổi giận, được rồi, ca xem các ngươi có bao nhiêu linh lực tiêu phí.
Vô Không kỳ cắm thẳng xuống đất, kiếm mang bay tới bay lui quanh thân hắn lặng yên tan vào Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận.
Tả Mạc đứng xuống đất, bắt đầu qua lại khắp nơi trên Hoang Mộc đảo. hắn như một lính cứu hỏa, không ngừng tuần tra đại trận.
Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận hắn bố trí có quy mô khổng lồ chưa từng có, có tới 216 trận con, gần đây không ngừng được tu bổ chỗ hổng, tuy không tính là vững chắc không thể phá, nhưng vẫn đủ đề cho Ô Phong tặc điên cuồng đánh phá mà không vỡ.
Hắn biết, chỉ cần chịu được một lượt công kích của đối phương quyền chủ động sẽ đảo ngược.
Sáu mươi bảy tu giả, cũng không phải toàn bộ là tu giả sở trường công kích. Ví như Trâu Hàn, bách độc phiens của hắn có thể phóng ra các loại chất độc, vô cùng âm độc, nhưng trong loại chiến đấu cứng đối cứng này, không phát huy được tác động gì hết.
Uy hiếp chân chính là các loại tu giả cường lực như Chương Hào.
Phi kiếm của Chương Hào vô cùng độc đặc, thân kiếm rộng, tựa như xẻng, như rìu, đi theo con đường cương mãnh, thân kiếm như được bọc một lớp hồng quang, mỗi kích như trọng phủ khai sơn, thế tới như ngàn quân.
Trong số tất cả tu giả, Chương Hào tạo ra uy hiếp lớn nhất đối Tả Mạc, mỗi kích của hắn đều khiến Tả Mạc thót tim.
Những sợi tơ sợi tóc trong Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận luôn bị đánh cho bay loạn, vầng trăng trên không cũng bị dư chấn lắc lư.
Phạn Âm hoàn được tôi luyện thời gian dài, càng thêm cương cương hỏa tính. Thanh âm của hoàn càng trong trẻo, thanh âm của hoàn càng hùng hồn bạo liệt, dù không phát âm cũng cảm giác được khô nóng.
Tả Mạc khá trấn định, đặc biệt là sau mấy lần thót tim, phát hiện Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận vẫn an nhiên vô sự. hắn mới nghĩ, lúc ở hội đấu kiếm, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với 72 trận con có thể tiếp nhận khảo nghiệm kỹ càng, ngưng mạch kỳ tu giả tiến vào trận còn nhiều hơn hiện tại.
Muốn dùng cứng đối cưng cống phá Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận có 216 trận con, đó là mơ giữa ban ngày.
Hắn biết, đối phương rất nhanh sẽ nhìn ra điểm này.
Đến lúc đó, chiến đấu mới chính thức bắt đầu.
Tả Mạc ngẩng đầu nhìn thiên không, qua những sợi tơ li ti, hắn có thể nhìn rõ ràng vẻ điên cuồng cùng hung ác của địch nhân.
Hắn cúi đầu, mắt trở nên lạnh lùng.
Hắn bắt đầu lấy ra từng chiếc trận bàn từ giới chỉ, ném tất cả vào tỏng đại trận. Nhờ Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận yểm hộ, hắn khẽ ném xuống từng trận bàn.
Lúc này, hắn cũng không nghĩ lưu lực, trận bàn trong giới chỉ như thứ rác rưởi bị ném ra.
Hắn muốn biến Hoang Mộc đảo thành một nơi săn bắn, một khu săn bắn đầy cạm bãy.
Công Tôn sai mấy người trốn trong động dung nham, đây cũng là nơi an toàn nhất tại Hoang Mộc đảo. Trong đáy động dung nham, chung quanh bị Tả Mạc bố trí vô số phù trận, là trọng địa trong trọng địa.
Nghe thấy tiếng ầm ầm từ bên ngoài vọng tới, mọi ngườ đều lộ vẻ lo âu.
Thuần Vu Thành than thở: “đáng tiếc, chúng ta không giúp được gì.”
Câu nói này khiến mọi người đều nắm chặt tay, bọn họ tuy đều là tu giả sản xuất, nhưng vẫn là người trẻ tuổi, đang lúc huyết khí phương cương. Mà bọn họ cũng biết, nếu bị bọn người này công phá đại trận, vận mệnh của bọn họ sẽ thế nào.
Trước mặt bọn cướp này, bọn họ là sinh sản tu giả không chút lực chiến đấu sẽ bị giết sạch ngay từ đầu.
Công Tôn Sai là người trấn định nhất ở đây, hắn nằm trên đất, vô tư nói: “Không cần bận lòng, đại trận của Tả sư huynh, bọn họ muốn phá cũng không dễ. Hơn nữa, ta cảm giác Tả sư huynh còn lợi hại hơn xưa, mọi người đã quên con thanh đinh ngạc kia sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều chấn động.
Bọn họ nhớ lại việc sư huynh Tả Mạc cùng thanh đinh ngạc liên tục cứng đối cứng, lòng tinh tăng lên, dần ổn định lại.
Trong thiên không, công kích dần trì hoãn.
Tả Mạc hất mặt nhìn lên, lại cúi đầu, tiếp tục bố trí.
Trong đầu đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.
Một canh giờ, thời gian cũng không nhiều….
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng