Thế Giới Tu Chân

Chương 220

Chương 220


Liều Mạng Vì Vụn Thiết Ngân.

Bảo Đức mấy ngày nay có thể coi là đại khai nhãn giới.
Đội ngũ trước mắt hắn khác hẳn so với bất cứ đội ngũ nào mà hắn từng gặp qua. Ba người một tiểu đội, còn có Tam Tài trận khiến người ta ao ước muốn chết, quản lý linh cốc, rồi còn hạ cấm chế với thủ hạ, phát thưởng… Nhìn những tên lão làng trước kia nay lại như những đứa trẻ, hết sức phấn đấu tranh trước. Chẳng chút âm mưu thủ đoạn, hoàn toạn quan minh chính đại, dùng biện pháp đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, đội ngũ này lại một lần nữa rực rỡ hẳn lên.
Càng trong đó lâu, hắn càng cảm thấy điểm lợi hại của ông chủ đội ngũ này. Không phải là khiến người ta chỉ nhìn một cái là biết lợi hại, mà là ẩn tàng ở nơi gió nhẹ mây nhạt, không động thanh sắc. Tuy người người đều sợ bà mẹ trẻ, song Bảo Đức đã từng làm thủ lĩnh, chỉ nhìn một cái là thấy ai mới là chủ nhân thực sự.
Thủ đoạn như vậy, ngày sau nhất định không phải vật trong ao, theo ông chủ như vậy, sau này cũng sẽ không quá khổ.
Nhưng chủ nhân rành rành là một kẻ mới hai mươi tuổi, vừa vặn đột phá ngưng mạch nhất trùng thiên. . . Thực may mắn… Cho dù trong đầu Bảo Đức suy nghĩ bao nhiêu, lượng huấn luyện của hắn so với những người khác cũng chẳng hề giảm đi chút nào. Thân phận thủ lĩnh ngày trước, thêm cả tu vi ngưng mạch nhị trùng thiên đều không mang tới cho hắn chút ưu đãi nào cả. Thậm chí ngược lại lại càng khiến hắn cảm thấy bất lực là hai người cùng tiểu đội của hắn đều huấn luyện điên cuồng, khiến hắn vạn phần buồn bực.
Chẳng phải chỉ là mấy kiện pháp bảo rách nát sao, làm gì mà đáng giá liều mạng như vậy? Bảo Đức từng làm thủ lĩnh, chỉ là pháp bảo tam phẩm, đương nhiên không lọt mắt hắn.
Nhưng hắn cũng không muốn vì bản thân kéo lùi mà khiến hai đội viên khác khó chịu, chỉ đành huấn luyện điên cuồng theo. Chẳng có cách nào, bà mẹ trẻ kia thưởng phạt đều dựa theo đơn vị chiến đấu àm tính, trừ phi có thể như Ma Phàm, một mình đảm đương một đơn vị tác chiến. Lại thêm bà mẹ trẻ đứng bên nhìn, hắn chẳng dám buông lỏng chút nào.
Ngàn vạn lần đừng có đắc tội với mẹ trẻ đó.
Đây là câu nói lưu truyền rộng rãi nhất trong doanh trại.
Chẳng qua, ồ… Kia chẳng phải ông chủ áo? Khóe mắt Bảo Đức liếc thấy ông chủ xác theo một món đồ cổ cổ quái quái đi vào trong doanh trại.
Hắn không chút do dự, tự lưu ý, chẳng qua hắn vừa mới phân tâm đôi chút mà Tam Tài trận vốn vận chuyển lưu loát lại đột nhiên trở ngại. Trở ngại đôi chú này lại lâpj tức khiến tiết tấu của cả tiểu đội bất ổn, ba người không thể không ngừng lại. Thấy vẻ bất mãn trong mắt hai đội viên kia, Bảo Đức liền vội vàng xin lỗi, dù đắc tội với ai cũng không thể dắc tội với đội viên của mình, không làm vậy, khi chiến đấu thực sự ngay cả chết cũng không biết vì sao.
Công Tôn Sai nhìn thấy Tả Mạc xách theo một vật cổ quái, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sư huynh, đây là thứ gì?”
“Luyện linh…” Tả Mạc đang nói chợt ngưng, kéo đồ vật xấu xí vô bì trong tay lên trướ mắt, chết, cái thứ này nên gọi là gì đây?
Miễn cưỡng có thể tính là pháp bảo, nhưng pháp bảo cũng phân ra nhiều loại, thứ đồ chơi trước mắt này nên xếp vào loại nào? Rương đồ?
Một cái rương hình dạng kỳ quái, trên rương khoét tới trăm lỗ hổng, bầy đầy những vết rách, dán đầy những vết vá lớn nhỏ màu sắc khác nhau, càng khiến nó thảm tới mức người ta không nỡ nhìn.
“Phù trận Luyện Linh đi.” Tả Mạc nghĩ mất một lúc, lần sau phải sửa lại hình dạng của nó, nếu cứ để thế này ngay cả đặt tên cũng chẳng dễ.
“Có hơi xấu.” Côn Tôn Sai rất công bằng đánh giá một câu, thấy ánh mắt sư huynh không tốt liền vội vàng hỏi: “Thứ này có tác dụng gì?”
Vừa nói tới tác dụng của món đồ này, Tả Mạc lập tức đắc ý hẳn lên: “Ừm, nó có thể luyện hóa linh lực trong tinh thạch, loại trừ tạp chất.”
“Loại trừ tạp chất của linh lực trong linh thạch…” Công Tôn Sai lập tức sững người, song rất nhanh chóng phản ứng lại, đôi mắt căng tròn, thanh đâm không tự chủ được mà cao lên: “Loại trừ tạp chất của linh lực trong tinh thạch sao?”
Phản ứng của Công Tôn sư đệ khiến Tả Mạc càng thêm đắc ý: “Không sai!”
Công Tôn Sai hai mắt phát sáng, trong giọng nói thoáng hiện vẻ kích động: “Có thể dùng để thay thế linh cốc sao?”
“Không sai!” Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới toát lên sự thoải mái không nói nên lời, cười ha hả nói: “Ta thử một lần rồi, hiệu quả không tồi. Lần này cầm tới là chuyên tìm người tới để thử.”
Công Tôn Sai không nói hai lời, lập tức đứng dậy, quét mắt nhìn khắp các tu giả đang huấn luyện, vừa hay thấy ba người Lôi Bằng đã huấn luyện xong, liền vẫy tay với ba người bọn họ: “Lôi Bằng, ba người các đây một chút.”
Nghe mẹ trẻ gọi, ba người lập tức vội vội vàng vàng chạy như điên qua.
Công Tôi Sai quay sang hỏi Tả Mạc: “Sư huynh, món này dùng ra sao?”
“Ồ, đặt nay lên trên chỗ này, vận chuyển tâm pháp là được.” Tả Mạc làm mẫu trước, đặt hai tay lên hai vòng trận trên mặt rương.
Công Tôn Sai nói với Lôi Bằng: “Ngươi tới thử xem.”
“Ừm.” Lôi Bằng mờ mịt đáp ứng, hắn không hiểu cái thứ rách nát trước mắt là gì, song vẫn theo lời đặt tay lên trên vòng trận, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
“Hả!” Lôi Bằng không khỏi kinh ngạc kêu lên – Linh lực!
Một cỗ linh lực được hút vào theo lòng bàn tay hắn, ven theo kinh mạch vận hành. Linh lực thật thuần túy! Hắn vui mừng quá mức, linh lực thuần túy như vậy có thể giảm bớt không ít công phu luyện hóa! Linh lực ùn ùn không dứt theo lòng bàn tay chảy vào trong cơ thể hắn, chỉ tong khoảng khắc, hắn lập tức cảm thấy kinh mạch vừa tiêu hao trổng ỗng nay lại có phần khếch trương.
Tới tận lúc này hắn mới đột nhiên hiểu ra tác dụng món đồ chơi này!
Vì sao Tiểu Sơn giới biến thành thê thảm như vậy?
Nguyên nhân quan trọng nhất là linh khí trong không khí biến thành thưa thớt, thưa thớt tới mức không đủ để tu giả hấp thu vào trong cơ thể.
Mọi người đều biết, linh lực của tu giả đều được hấp thu luyện hóa từ thế giới bên ngoài. Linh lực lưu chuyển trong không khí là nguồn gốc chủ yếu nhất. Những linh khí này sau khi hút vào trong cơ thể, được luyện hóa trở thành linh lực càng tinh thuần, dự trữ trong kinh mạch của tu giả. Linh khí trong không khí của Tiểu Sơn giới biến thành thưa thớt, điều này cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn linh khí lớn nhất của các tu giả.
Bất lực, tu giả chỉ đành tìm đường khác như linh cốc. Linh lực ẩn chứa trong linh cốc rất dễ bị tu giả hấp thu, ôn hòa vô hại. Mà tinh thạch mà mọi người lúc bình thường hay dùng nhất tuy chứa nhiều linh lực hơn nhiều so với linh cốc, song tạp chất ẩn chứa trong tinh thạch so với trong không khí càng thêm bá đạo, có thể gây tổn hại đối với kinh mạch của tu giả khiến cho nó ngược lại lại khó hấp thu. Nếu cứ cố hấp thu trong thời gian dài có thể gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể.
Ngoại trừ một số môn phái lớn có bí pháp có thể hóa giải tạp chất trong tinh thạch.
Bí pháp… Khi đôi tay của Lôi Bằng rời khỏi cái rương, có phần hồn không kịp hoàn, vẻ mặt quái dị.
Niên Lục cảm thấy kỳ quái nhìn Lôi Bằng, trong lòng thầm nghĩ, rất ít khi thây Đại Bằng có vẻ mặt như vậy. Hắn không khỏi nhìn vào cái rương kỳ quái vô bì kia, cái rương rách nát này có vấn đề.
Khi đôi tay hắn rời khỏi rương cũng là lúc hắn lộ vẻ quái dị, trong mồm không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, như gặp phải quỷ vậy.
Tông Như sau khi thử xong, khuôn mặt cũng không che dấu được vẻ kinh hãi.
Cho dù trong lòng ba người nổi sóng to gió lớn cỡ nào, Tả Mạc và Công Tôn Sai đều vô cùng thỏa mãn với hiệu quả của thí nghiệm. Còn lại chỉ cần cải tiến với món đồ chơi này một chút, trông nó quá mức rách nát, ngay cả Tả Mạc cũng khó mà chịu được.
Đôi mắt to ươn ướt nước của Công Tôn Sai nhìn chăm chăm vào cái rương xấu xí vô cùng kia. Hắn hiểu rõ món đồ chơi này quan trọng với bọn họ ra sao! Chỉ cần có thứ này, sợi dây thừng đòi mạng treo trên cổ bọn họ sẽ bớt đi một cọng!
Giá cả linh cốc trên Tiểu Sơn giới hiện giờ đã vượt quá giới hạn. Ngược lại, do thiếu hụt các thương phẩm lưu động nên tác dụng của linh thạch lại yếu đi, thường có thể thấy được tinh thạch bị kẻ khác tiện tay quẳng đi. Linh cốc vốn bị đầu cơ kiếm lợi giờ trở thành thứ tiền cứng nhất Tiểu Sơn giới.
“Chẳng qua cũng có chút vấn đề.”
Lời nói của Tả Mạc kéo Công Tôn Sai từ trong cơn xuất thần trở về, hắn cả kinh hỏi lại: “Vấn đề gì?”
“Nếu muốn luyện chế lương lớn cần rất nhiều vụn thiết ngân.” Ngữ khí Tả Mạc có phần cay đắng: “Trên tay ta vẫn còn một chút, nhưng hỉ đủ luyện chế vài cái.”
Công Tôn Sai hơi ngớ người ra, trong lòng thầm hô không ổn, vội vàng hỏi: “Vụn thiết ngân rất hiếm sao?”
“Là một loại tài liệu tam phẩm khá thường thấy.” Tả Mạc buông nay nói: “Trước đây tiêu hao không ít nên còn lại không nhiều.”
“Vấn đề này. . .” Công Tôn Sai trầm tư suy nghĩ rồi hất tay lên, ra hiệu cho mọi người tập hợp.
Mọi người đều ngừng huấn luyện, người nhìn ta, ta nhìn người song vẫn tập hợp lại, chẳng qua biểu tình đều mịt mờ không hiểu. Mẹ trẻ trước giờ chưa từng ra lệnh cho họ ngừng huấn luyện.
“Ai biết ở đâu có vụn thiết ngân không?” Công Tôn Sai hỏi.
Rất nhiều tu giả vẻ mặt mờ mịt, vụn thiết ngân là cái gì?”
Đột nhiên, một người giơ tay lên: “Ta biết.” Người vừa giơ tay lên là Bảo Đức.
“Ở đâu?” Công Tôn Sai nhìn thẳng vào Bảo Đức.
Vừa chạm vào ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của mẹ trẻ, mồ hôi lạnh của Bảo Đức chảy xuống ròng ròng. Bất quá hắn rốt cuộc cũng từng làm thủ lĩnh, cố nén sự kinh hãi trong lòng, cố vờ trấn tĩnh nói: “Thành phẩm thì thuộc hạ không biết, nhưng thuộc hạ biết có một mỏ quặng vụn thiết ngân.”
“Mỏ quặng sao!” Tả Mạc đôi mắt sáng lên: “Ở đâu?”
Bảo Đức nuốt nước miếng, thành thật trả lời: “Cách đây ba trăm dặm, có một nơi gọi là ghềnh cửa đá. Trước đây nó là nơi trú ẩn của môn phái gọi là Pháp Kiếm môn, hiện giờ bị một đám người chiếm lấy.”
Tả Mạc chuyển sang nhìn Công Tôn Sai, Công Tôn Sai lập tức hiểu ý của hắn, mỏ quặng kia hắn muốn. Tuy nhiên trong lòng Công Tôn Sai vẫn không khỏi nghi hoặc, cho dù có mỏ quặng cũng chẳng kiếm đâu ra người khai thác. Chẳng qua sư huynh đã muốn, vậy chắc chắn có cách.
Hắn xoay sang nhìn Bảo Đức: “Trong đó có bao nhiêu người? Có lai lịch gì>?”
Bảo Đức vội vàng nói: “Đại khái hơn sáu mươi người, thủ lĩnh Tạ Sơn tâm địa ác độc, ngưng mạch tam trùng thiên, thủ hạ đều là ngưng mạch kỳ trở lên. Bọn chúng nghe nói Pháp Kiếm môn có Linh cốc liền diệt Pháp Kiếm môn, chiếm ghềnh cửa đá.”
Hắn cẩn thận nói: “Nếu ông chủ muốn, chỉ cần xài tiền là có thể mua lại từ tay Tạ Sơn. Thuộc hạ còn có vài phần giao tình đối với hắn…”
“Không cần.” Công Tôn Sai khoát tay, tiếp tục nói: “Tiếp tục huấn luyện đi.” Đẩy đám gia hỏa này di huấn luyện tiếp. Lời nói của Bảo Đức kẹt ngay tại họng, song hắn vẫn mười phần hứng thú chạy tới huấn luyện tiếp.
“Ngươi tính sao?” Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.
Hắn biết chắc chắn sư đệ đã nghĩ ra cách gì đó.
“Đánh tan bọn chúng là được.” Công Tôn Sai chẳng hề để ý nói: “Làm gì có đạo lý cấp tinh thạch cho bọn chúng. Muốn đoạt thức ăn trong miệng chúng ta sao, hừ hừ!”
Tả Mạc đành chịu lắc đầu, chứng cuồng chiến tranh của Công TÔn Sư đệ lại bắt đầu phát tác!
Đám người Tạ Sơn cũng thật đáng thương!
Hắn không khỏi nảy sinh đồng tình, lời tới bên miệng lại biên thành: “Nắm chắc thời gian nhé!”


Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất