Chương 232
Chiến Cuộc Điên Cuồng Của Công Tôn Sai.
ải trả giá càng lúc càng aco. Một khi điều kiện không vừa ý Tả Mạc, muốn thuyết phục hắn là không thể. Hơn nữa khiến Bồ yêu càng cảm thấy bực tức là mỗi khi Tả Mạc cảm thấy không ổn hắn sẽ dứt khoát không thèm để ý tới nữa. Vô luận Bồ yêu có nói đến thế nào hắn cũng không hề dao động.
Bồ yêu nhiều lúc cảm thấy mình với Tả mạc như con chuột kéo con rùa, không cách nào hạ thủ.
So với Tả Mạc ngang bướng vô song, Công Tôn Sai quả thực như một cô nương đang mở rộng vòng tay, mặc cho mình muốn làm gì thì làm. Mỗi lần ăn quả đắng ở chỗ Tả Mạc, Bồ yêu lại quay sang tìm khoái cảm trên người Công Tôn Sai. (DG: Nhân yêu có khác) Chiến cuộc lần này không khác gì rất đây, hắn thành lập được ưu thế từ rất sớm, phần sau chỉ là tâm lý mèo vờn chuột.
Bồ yêu có đủ vốn để kiêu ngạo, nhất là ở phương diện chỉ huy tác chiến. Công Tôn Sai trong mắt hắn chẳng qua là một người trẻ tuổi hơi có thiên phú mà thôi. Loại thiên phú này không khiến hắn quá kinh ngạc, trải qua đại chiến ngàn năm, hắn đã gặp qua không ít chiến tướng trẻ tuổi còn thiên tài hơn vậy.
Loại tư chất như vậy, ừm, có lẽ chỉ đủ để làm thủ lĩnh của một binh đoàn nhỏ.
Đáng tiếc là Tả Mạc không hề hứng thú đối với việc trở thành chiến tướng, Bồ yêu cũng chỉ đành tiếc nuối chép miệng, bằng không bạo hành hắn sẽ là một việc thư thái tới mức nào! Tưởng tượng cảnh Tả Mạc bị mình đánh cho tan tác, hắn lại càng thoải mái.
Hắn chẳng hề hứng thú đối với việc bồi dưỡng chiến tướng giúp Tả mạc, song Tả Mạc hiển nhiên chẳng hề hứng thú chơi đùa với hắn, đối chiến cùng Công Tôn Sai là lựa chọn duy nhất của hắn.
Gần đây thực chán muốn chết, Bồ yêu thầm thở dài, nâng cằm, con mắt máu chỉ còn vẻ cô đơn trống rỗng. Mất cả ngàn năm trong tháp Luyện Yêu, hồn phách của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, tu luyện đối với hắn mà nói không có quá nhiều tác dụng thực tế. Thời gian trước, bí kỹ mà hắn hy vọng rất nhiều cũng không đem đến ích lợi như tưởng tượng, giờ hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào Tả Mạc.
Chỉ là hy vọng này, trông thật quá xa vời.
Có lẽ không bao lâu nữa, bản thân mình sẽ tiêu tan thành mây khói, hắn cười khổ. Nhớ tới bia mộ, vẻ cô đơn trong mắt hắn lại bớt đi vài phần.
Ồ!
Khóe mắt liếc qua chiến cuộc, hắn lại không khỏi sửng sốt.
Mai phục sao?
Một đội Tiểu Nhận Đường Ma cỡ trung đột nhiên xuất hiện bên sườn đại quân của mình.
Bất cứ loại yêu ma nào Bồ yêu đều hiểu biết rất chi tiết, Tiểu Nhận Đường ma cũng không ngoại lệ. Tiểu Nhận Đường Ma là một loại ma cấp thấp, cùng giai với Bạch Lân thị, nhưng lực công kích của nó gấp ba lần Bạch Lân Thị! Trong số ma cấp thấp, lực công kích của Tiểu Nhận Đường ma có thể xếp thứ ba.
Đường ma (ma bọ ngựa) phần lớn sinh hoạt trong rừng, bọn chúng là đao khách rừng rậm trời sinh, sau khi làm phép mở ra linh trí, đôi đường nhận kia sẽ tách ra, trở thành ma đao tiện tay nhất, mà bản năng của chúng cũng sẽ thức tỉnh.
So với những Đường ma cao giai khác, Tiểu Nhận Đường ma chẳng qua chỉ là một trong những Đường ma cấp thấp nhất, nhưng ngay cả như vậy, lực công kích cường đại vẫn khiến cho danh tiếng chúng vang dội trong số ma cấp thấp.
Nhưng, ngược lại với lực tấn công cường đại và đao quyết ma công hoa lệ, lực phòng thủ của chúng lại thấp tới mức đáng thương. Ma giáp trên người chúng cực kỳ mỏng manh, quả không khác gì một tờ giấy, gần như không thể chống lại bất cứ đòn tấn công nào, đây cũng là nhược điểm của hầu hết Đường ma.
Xét theo đặc tính này của Tiểu Nhận Đường ma, bọn chúng thường đảm nhiệm đơn vị chiến thuật chứ không phải đơn vị chủ chiến.
Tên Công Tôn Sai này không ngờ lại mai phục một đội Tiểu Nhận Đường ma, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Không để hắn nghĩ nhiều, ánh dao đen bóng như đồng đồn dập như thủy triều, tầng tầng lớp lớp, từng đợt trào lên. Cả đội nhũ như một thanh đao được nung đỏ hồng, thoải mái vạch qua khối mỡ đông.
Lực công kích vượt xa đồng giai của Tiểu Nhận Đường ma được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn!
Đại quân của Bồ yêu bị chặt ngang ra!
Đội Tiểu Nhận Đường ma cũng tổn thất nặng nề, không còn tới một nửa.
Đội ngũ bị ép vào góc chiến trường cũng đồng thời phát lực, tựa như một cái lò xo bị ép tới cực hạn lại đột nhiên bạo phát toàn bộ lực lượng! Chỉ thấy trận hình lập tức từ hình tròn hóa thành hình chữ nhất, hai đội ngũ đồng thời giết ra từ hai bên trái phải, dọc theo hai bên sườn đại quân của Bồ yêu điên cuồng đánh giết!
Bồ yêu nhìn chiến cuộc đột nhiên phát sinh biến cố, khong chút kinh hãi, đòn phản kích của đối phương tuy điên cuồng sắc bén nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi.
Hắn không chút do dự cho đội ngũ ép tới, bên ngoài cũng không chủ động công kích, chỉ bám chặt lấy đối phương, giữ cự ly không xa không gần. Trong lòng hắn nhanh chóng tính toán, hắn đang chờ thời điểm đối phương kiệt sức, một khi sức tàn lực kiệt chính là cơ hội phản công của hắn. Đội ngũ ở giữa đã vận sức chờ phát động. Đòn tấn công kế tiếp sẽ như sấm đánh, nhanh chóng phá hủy đối phương.
Hắn tin tưởng rằng đội ngũ của đối phương sẽ nhanh chóng tan rã, cảnh tượng như vậy đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Về phần đội Tiểu Nhận Đường ma còn sót lại, hắn hoàn toàn không lo lắng. Lực phòng ngự yếu ớt của Tiểu Nhận Đường ma trong chiến trường dày đặc này cũng đồng nghĩa với việc chúng chỉ có cơ hội đánh một đòn duy nhất. Lực tấn công có cao tới đâu cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao không còn chút gì.
Về phần đội ngũ đột phá hai bên sườn, nếu giờ bị bám chặt vậy đừng hòng chạy thoát. Bồ yêu âm thầm cười nhạt, chủ soái bên Công Tôn Sai chắc chắn nằm trong một trong hai đội ngũ đó.
Trong cờ Nhưng ngay lúc này lại đột nhiên có biến.
Đội Tiểu Nhận Đường ma vừa tổn thất quá nửa kia lại đột nhiên phân ra hai tiểu đội, đánh thẳng vào phía áu trận của Bồ yêu.
Cái gì thế?
Bồ yêu không hiểu nổi. Hai tiểu đội, mỗi đội không tới hai mươi, tiểu đội Tiểu Nhận Đường ma như vậy vốn không có tác dụng quá lớn.
Đội Tiểu Nhận Đường ma thông thường sẽ đảm nhiệm vai trò đột kích, nhưng lực phòng ngự quá mức yếu đuối đã định trước sinh mệnh ngắn ngủi của chúng trên chiến trường. Nếu trận hình của đối phương dày đặc, muốn hoàn toàn xuyên qua nhất định phải có số lượng tương đối. Như vừa rồi đội Tiểu Nhận Đường ma có thể dễ dàng chặt đứt đội ngũ của hắn cũng bởi đội này có số lượng nhất định.
Nó như một lưỡi đao bằng băng, tuy sắc bén nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị hòa tan.
Một tiểu đội nhỏ bé như vậy, ngoại trừ tạo thành đôi chút sát thương căn bản không tạo được bất cứ ảnh hưởng gì đối với cục diện cuộc chiến.
Đột nhiên, đội Tiểu Nhận Đường ma đầu tien bỗng tỏa sáng lóa mắt.
Không đúng! Đây không phải Tiểu Nhận Đường ma!
Con mắt màu của Bồ yêu trợn tròn lên, khuôn mặt không thể tin nổi!
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếng vang lên, Bồ yêu bị chặt đứt trận hình hậu phương, xuất hiện một lỗ thủng lớn!
Ánh nổ này… Bồ yêu nhận ra.
Nang Ngư ma tự nổ!
Bồ yêu lập tức phản ứng lại.
Hai đội này vốn không phải Tiểu Nhận Đường ma, tất cả đều là Nang Ngư ma lợi dụng ảo thuật… Ảo thuật hơi nước, không sai, nếu đổi lại là mình mình cũng sẽ chọn ảo thuật hơi nước, những ảo ảnh này do vô số hơi nước rất nhỏ hợp thành, nó sẽ được gắn chặt xung quanh thân thể kẻ được thi triển pháp thuật vào.
Điểm then chốt là những hơi nước này có thể cung cấp hơi nước cho Nag Ngư ma.
Nang Ngư ma là loài không ai nguyện ý trêu vào. Trên người nó có vô số túi nhỏ, những túi nhỏ này tích lũy sức nước mà bình thường nó hấp thu trong đại dương mênh mông. Đây đều là lực lượng thủy hành tinh thuần, là vũ khí công kích lợi hại nhất của nó. Không ai trêu chọc cũng không phải vì sự cường đại của nó, mà vì khả năng tự nổ.
Đây là thủ đoạn cuối cùng để cùng chết với kẻ thù. Nang Ngư ma tự nổ có uy lực cực kỳ kinh khủng, ngay cả những loài ma cao cấp hơn chúng cũng ăn không tiêu. Hơn nữa trí lực của chúng không phát triển, hung hãn không sợ chết, một khi trêu vào, chờ lưỡng bại câu thương đi.
Song Bồ yêu vẫn phản ứng chậm nửa nhị, đội Nang Ngư ma thứ hai cũng đã đi vào lỗ hổng vừa được khoét!
Lại là một chuỗi tiếng nổ liên tiếp!
Sắc mặt Bồ yêu cực kém, đội ngũ haaij phương của hắn dày đặc, chỉ hai đội Nang Ngư ma tự bạo đã khiến hắn tổn thất nặng nề!
Bất quá trong lòng hắn cũng thở phào một hơi, trận chiến lần này chỉ có vài hồ nước không lớn, số lượng Nang Ngư ma hẳn cũng không nhiều, Công Tôn Sai hẳn không còn Nang Ngư ma nữa.
Chờ đã!
Bồ yêu lại đột nhiên biến sắc!
Hắn nhanh chóng ý thức được mình bỏ qua một vấn đề rất quan trọng.
Nang Ngư ma tự bạo tuy có uy lực rất mạnh nhưng lại rất ít khi được sử dụng, bởi vì một quy định của cờ Dịch Chiến. Trong cờ Dịch Chiến, khi Nang Ngư ma tự bạo phải có một điều kiện… Ánh mắt hắn đột nhiên chuyển sang hai đội ngũ đang ra sức đột phá vòng vây.
Vốn hai đội ngũ vốn phải điên cuồng phá vây, trong mắt Bồ yêu lại có vài phần cảm giác như xa như gần… Không sai… Con mắt máu đột nhiên co rút lại, ánh mắt Bồ yêu sắc lạnh!
Thống soái tối cao của Công Tôn Sai không trong hai đội ngũ này, mà là ở… Ánh mắt hắn hạ xuống đội Tiểu Nhận Đường Ma còn sót lại sau trận của mình!
Ở đó!
Mãi tới lúc này, Bồ yêu mới hiểu ra ý đồ tác chiến của Công Tôn Sai. Đội ngũ liên tục bị mình ép vào góc chỉ là một ngụy trang mà mai phục nửa đường mới là trung quân. Đây là một cái bẫy, một cái bẫy lừa đảo!
Ngay khi Bồ yêu hiểu ra Nang Ngư ma tự bạo, hắn chưa kịp phản ứng lại, chưa có ai dùng loại chiến thuật này. Trong cờ Dịch Chiến, điều kiện đối với Nang Ngư ma là chỉ có thống lĩnh tối cao trực tiếp chỉ huy bọn chúng mới đồng ý tự bạo! Cho tới nay, Nang Ngư ma đều thường đảm nhiệm lá chắn cuối cùng trước mặt thống lĩnh tối cao.
Ý đồ của Công Tôn Sai vốn chẳng phải đột phá vòng vây, mà là lén giết chết thống suất tối cao của Bồ yêu!
Không biết vì sao, Bồ yêu bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh bốc thẳng lên đầu.
Trên toàn bộ chiến trường, toàn bộ đội ngũ đều là cảm tử! Không, tất cả đều là tử sĩ pháo hôi! Hai đội ngũ chỉ để ngụy trang, thu hút sự chú ý của tiền quân, nhất định phải bám chặt vào đối phương, giúp trung quân phe mình tranh thủ thời gian. Kết cục chờ hai đội ngũ này chỉ có bị diệt sạch, còn trung quân phe mình thì sao? Cũng chỉ có một kết cục đã định trước – chết!
Cho dù Công Tôn Sai cuối cùng có thể đánh chết thống soái tối cao cũng không cách nào lao khỏi vòng vây dày đặc như vậy. Để không khiến Bồ yêu cảnh giác, trung quân cận vệ ngụy trang thành Tiểu Nhạn Đường ma nhân số cũng không quá nhiều. Kết cục hiển nhiên đã được định trước.
Nói cách khác, trận chiến này Công Tôn Sai vốn không nghĩ tới chuyện thắng, suy nghĩ của hắn chỉ có một – cùng chết!
Cái tên điên này!
Bồ yêu thất thần thì thào.
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng