Chương 26
Cải Dung Mạt Thức
Tả Mạc ngẩng đầu lên.
Thi Phượng Dung cất bước nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, tỉ mỉ xem xét chốc lát, lúc thì nhíu mày lúc nhăn nhó: ‘ngươi là cái hài tử được chưởng môn sư huynh nhặt về sao? ’ Tả Mạc sửng sốt, gật đầu nói; ‘vâng.”
“sự tình trước kia đều không nhớ được sao? ’ Tim Tả Mạc đột nhiên đập loạn xạ, máu tựa như chạy hết lên não, hắn cảm thấy mình run rẩy, toàn thân không tự chủ rung động. thanh âm run rẩy đáp lời: “vâng! ’ “a! ’ Thi Phượng Dung gật gật đầu, nàng không tính nói cái gì, chuyển thân muốn rời đi.
Tả Mạc cơ hồ theo ý thức kêu lên: “sư cô!”
Thi Phượng Dung dừng lại, vẻ mặt không vui nhìn hắn.
Tả Mạc không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn chằm chằm Thi Phượng Dung, trong con ngươi lộ vẻ sợ hãi cùng hy vọng: “ký ức trước đây của đệ tử không lưu lại chút gì. Đệ tử họ gì, tên gì, phụ mẫu là ai, chút nào chẳng biết. mỗi lần nhớ tới, tâm như chết, khẩn cầu sư cô chỉ điểm.”
Thi Phượng Dung nhìn Tả Mạc rất lâu, lắc đầu; “Đối với ngươi, còn không biết tốt hơn.”
“cầu sư cô thành toàn!”
Tả Mạc cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân.
Thi Phượng Dung nhíu mày, hờ hững nói; “ngươi đã muốn biết, vậy ta nói cho ngươi. Nếu ta không nhìn lầm, ngươi có thể bị người thi thuật cải sửa dung mạo, có người sửa đổi dụng mạo của ngươi.”
“sửa đổi…” Tả Mạc thì thào như mất hồn.
“còn về kỳ ức trước kia, hẳn là bị người lau đi, cũng không biết ai có thù hận sâu đậm như vậy.” nói xong, thâm ý nhìn Tả Mạc: “không quản cải dung hay xóa ký ức, đều cần tu vi tuyệt đỉnh, ngươi cứ tiếp tục ngoan ngoãn thay ta chăm sóc dược điền đi.”
Tả Mạc như đâm đầu vào tường, đứng ngẩn người tại chỗ.
Chờ khi hắn tỉnh lại, trời đã tối, tứ sư cô đã sớm rời đi.
Tả Mạc thất hồn lạc phách, con ngươi vô thần.
Cải dung… xóa ký ức… Nguyên lai ký ức của mình bị người xóa đi, nguyên lai mặt mình bị người khác sửa đổi… Nguyên lai cái mộng kia… Vì cái gì… Vì cái gì lại thế này… Hắn cúi thấp đầu, hai tay vô thức nắm chặt, tiếng xương vang lên rôm rốp, đốt ngón tay trắng bệch. Thân thể gầy yếu như cần trúc, trong bóng đêm, như cỏ khô đong đưa trong gió, nhỏ bé mà nhu nhược. Lãnh Vụ cốc ban đêm rất lạnh, hơi nước ướt át, từng chút khí lạnh xâm nhập thân thể Tả Mạc, cũng thẩm thấu vào tâm lý của hắn.
Mãi tới khi nghi hoặc khốn nhiễu hắn bóc mở ra một đáp án, nhưng lại đặt ra càng nhiều nghi hoặc trước mắt hắn.
Ta là ai… Là ai làm.. trong đầu vốn đang hỗn loạn trở nên an tĩnh.
Tả Mạc ngẩng dầu lên, hai mắt như bị máu nhiễm đỏ, con mắt đỏ hồng. hắn vốn cho là mình sẽ phẫn nộ, sẽ gầm gào, nhưng không không có làm. Trong lòng hắn lạnh lẽo, lạnh tới mức nếu có người ở bên đứng nhìn thì mắt cũng bị đóng băng.
Tâm như hồ băng, dưới lớp băng dầy kia, ẩn ẩn có thể thấy, nơi sâu thẳm có nước cuộn trào hung dữ.
Lời của tứ sư cô vẫn vang vọng bên tai hắn, có thể được tứ sư cô xưng tu vi tuyệt đỉnh, đại khái tùy tiện một cái long măng cũng to hơn bắp đùi hắn, hắn muốn trêu chọc cũng không trêu chọc nổi.
Bỗng nhiên, tất cả những việc xảy ra trong hai năm, ánh sáng mặt trời, linh cốc, …. Như giấc mộng, bị một bàn tay vô hình bóp nát thành vụn phấn!
Đã không có.
Hắn buông lỏng ngón tay, bước vào thức hải đang rực cháy hỏa diễm.
Bồ yêu vẫn như bình thường, ngồi trên bia mộ có mây đen lượn lờ, nhìn Tả Mạc, khỏe môi vểnh lên.
“ ha ha ha ha ha ha! ’ Tiếng cười tùy ý điên cuồng vang vọng trong thức hải.
Vi Thắng theo sát chưởng môn cùng sư thúc Tân Nham, đi tại hậu sơn. Hai vị trưởng bối sắc mặt nghiêm túc, trầm mặc không nói đi trước, Vi Thắng cẩn thận, theo sát sau đó. Đây là cấm địa trong môn phái, sư phụ cùng sư thúc Tân Nham ven đường đã thi pháp quyết mở ra không dưới 20 lần, do đó có thể thấy nơi này sâm nghiêm cỡ nào. Hắn vừa vặn tiến vào trúc cơ, ý chí cứng cỏi hơn trước gấp mười, nhưng uy áp cấm chế phát ra vẫn khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
Nguyên lai trong môn phái còn có chỗ cường đại như vậy!
Hắn cảm giác, máu trong người mình từng chút nóng lên, hắn đối với kiếm động mình sắp tới vô cùng mong đợi.
Đi suốt hai canh giờ, ba người mới dừng lại trước một cửa động.
Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham mặt đều lộ vẻ vui mừng. chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên trịnh trọng nói: ‘kiếm động này, là tổ sư của bản môn kiến tạo, dùng đẻ môn hạ đệ tử rèn luyện kiếm ý, chỉ có đệ tỷ kim đan kỳ trở xuống có thể tiến vào.” Mặt hắn lộ vẻ thẹn thùng: ‘tổ sư pháp lực thông thiên, bóc mở kiếm động cần hai kim đan kỳ tu giả đồng thời ra tay. Bản môn cũng lâu đời, Kim đan kỳ tu giả đời trước chúng ta, chỉ có một người. kiếm động này liền không có mở ra, ta cùng sư thúc ngươi luyện kiếm ý, đều tại thú yêu mò mẫm. chờ khi chúng ta tới kim đan kỳ, lại không vào được. trong kiếm động này rốt cục có cái gì, chúng ta cũng không biết, ngươi phải tự mình mày mò.”
Vi Thắng nghe rất chăm chú, vẻ mặt trầm tĩnh.
Bùi Nguyên Nhiên nhìn đệ tử của mình, mắt lộ vẹ quan tâm: “mỗi mười ngày, chúng ta sẽ chuẩn bị linh thực đầy đủ cho ngươi. Hiện tại tứ sư cô của ngươi đã trở lại, các loại đan dược ngươi cũng không cần bận lòng. Chỉ là kiếm động hung hiểm, ngươi cần phải tự lo an nguy. Vốn ngươi vừa mới trúc cơ, tu vi còn thấp, không thích hợp tiến vào kiếm động. nhưng thiên phú của ngươi đối với kiếm lại là tuyệt hảo, chúng ta chưa từng thấy qua, vì không làm ngươi lỡ dở, chúng ta thương lượng, mới phá lệ cho ngươi tiến vào kiếm động. nếu như gặp cái gì nguy hiểm, ngươi tuy thời xuất động.”
Câu dặn dò cuối, Bùi Nguyên Nhiên bất giác cất cao giọng. Vị đệ tử đôn hậu trước mắt, thiên phú kinh người, vượt quá ý liệu của bọn họ. hắn tựa hồ trời sinh để tu kiếm, trừ tu vi cần vững bước tiến lên, kiếm quyết gì tới tay hắn đều có thể cực nhanh thành thạo.
Ngay cả người mạnh nhất là Tân Nham cũng chấn kinh trước tiến bộ của Vi Thắng. Bọn họ hớn hở ngoài mặt, trong lòng lại có chút lo lắng, ngọc thô như thế, nếu không bồi dưỡng tốt, chẳng phải là cô phụ liệt vị tổ sư?
Bọn họ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định, mở ra kiếm động. trừ truyền thuyết liên quan tới kiếm động trong môn phái, bọn họ còn hi vọng Vi Thắng có thể luyện thành bộ Vô Không kiếm hoàn chỉnh. Vô Không kiếm là kiếm quyết lợi hại nhất của môn phái, cũng là tuyệt kỹ thành danh của Vô Không chân nhân. Nhưng đến lứa bọn họ, bọn họ đã không có Vô Không kiếm quyết hoàn chỉnh. Giống như Băng ly kiếm quyết của Tân Nham, là một vị sư thúc tiến bối sáng lập, cũng không phải kiếm quyết mạnh nhất của môn phái.
Trước bọn họ gửi gắm kỳ vọng vào La Ly, nhưng hắn chỉ luyện thành không kiếm. ai có thể nghĩ tới, đã từng là kiếm bộc của La ly, lại có được thiên phú xuất sắc hơn cả La Ly chứ?
Càng huống chi La Ly thiên phú tuy xuất sắc, nhưng vì tính khí kiêu ngạo, so với Vi Thắng đôn hậu, liền không bằng.
Hiện nay trong mắt bọn họ, Vi Thắng trở thành đệ tử hàng đầu là không bàn cãi.
“đệ tử minh bạch!” Vi Thắng nghiêm túc nói.
Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham nhìn nhau, đồng thời gật đầu, hai người đồng thời vận chuyển linh lực, niệm động pháp quyết.
Hai vị tu giả kim đan kỳ đồng thời rat ay, thanh thế kinh người chí cực! tầng mây từ bốn phương tám hướng tụ tập trên đầu, cơ hồ chớp mắt, cơn cốc nho nhỏ bị mây che phủ, như là ban đêm. Chỉ thấy vách sơn động, vô số tự phù dần dần sáng lên, quang mang lưu động, cấm chế bốn phía cũng sáng lên, chỉ thấy vô số phù trận bồng bềnh trên không, cũng những tự phù từ núi bay ra cùng nhau hô ừng.
Cảm thụ tới sự run rẩy từ trong tận sâu trong xương tỷ, Vi Thắng mắt trầm ổn, ánh mắt như bị nhiêu đót, phấn chấn hướng tới.
Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham hai người vẻ mặt nghiêm túc, hai người đồng thời quát lên: “khai!”
Tự phù lưu chuyển, trận pháp biến ảo.
Sơn động đột nhiên biến thành tối đên thâm trầm, như có như không. Vi Thắng sớm sẵn sang, không chút do dự, lập tức lao vào.
Đến lúc này, Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham hai người mới thả lỏng. hai người chậm rãi thả chậm pháp quyết, tán đi linh lực trên tay. Tự phù trên vách núi cùng phù trận bốn phía dần dần tán đi, tầng mây trên đỉnh đầu cũng tán đi, ánh mắt trời lần nữa chiếu xuống sơn cốc.
“đi thôi, đường cần hắn tự mình đi.” BÙi Nguyên Nhiên cảm khái.
“đúng!” Tân Nhâm tiếc lời như vàng.
Trong biển lửa, Tả Mạc ngồi không xa trước mặt Bồ yêu, nghe tỉ mỉ.
“cái gì là yêu mà? Có rất nhiều cách phân chia, nhưng trọng yếu nhất là phương thức tu luyện. Tu giả, hấp nạp linh lực thiên địa cho mình dùng, tu là linh lực. Mà yêu, cái chính là nguyên thần động thiên, chủ tu thần thức. Ma sao? Đám kia tuyệt đại đa số đều ngu xuẩn tới bó tay, chỉ đi tu bản thân, luyện thân thể thành pháp bảo.”
Tả Mạc cái hiểu cái không hiểu.
“a, những cái này có thể nói dóc. Được rồi, chúng ta thực tế chút đi. Đường của ngươi đi không sai, dùng kiếm quyết vận dụng canh kim khí mạng. chẳng qua đáng tiếc ngươi không phải tên sư huynh kia của ngươi, theo tốc độ của ngươi, dự tính cần ít nhất hai ba năm.” Bồ yêu đột nhiên cười nhẹ yêu dị, lộ ra cái lưỡi đỏ hồng: “chẳng qua ta có phương pháp tốc thành, ngươi muốn thử không? ’ “tốc thành?” Mắt Tả Mạc sáng lên, thân thể hơi hướng về trước.
Mắt Bồ yêu càng híp lại, thanh âm lộ vẻ dụ hoặc: “đúng, tương đối nhanh chóng thành công! Trong vòng một tháng, ngươi tuyệt đối đột phá canh kim quyết tầng thứ ba. ’ “thật? ’ Tả mạc có chút hoài nghi, biểu tình của Bồ yêu khiến hắn sinh dự cảm không hay.
“thử một lần là biết ngay mà.” Bồ yêu nhún vai: “thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, muốn có lực lượng, làm sao có thể không trả giá> Tả Mạc trầm mặc.
Muốn tìm ra đáp án, muốn tìm ra người động thủ với mình, hắn cần lực lượng, bách thiết cần lực lượng, cần phải trả giá. Hắn một nho nhỏ tu giả ngay cả trúc cơ cũng chưa, dựa vào cái gì tìm kiếm đáp án?
Người duy nhất hắn có thể cầu trợ, chỉ có Bồ yêu. Hắn y nguyên không biết Bồ yêu muốn cái gì, nhưng hắn có thể chọn lựa sao?
Tuyển chọn vĩnh viễn là vấn đề chỉ có cường giả mới gặp phải.
Nhưng đáng thấy hạnh phúc là, Bồ yêu chịu trợ giúp hắn. Vô luận Bồ yêu vì nguyên nhân gì, hắn đều nhận.
“được.” hắn đứng lên.
Bồ yêu môi mỏng như lưỡi đao lại vểnh lên, hắn cười khẽ: “ha ha, có thứ gì càng đơn giản hơn kiếm quyết chứ? Bị chém mấy ngàn nhát, biết liền!”
Lời còn chưa dứt, một kiếm ý trắng muốn ầm ầm từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng cắt thần thức của Tả Mạc làm đôi.
Một nỗi thống khổ đứt gan đứt ruột, Tả Mạc cảm giác thân thể bị chém làm đôi.
Đau đớn ập tới, hắn trực tiếp xỉu.
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng