Chương 47
Sư Huynh Hứa Dật.
Sau một giấc tỉnh lại, ánh mặt trời gai mắt khiến Tả Mạc khó mà mở mắt ra được.
Thoải mái mà rên rỉ, ẩn ẩn đau nhức khiến hắn càng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng không nói nên lời, hắn rất muốn tiếp tục ngủ. Do dựa chút ít, hắn còn quyết định đứng lên. Tới trúc cơ, cơ bản không có như cầu ngủ ngáy gì, chẳng qua trừ khôi phục thể lực, ngủ trọng yếu nhất là khiến tinh thần được nghỉ ngơi.
Dưới ánh dương quang, vươn vai vặn vẹo, toàn thân xương cốt như rán đậu phù rắc rắc giòn vang, Tả Mạc tức thì dọa nhảy dựng. Vội vàng sờ khắp toàn thân, không phát hiện vấn đề gì, mới hơi chút tâm an.
Mỗi lần đột phá, hắn đều thấy không hiểu nổi, hoàn toàn là không biết gì. Giống tiểu vân vũ quyết đột phá tầng thứ tư, thai tức luyện thần đột phá một hơi, đều như thế, lần này hắn cũng không ngoại lệ. Trừ giòn vang, còn có tu vi tăng thêm, hắn tạm thời còn không phát hiện chỗ tốt khác mà trúc cơ mang tới.
Mình quá tham, Tả Mạc cười tự giễu, riêng là tu vi tăng thêm, đã khiến ắn được ích vô cùng.
Đi ra ngoài phòng, còn sống sau tai họa, Tả Mạc càng cảm giác dương quang ấm ấp càng trân quý. Ngay cả con cim chết tiệt trên nóc nhà, rơi vào mắt hắn, cũng không đáng ghét như hôm qua.
An nhiên đứng vững, hốt nhiên hít một hơi thật sâu, mười ngón tay vươn ra đạn động, tạo thành một vùng hư ảnh. Hắn tâm thần chuyên chú, mười ngón tay như có sinh mạng, tốc độ nhanh hơn mấy lần, biến hóa phức tạp khiến người hoa mắt. Từ lúc học tập thảo mộc quyết, loại pháp quyết cường điệu chỉ pháp này, cơ hồ thành một trong những pháp quyết hắn luyện tập nhiều nhất.
Vận dụng linh lực, tại luyện khí kỳ kỳ thực không có rất nhiều pháp quyết có thể luyện, mà như tiểu vân vũ quyết loại này, cơ hồ bị Tả Mạc tu luyện tới cực hạn ở luyện khí kỳ. Mà vận dụng thần thức, hắn ngay cả vài câu đôi lời chỉ đạo đều không có, nghĩ sờ bậc cửa đều không tới. Duy nhất có thể tiêu phí thời gian, mà hắn cũng cảm thấy hữu dụng, là chỉ pháp, thế là, thảo mộc quyết yêu cầu cao về chỉ pháp cũng là tuyển chọn duy nhất hắn có.
Tăng thêm tu vi đối đề thăng chỉ pháp không có tăng ích rõ rệt, điềm này cũng khiến Tả Mạc càng thêm chú ý, Trúc cơ chỉ là quan tạp thứ nhất trong tu chân, con đường sau gian hiểm, chỉ có tự thân thử mới có thể minh bạch.
Mục tiêu của mình, sớm đã không phải kiếm tinh thạch, sinh hoạt.
Muốn truy tìm đáp án, tất phải rượt đuổi lực lượng, ngay sư phó kim đan kỳ tu giả nói tới tên cải dung mạt thức mình, cũng kiêng dè như thế, thực lực của đối phương nên đạt tới bước nào! Nói cách khác, mình ít nhất phải vượt qua lực lượng sư phó mới được.
Sư phó là kim đan kỳ… Tả Mạc hít một hơi thật sâu, ngẩng mặt không có biểu tình, hai tay rủ bên người phút chốc nắm chặt.
Rất xa xôi, mục tiêu xa xôi tới mức tuyệt vọng. Tu giả vô số, lại mấy người có thể thành tực kim đan? Khác không nói, toàn bộ môn phái đời thứ hai đệ tử, duy nhất có hy vọng thành tựu kim đan chỉ có sư huynh Vi Thắng. Chính mình? Một tên chỉ có chút thiên phú tại phương diện ngũ hành… Nếu trở thành một linh thực phu có thực lực, Tả Mạc không nghi ngờ mình có thể làm được. Nhưng kết kim đan, dự tính tối lạc quan, cũng chẳng qua có hy vọng một phần vạn.
Từ khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn liền không ngừng hỏi mình, theo đuổi mục tiêu mù xịt xa không thể chạm như thế, đáng không? Hiện nay hắn trở thành linh thực phu, sinh hoạt càng lúc càng tốt, nếu cũng ai đó kết bạn lữ, sau này hậu đại của mình, cũng có thể đủ sinh hoạt tốt. Như thế, đặt cược sinh hoạt, đặt cược tính mạng, theo đuổi mục tiêu cơ hồ không có hy vọng thắng lợi, đáng không?
Mỗi khi hắn bắt đầu dao động, hắn đều nghĩ tới mộng cảnh không ngừng xuất hiện trong đầu, không ngừng lặp lại “ngay chết đều không thể quên”. Mỗi lần hắn đều hỏi mình, có thứ gì cả chết không thể quên?
Hắn không biết.
Hắn là một người khiếp hèn, vì sinh hoạt, hắn có thể cười theo, có thể khom lưng. Nhưng… Hắn muốn biết.
Tâm cảnh biến hóa, khiến thái độ của hắn đối tu luyện đã phát sinh biến hóa tích cực. Hắn càng thêm khắc khổ, càng thêm nỗ lực, hắn biết khởi điềm của mình có bao thấp, hắn cũng biết thiên phú của mình tịnh không tốt, nhưng hắn cũng biết, chính mình có ưu thế riêng.
Bồ, tuy nhiên vô số lần trong lòng nguyền rủa nhân yêu biến thái đáng chết, nhưng Tả Mạc y nguyên cần phải cảm tạ hắn. Không có Bồ yêu, hắn ngay cả một chút ánh sáng đều không thấy. Vì tia ánh sáng, nào sợ vì thế trả giá chút thứ, hắn đều nguyện ý.
Lần này trúc cơ, hắn chịu hết thống khổ, nhưng không biết tại sao, hắn tâm thái càng bình hòa, suy nghĩ cũng càng rõ nét. Linh thực phu có thể thật lớn đề thăng địa vị mình trong môn phái, nhưng linh thực phu hiển nhiên không cách hoàn thành mục tiêu của mình, phương diện này càng đáng dựa dẫm, còn là kiếm quyết. Linh thực phu tương lai chỉ thủ đoạn trọng yếu giúp mình kiếm tinh thạch, mà không phải phương hướng phát triển chủ yếu.
Phương pháp đề thăng chiến đấu lực rất nhiều, nhưng trong rất nhiều tu giả, chiến đấu lực mạnh nhất là kiếm tu. Càng huống chi, mình thân ở trong một môn phái tu kiếm, tự nhiên không thể xá cận cầu viễn. chính mình tuy nhiên không có bao nhiêu thiên phú tu kiếm, nhiều nỗ lực chút là được.
Vừa nghĩ tới tu kiếm, hắn liền nghĩ tới sau trúc cơ, liền có thể tế luyện phi kiếm. Bất quá hắn rất nhanh gặp khó, hắn cũng không có pháp quyết tế luyện phi kiếm.
Hành Phương viện, Thi Phượng Dung thấy Tả Mạc, hơi lộ kinh dung, nhưng lập tức khôi phục: ‘Trúc cơ cũng không thể buông thả, đi điển tịch thất, bên trong có chút ngọc giản ngươi có thể xem. Lần sau đi ra, ta sẽ tự thân khảo hạch, nếu lười biếng, tất trọng phạt.” sau cũng bốn chữ, đã chuyển thành nghiêm nghị.
Tả Mạc bị sư phó mắng không ngẩng đầu được, chỉ có vâng vâng dạ dạ, thầm kêu to xui xẻo, xem ra đụng phải sư phó giương vuốt, lại không khỏi buồn bực, đến cùng ai chọc sư phó.
Chờ sư phó nộ khí hơi tiêu, hắn mới cẩn thận mở miệng: ‘sư phó, đệ tử muốn cầu một bộ pháp quyết tế luyện phi kiếm.”
“tế luyện phi kiếm? ’ Thi Phượng Dung không khỏi nhíu mày, có chút không vui: ‘trọng điểm của ngươi, phải đặt tại linh thực cùng luyện đan, không được tham nhiều, tham nhiều nhai không kỹ, đạo lý này còn không minh bạch?
Tả Mạc vừa nghe, âm thầm kêu khổ, biết cầu không đến pháp quyết gì tốt, nói khó: “Đệ tử minh bạch, chỉ là Vô Không kiếm môn tốt xấu là môn phái tu kiếm, nếu ngay cả tế luyện phi kiếm đều không, chạy ra, chẳng phải mất thể diện bản môn?”
“cũng phải.” Thi Phượng Dung vừa nghe, lại cảm thấy có lý: “ngươi đi gặp sư huynh Hứa Dật, tùy tiện tìm một bộ luyện luyện. Chớ tiêu phí nhiều tinh lực.”
“vâng.” Tả Mạc ngoan ngoãn vâng dạ.
“đi đi.” Thi Phượng Dung không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách. Hôm qua bạch nhật tinh hiển, khiến nàng tâm trạng cực kém. Nàng cũng nghe tới một ít lời đồi liên quan bạch nhật tinh hiện, thiên kỳ bách quái, cài gì đều có, nhưng có một điểm vô cùng nhất trí, đây không phải chuyện tốt gì. Loại sự tình này nếu phát sinh tại giới khác, nàng có thể xem náo nhiệt, nhưng phát sinh tại Thiên Nguyệt giới, nàng tâm trạng không tốt nổi. Đặc biệt nhìn thấy chưởng môn sư huynh trong mắt âu lo, tâm trạng của nàng càng xấu.
Nàng hiểu rất rõ chưởng môn sư huynh, chưởng môn sư huynh gặp chuyện không kinh hoảng, lần này cả hắn cũng bận lòng, tình huống dự tính so với mình tưởng tượng càng hỏng bét!
Nếu để cô nãi nãi (bà mày) biết là ai làm trò quỷ, hừ hừ! Nàng trong mắt sát cơ cực thịnh, khiến Hứa Tinh ở bên tim muốn nhảy ra.
Mãi khi rời Hành Phương viện, Tả Mạc đều cảm thấy tức ngực. Hắn cũng biết sư phó vì tốt cho hắn, nhưng lý do của mình lại không cách nào nói cho sư phụ. Xem ra mình coi sự tình quá đơn giản, Tả Mạc cười khổ. Hắn vốn cho là, nếu mình cống hiến lớn đối môn phái, môn phái tự nhiên đề cao đãi ngộ, pháp quyết hẳn không sầu. Hiện tại mới biết mình nghĩ quá nông cạn, đãi ngộ tự nhiên sẽ đề cao, đãi ngộ cũng có nhiều phương diện. Giống pháp quyết, là hạch tâm môn phái, sao dễ dàng cấp cho người?
Trước mắt hắn chỉ hy vọng sư huynh Vi Thắng đi ra kiếm động dạy mình chút ít.
Hắn còn quyết định chạy tới sư huynh Hứa Dật một chuyến, pháp quyết quá tốt cầu không tới, lui chút cầu thú yếu, loại nào hắn cũng muốn. Kiếm quyết, hắn mù tịt, hiểu thêm chút, tạo tốt cơ sở.
Hừ, môn phái không cấp, chẳng lẽ cấm mình mua.
Chỉ cần ném tinh thạch đủ nhiều, tự nhiên có thể mua tới kiếm quyết tốt.
Ca đường đường linh thực phu, là kẻ thiếu tinh thạch sao? Hắn hồn nhiên quên mất một viên tinh thạch cuối cùng của mình cũng bị Bồ yêu lột đi.
Trong thức hải, biển lửa rực cháy, nếu Tả Mạc tới, nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng. hỏa diễm màu đỏ thẫm trước kia, hiện nay không ngờ đã cao hơn một đoạn. ôn độ tại Băng hà tựa hồ giảm một chút, mà biến hóa lớn nhất, lại là ngôi sao trên không.
Lộng lẫy, ánh sáng lóa mắt.
Mây đen lượn lờ trên bia mộ, Bồ yêu lười nhác dùng tay chỗng cái cằm vô cùng hoàn mỹ, tay kia xoa xoa một đống bụi phấn, thì thào: ‘tinh thạch lại xài hết rồi, ai, tên anfy thật là phế vật, ngay cả kiếm tinh thạch đều chết đi sống lại như vậy!”
Hắn chậm rãi nói với không khí: ‘sớm biết vậy, ta tự mình đi kiếm. Hiện tại thì hay rồi, ngươi làm lớn chuyện, bên ngoài tới nhiều tên lợi hại như vậy. Ngay cả chết rồi cũng muốn chọc phiền phức, thật là dù chết tính không đổi.”
Bột trắng từ khe tay hắn từng chút rơi mất.
Một yêu tịch mịch ngồi trên bia mộ, phát ra tiếng cảm khái: ‘địa chủ không dư lương.”
Văn Đạo đường, Hứa Dật thấy Tả Mạc, hơi chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định, cười nói: “Khó được sư đệ quang lâm, tới tới, ngồi xuống.”
Tả Mạc nhìn sư huynh Hứa Dật, đối phương là một người hắn phi thường sùng bái khi là ngoại môn đệ tử, không ngờ mình hiện tại cùng hắn bình khởi bình tọa. nhân sinh, thật là biến hóa vô cùng, hắn không khỏi sinh vài phần cảm khái.
“Tả Mạc muốn đạ tạ sư huynh khi xưa chỉ điểm.” hắn thật lòng vái một vái.
Hứa Dật sửng sốt, vội vàng kéo Tả Mạc: “sư đệ chớ khách khí, chẳng qua là chức trách của ta thôi.”
Hai người đối thoại, lập tức thấy thân thiết.
“sư đệ hiếm khi tới, thử trà của ta.” Hứa Dật tay khẽ chuyển, trước mặt liền thêm một bộ trà cụ, khay trà bằng hoàng trúc, có khắc hai đóa vân nhĩ, giản dị cổ kính, mặt trên bày một bộ ấm chén bằng tử sa. Ấm tử sa phát sáng lờ mờ, hiển nhiên có khắc pháp trận. Bảy chiếc chén nhỏ như thất tinh trên trời.
Hứa Dật lấy ra một hộp ngọc, lúc bóc mở, Tả Mạc cảm giác u hương xông vào mũi, chỉ thấy bên trong chứa gần nửa hộp linh trà. Linh trà thanh thúy như ngọc, toàn là ba lá, kiều diễm mê người.
“đây là văn hương trà *”. Hứa Dật giới thiệu: ‘hương quán pha chế bằng thanh đằng, ta mất rất nhiều công sức mới mua được.” Lập tức vui vẻ nói: ‘Ta không có ham thích gì khác, chỉ thích uống trà.”
Sư huynh Hứa Dật chuyên chú, thủ pháp thành thục bắt đầu tráng rửa chén. Tả Mạc nào gặp qua những thứ này? Mắt hắn trợn tròn, không chút chớp động.
Sư huynh Hứa Dật trước lấy chút ít lá trà thả vào ấm tử sa, đỏ nước suối lạnh vào, lập tức ngón trỏ tay phải cùng ngón cái niết nhẹ, một ngọn lửa màu hồng bồng bềnh trước mặt. Ngón tay trắng nõn thon dài của sư huynh chuyển động cực nhẹ nhàng, chỉ thấy hắn nhè nhẹ thả đóa hoa lửa màu hồng vào trong ấm tử sa.
Lốp bốp!
Trong ấm tử sa, vô số hạt nước nhỏ nổ tung, nước suối trong ấm hóa thành một luồng hơi nước màu xanh lục, lại không chút tràn ra. Sư huynh nhanh chóng quơ ấm trà, một chén trà nóng màu bích lục.
Trong chén trà, trà nóng xanh trong mê người, một hương vị so với vừa rồi tuyệt nhiên bất đồng tha thướt bay lên.
“uống nhanh, lạnh hiệu quả không tốt.” sư huynh Hứa Dật thần thái trịnh trọng, hắn trực tiếp nàng chén, đặt lên môi.
Học theo sư huynh, Tả Mạc cũng nâng chén, học theo thần sắc say mê của sư huynh chầm chậm phẩm trà, hắn nhấp một chút.
Oanh!
Không cách nào hình dung cảm giác chớp mắt khi trà nóng tiếp xúc lưỡi. tựa như vô số mùi vị nổ tung trong miệng, cơ hồ đồng thời, Tả Mạc nước mắt nước mũi chảy ra.
Nhìn thấy vẻ nhếch nhách của Tả Mạc, Hửa Dật suýt chút sặc trà, lập tức phì cuowif.
Tả Mạc không quản được sư huynh diễu cợt, toàn bộ tâm thần của hắn đều hồi tưởng lại cảm giác kỳ diệu này. Một cỗ lãnh ý, tán nhập tứ chi toàn thân, taofn thân nhẹ nhàng khó nói nên lời, toàn bộ lỗ chân lông đều dãn ra, thoải mái khiến người rên rỉ.
“trà nóng này linh khí nồng đậm, ngươi vừa mới trúc cơ, đối với việc ổn cố cảnh giới là rất tốt. ’ Hứa Dật đề tỉnh.
Tả Mạc nghe lời, vội vàng đem trà nóng còn thừa rót vòa miệng, bố gối ngồi yên.
Nhìn thấy Tả Mạc uống như trâu, sư huynh Hứa Dật lắc lắc đầu, tựa hồ bất mãn với việc Tả Mạc đạp hư thế tốt, hắn nhầm nháp từng chút, vẻ mặt hưởng thụ, thong thả ẩm trà.
Tả Mạc từ nhập định tỉnh lại, phát giác tâm thần khoan khoái, thoải mái nói không nên lời. Cũng không nói nhiều, chắp tay hướng sư huynh Hứa Dật: “Đa tạ sư huynh.”
Hứa Dật khoát tay: ‘Thỉnh sư đệ uống chén trà mà thôi. Lần này sư đệ tới, khẳng định có chuyện. ’ Tả Mạc liền đem chuyện mình cầu sư phó pháp quyết tế luyện phi kiếm, nghe xong, Hứa Dật gật đầu: “Ta minh bạch, không nghĩ tới sư đệ trích được ngọc bài, còn có chí tu kiếm.”
“ta luyện chơi thôi.” Tả Mạc vội vàng nói. Bị sư phó đả kích như vậy, hắn cảm giác không nên nói lung tung là tốt nhất.
“ ha ha, nam nhi chí tại kiếm, vốn không phải chuyện dọa người. Kiếm chỉ thiên nhai, hàng yêu trừ ma, chẳng phải khoái lạc sạo! ha ha, sư huynh năm đó cũng thế, chỉ là sau này phát hiện thiên phú bình bình, khó có thành tựu, mới chuyển học luyện khí.” Hứa Dật trước là tự giễu, tiếp đó thành thật nói: ‘Nếu sư đệ cảm thấy hứng thú với kiếm, sư huynh ở trong môn thời gian càng lâu hơn chút, ngược lại biết một ít, có thể cùng sư đệ tâm sự.”
Tả Mạc nghe tới bốn chữ “hàng yêu trừ ma”, trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ nghĩ tới nhân yêu biến thái kia, dự tính mình khả tăng bị trừ ngược lai là lớn hơn nhiều.
Nhưng hắn còn thành thật nói; “làm phiền sư huynh.”
Văn hương trà – tên một loại trà thơm nổi tiếng, tên trà tức nghe cũng thấy thơm
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng