Chương 497
Thần Điện Mở Ra.
Giờ đây không cách nào có thể hình dung được sự khiếp sợ trong lòng Tả Mạc.
Một lỗ nham thạch thật lớn hoàn chỉnh giống như dùng đao gọt, vô thanh vô tức xuất hiện, nó vượt ra khỏi tất cả những nhận biết của Tả Mạc. Lúc trước, Tả Mạc cảm thấy bản thân có thể miễn cưỡng lý giải được sức mạnh này nhưng giờ đây hắn phát hiện ra, ảo diệu của nó so với sự tưởng tượng của mình còn cao thâm hơn rất nhiều.
Nhưng đúng lúc này, bỗng Tả Mạc cảm thấy toàn thân run lên, ba, trong người hắn dường như có thứ gì đó vừa nổ tung.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc một lần nữa quay lại trong cơ thể.
Tả Mạc trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ không thể tin được.
Sự mệt nhọc vừa rồi bị quét sạch, hắn ngơ ngác đưa tay lên, sự quen thuộc của đại nhật ma thể một lần nữa trở về bên hắn. Tâm niệm khẽ động, quả nhiên, thần thức và linh lực đều khôi phục lại như lúc đầu.
Lẽ nào… Một ý nghĩ lớn mật bỗng xuất hiện trong lòng hắn.
Sự kinh ngạc không thể kìm nén biến thành mừng như điên.
Tả Mạc kích động lập tức thử. Rất nhanh, hắn liền chứng thực được suy đoán của mình, không biết vì cái gì, thần lực trong cơ thể hắn một lần nữa lại chuyển hoá thành ba lực, mà ba lực này cũng có thể dung hợp để biến thành thần lực!
Càng khiến hắn cảm thấy mừng rỡ đó là loại chuyển này có thể khống chế được!
Hắn không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn!
Tiếng cười thậm chí còn kinh động đến khổ vệ đang đứng bảo vệ ở bên ngoài, mặc dù bọn họ không biết tại sao đại nhân lại vui như thế và không dám tự tiện xông vào nhưng bọn họ dám khẳng định đây là chuyện tốt.
Lúc có được thần lực Tả Mạc chưa hài lòng như lúc này. Thần lực uy lực vô cùng cường đại nhưng chung quy hắn vẫn chỉ quen thuộc đối với ba loại lực lượng kia, trong lòng không khỏi hiện lên cảm giác mất mát.
Bây giờ khi đã phát hiện được ba lực và thần lực có thể chuyển hoá được, chút lo lắng lúc nãy đã biến mất hoàn toàn. Muốn dùng thần lực thì dùng thần lực, muốn dùng ba lực thì dùng ba lực.
Tuy rằng lúc này ba lực phân giải ra so với lúc trước có chút biến hoá, ma thể và thần thức giảm sút, đặc biệt là ma thể, giảm sút thê thảm nhất. Ngược lại với nó đó là linh lực của hắn bắt đầu tăng trưởng.
Ba lực trở nên vô cùng cân bằng.
Sự biến hoá này không khiến Tả Mạc cảm thấy thất vọng. Ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Vấn đề linh lực luốn khiến hắn đau đầu, dù sao hắn vẫn đang sống ở thế giới của tu giả, nhỡ khi dùng ma thể hay yêu thuật bị người khác có nhãn lực cao minh phát hiện ra thì phiền phức to rồi!
Linh lực vẫn là an toàn nhất! Về phần pháp quyết thì không thành vấn đề lắm, bọn họ cướp được không ít pháp quyết, nếu không dùng được thì chạy đến bên cạnh Bồ yêu, quấn lấy hắn thể nào chẳng kiếm được một quyển.
Cảm thụ được linh lực hùng hậu trong cơ thể, chỉ cách kim đan một khoảng nhỏ, một trạng thái vô cùng kỳ diệu khiến hắn đắm say trong đó.
So với thần lực thì hắn cảm thấy ba lực dễ chịu hơn không ít.
Nhưng, có thần lực rồi hắn lại có nhiều tuyệt chiêu để hộ thân.
Ai lại ngại bản thân có nhiều tuyệt chiêu chứ?
Huống chi đây còn là thần kỹ!
Giống như tinh thạch từ trên trời rớt xuống đập trúng đầu Tả Mạc khiến hắn choáng váng.
Tự minh say sưa một hồi, Tả Mạc một lần nữa bắt đầu tu luyện. Cách chuyển hoá ba lực và thần lực nhất định phải nằm lòng, đây chính là đòn sát thủ, tuyệt chiêu!
Luyện tập luyện tập, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một thứ.
Thần lực chuyển hoá ba lực khiến ba lực cực kì cân bằng, nếu như vậy, chẳng phải có thể tu luyện mà thể cũng đồng thời là tu luyện linh lực sao?
Một ý nghĩ lớn mật sinh ra trong đầu hắn, tinh thần rung lên.
Nếu đúng như thế thì đúng là… Kiếm được món lời lớn rồi!
Ba lực đã có một hệ thống hoàn chỉnh, giới hạn rất rõ ràng. Tả Mạc rất khó về linh lực, đó cũng là nguyên nhân mà Bồ yêu và Vệ muốn hắn tu luyện yêu thuật ma thể, quan trọng nhất chính là thiên phú tu luyện linh lực của Tả Mạc kém xa so với ma thể và yêu thuật.
Ngược lại, Vi Thắng chính là thiên tài tu luyện linh lực.
Ba lực có thể dung hợp thành thần lực, sau khi thần lực chuyển hoá thành ba lực lại khiến ba lực cân bằng.
Điều này có nghĩa, Tả Mạc không gặp bất cứ khó khăn gì khi tu luyện sao?
Ngay lập tức Tả Mạc thử nghiệm, quả nhiên, ý nghĩ của hắn hoàn toàn đúng! Nhưng rất nhanh hắn tỉnh táo lại, việc này có lợi mà cũng có hại.
Tuy rằng bây giờ hắn không gặp khó khăn gì nữa nhưng bây giờ muốn tiến bộ bằng người khác hắn phải bỏ ra gấp ba lần thời gian mới được.
Vấn đề này không phải là nhỏ a!
Trong lòng Tả Mạc tràn ngập ý chí chiến đấu, hắn không hề bị vấn đề thời gian tu luyện gấp ba này làm cho sợ hãi. Hãy tưởng tượng ba lực đồng thời đánh ra, chà đạp địch nhân ở dưới chân, Tả Mạc cả người vô cùng hưng phấn, chỉ hận không thể ngay lập tức bắt đầu tu luyện.
Rốt cuộc hắn vẫn còn bình tĩnh, quá trình tu luyện còn dài, trước mắt còn có một kho báu thật lớn đang đợi mình.
Đối với Tả Mạc thì thoả mãn là chuyện cực kì dễ dàng mà cũng cực kì khó khăn.
Hắn quyết phải xông vào Thái Dương thần điện một lần.
Ngồi xếp bằng trên đất, hắn bắt đầu tu luyện, khi toàn thân đạt đến trạng thái đỉnh hắn mới một lần nữa đứng lên.
Đối diện với thạch bích, ba lực trong cơ thể dung hợp thành thần lực, phanh, như có một sợi dây cung được bắn ra ngay sát lỗ tai, “hư tráo” xa lạ một lần nữa lại hiện ra trong cơ thể hắn.
Trước mắt vốn chỉ có một thạch bích, trên đó đầy những văn tự cổ quái giống như nòng nọc vậy.
Tả Mạc không nhận ra chút nào.
Nhưng không liên quản, hắn duỗi thẳng tay, bàn tay đặt lên thạch bích.
Những văn tự giống như nòng nọc kim sắc trên thạch bích đột nhiên sáng lên, thạch bích vốn thầm trầm ngăm đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần trở nên trong suốt. Tả Mạc không chút do dự đi vào bên trong.
Ngay khi Tả Mạc đi qua, thạch bích trong suốt một lần nữa trở lại như lúc đầu.
Tả Mạc vừa bước ra khỏi thạch bích đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Hắn đang đứng ở một trước một hành lang được xay bằng đá tảng. Hành lang rất lớn, rộng chừng sáu bảy trượng, cao thì thật kinh người, ước chừng hai mươi trượng. Hai bên là thạch bích, nhìn qua có thể thấy những phù điêu rất tinh mỹ, dù đã trải qua vạn năm những phù điêu này vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh. Trong số này, thường nhìn thấy nhất chính là những phù điêu thái dương.
Những phù điêu thái dương này toả ra quang mang đầy ấm áp, chiếu sáng cả thông đạo.
Một bảng đá thật lớn bởi năm tháng trôi qua, rất nhiều chỗ đá có biểu hiện của sự phong hoá.
Nhưng hấp dẫn sự chú ý của Tả Mạc chính là những võ sĩ mặc giáp đứng ở hai bên hành lang. Toàn thân những võ sĩ này đều được bao phủ bởi trọng giáp, đứng thẳng cầm thương. Ở cách đó không xa còn có rất nhiều khôi giáp bị hư hỏng, bên cạnh những khôi giáp đó có thể nhìn thấy một ít xương.
Những võ sĩ này chính là hộ vệ bảo vệ Thái Dương thần điện. Còn những võ sĩ đang đứng kia chính là tư thế khi chết của họ.
Tả Mạc không lo lắng chút nào về những gia hoả này, mấy vạn năm trôi qua đã khiến bọn họ chết rũ xương rồi.
Quả nhiên, khi Tả Mạc đi qua những võ sĩ mặc giáp này thì bọn họ không chút nhúc nhích.
Tả Mạc hơi đau lòng khi nhìn thoáng qua những tàn giáp rải rác trên mặt đất, những tàn giáp này không biết được luyện chế từ gì mà trải qua mấy vạn năm, tuy có bộ phận đã bị phong hoá nhưng đại khái vẫn còn bảo tồn được hoàn chỉnh.
Những thứ này không phải là vật phàm!
Nhưng Tả Mạc nhớ kỹ những thứ mà Thanh Lâm căn dặn, không nên đụng vào những giáp sĩ này.
Hành lang im lặng, không có bất cứ âm thanh nào, mặc dù gan Tả Mạc hơi lớn chút nhưng cũng cảm thấy chột dạ. Trong lòng thầm hối hận, đáng nhẽ phải mang theo mấy tên vào đây.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động rầm rầm.
Tả Mạc giật nảy mình, vội vàng xoay người lại, nguyên nhân của tiếng động này chính là do những bức phù điêu trên tường rơi xuống đất vỡ tan, bụi bốc lên mù mịt.
Tả Mạc bị doạ một trận rất nhanh liền tập trung tinh thần, kiên trì bước sâu vào trong thần điện.
Vị trí mà hắn đứng chính là Thanh Mộc mật cảnh nhưng Thanh Lâm mất đi khiến Thanh Mộc mật cảnh không có ai chủ trì nữa, nó không thể vận động nữa. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn an toàn tuyệt đối, nơi đây mỗi khối bảng đá, mỗi bộ phù điêu đều có thể là một bẫy rập.
Tả Mạc nhớ kỹ trong đầu bản đồ mà Thanh Lâm đưa cho hắn, trên đó dày đặc những tiêu kí, nó khiến Tả Mạc sởn tóc gáy. Trong thần điện có rất nhiều mật cảnh to nhỏ, nếu không cẩn thận rơi vào trong đó, nhiều khả năng cả đời sẽ bị vây trong mê thất đó, cuối cùng diệt vong theo thần điện.
Tả Mạc tập trung tinh thần.
Hành lang giống như mê cung, chỉ sợ nếu không có bản đồ thì giờ đây Tả Mạc chẳng thoái mái như này.
Tả Mạc dừng bước, trước mặt hắn có một hồ nước.
Mặt nước vô hạn trong như gương, ở xa xa có thể thấy những ngọn núi mơ hồ, trên mặt hồ có vô số bọt khí nổi lên, vụ khí mờ ảo. Những bọt khí này có đủ màu sắc, dưới ánh nắng mờ ảo trở nên vô cùng mỹ lệ.
Tả Mạc hít vào một hơi khí lạnh, mặt đầy ngưng trọng.
Đây chính là “Quý Thuỷ mật cảnh”!
Là một mật cảnh thập phần nguy hiểm! Thủ hộ Quý Thuỷ mật cảnh chính là một vị nữ tử, tên là Đồ, nàng từng là công chúa của bộ lạc Thuỷ Để. Nhưng do thời gian đã trải qua quá lâu nên thần trí nên dần mê đi, trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc.
Những bọt khí này nhìn qua thì thật mỹ lệ nhưng ẩn chứa đầy cạm bẫy nguy hiểm. Mỗi một bọt khí đều là một thuỷ mật cảnh, nếu như rơi vào trong đó thì không thể nào thoát khỏi bàn tay của Đồ.
Hơn thế, Thanh Lâm còn rất hồn nhiên nói với Tả Mạc, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của Đồ. Mặc dù thần lực của mỗi người đều đang dần hết nhưng Đồ vẫn rất cường đại.
Không có cả cơ hội để liều mạng!
Những gì Thanh Lâm đại ca dặn không được quên, Tả Mạc bước từng bước.
Bước trên mặt hồ, từng bước một, thật chậm rãi. Mặt hồ bỗng xuất hiện một cơn gió nhẹ, bọt khí ngũ sắc theo gió nhẹ bay tới bên Tả Mạc.
Nhìn thấy những bọt khí ngày càng gần, cả người Tả Mạc trở nên vô cùng khẩn trương.
Đúng lúc này, bỗng từ trong cơ thể truyền đến một luồng nhiệt lưu, thái dương tinh loại bỗng nhiên từ trong cơ thể bay lên đỉnh đầu hắn, giống như một vầng mặt trời toả ra ánh sáng màu vàng đầy ấm áp. Tầng ánh sáng này giống như một chiếc lồng màu vàng bao phủ cả người Tả Mạc ở trong đó.
Bọt khí ngũ sắc dường như vô cùng e ngại kim quang, nhất nhất tránh xa.
Tả Mạc thở dài một hơi.
Thanh Lâm từng nói cho Tả Mạc biết thái dương tinh loại trong cơ thể hắn chính là then chốt để hắn có thể tiến nhập Thái Dương thần điện.
Có sự bảo hộ của thái dương tinh loại, Tả Mạc bình yên vô sự đi qua Quý Thuỷ mật cảnh.
Tuy rằng bọn họ đều đã mất đi thần trí nhưng những cấm chế bên trong cơ thể thì vẫn còn nguyên, tự nhiên sẽ sợ hãi khí tức của mặt trời.
Thái dương tinh loại chính là một mặt trời chân chính, tuy rằng chưa trưởng thành nhưng nó có khí tức thuần khiết nhất của mặt trời. Hơn nữa Thanh lâm đã lợi dụng toàn bộ sức mạnh của thần điện mở ra một tia phong ấn trong thái dương tinh loại. Tuy rằng chỉ có một tia nhưng khí tức thuần khiết của thái dương tinh loại giống như vì sao sáng trong đêm đen, vô cùng chói mắt.
Đi qua Quá Thuỷ mật cảnh chính là tế đàn.
Tế đàn của Thái Dương thần điện vô cùng to lớn, hình dáng giống như mặt trời, toàn thân vàng óng ánh, giống như tạo nên từ hoàng kim, đông tây dài tới ba dặm, mười tám bậc thang, mỗi cái dài năm dặm, uốn lượn mở rộng ra bên ngoài, hình thành nên mười tám hoa văn hình ngọn lửa.
Ở giữa của tế đàn có một ngọn lửa, lẳng lặng thiêu đốt.
Tả Mạc bò lên tế đàn, dưới chân phủ đầy những hoa văn, có lẽ là một trận pháp nào đó mà hắn không hiểu. Có lẽ không phải trận pháp, ở thời đó đã có trận pháp hay chưa cũng khó nói.
Mắt hắn tập trung nhìn vào ngọn lửa đang cháy ở giữa tế đàn kia.
Ngọn lửa này chỉ lớn hơn ngón tay chút, đỏ bừng như máu, yếu ớt nhảy múa.
Đúng lúc này, bỗng thái dương tinh loại trên đầu Tả Mạc rung lên tạo nên những tiếng ong ong, một tia kim quang từ trong thái dương tinh loại chiếu thẳng vào ngọn lửa trên tế đàn.
Ngọn lửa màu đỏ bốc mạnh lên, cao hơn cả đầu người.
Oanh!
Một chấn động vô hình lấy ngọn lửa làm trung tâm ầm ầm khuếch tán trong thần điện.
Hoa văn dưới nền tế đàn từng cái một sáng lên, ánh sáng màu đỏ chảy trên nền hoa văn giống như tiên huyết được rót vào vậy.
Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu ong ong.
Tiếng ken lệnh thê lương thời viễn cổ, những tiếng gào rống của dị thú vang vọng bầu trời, trong ánh nắng chói chang có một bóng dáng giống như thần linh… Thái Dương thần điện giống như mặt trời trên cao bỗng vọt lên cao toả ra vô số hồng sắc hoả diễm, quấn quanh thái dương kim sắc!
Mặt đất truyền đến những tiếng nổ, giống như có một con quái thú đang ở trong đó.
Những tu giả đang đứng xung quanh nhìn Thái Dương thần điện mồm miệng đều há hốc ra, mắt bọn họ dính chặt lại, không thể mở ra nhìn Thái Dương thần điện.
Thái Dương thần điện vốn chỉ lộ ra một góc giờ đây dần hiện ra.
Giống như có một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt lấy nó, từng chút một kéo ra.
Biển mây phiêu lãng, kim quang vạn trượng!
Trải qua mấy vạn năm phủ bụi, đã từng là thần điện của bộ lạc hùng mạnh nhất, dưới ánh mắt mọi người dần hiện ra, từng chút một, toàn bộ hiện ra.
Trải qua mấy vạn năm đã đủ để biến biển cả thành ruộng dâu, đủ đế biến những biểu tượng bất hủ thành tro bụi!
Những anh hào ngày trước quét ngang thiên hạ giờ đây chỉ còn lại hơi tàn, giống như bệnh tật buổi xế chiều của người già.
Nhưng anh hào vẫn là anh hào, cho dù chỉ còn chút sức tàn cũng vẫn toát ra bá khí khiến khắp thiên hạ run sợ!
Trong tiếng nổ ầm ầm, Thái Dương thần điện từng tấc một trồi ra khỏi mặt đất, kim mang chói mắt như kiếm đâm thẳng về phía chân trời, biển mây dậy sóng.
Thái Dương thần điện biến mất mấy vạn năm kèm theo đó là sức mạnh từ mấy vạn năm trước của thời viễn cổ ngạo nghễ xuất hiện trước mắt mọi người.
Mười tám trụ lớn kim sắc, trên mỗi trụ đều có một con kim ô. Kim ô không biết là vật chết hay còn sống, chúng yên lặng ngồi ở trên đỉnh cột, lãnh đạm nhìn tất cả mọi người ở dưới.
Trụ lớn như được tạo nên bởi hoàng kim, trên mặt điêu khắc hoa cỏ, dị thú và thái dương, mười tám trụ kim sắc chẳng chặt sắp hàng, giữa các trụ lớn, quang ảnh biến ảo, tầng tầng quầng sáng chỉ có thể thấy loáng thoáng hành lang sân đình phía bên trong cung điện.
Quầng sáng như vải móng, ngăn cách thần điện với ngoại giới.
Đỉnh núi xung quanh thần điện bị kim quang nhuộm thành màu vàng óng, giống như một toà hoàng kim sơn.
Thân trưởng lão bị kinh động mà chạy tới, sắc mặt Lê Thứ vô cùng kém, bọn họ không thể tin nhìn thần điện kia. Lần đầu tiên trong mắt Lê Thứ xuất hiện sự hoảng loạn.
Lẽ nào thần điện sắp mở ra… Sao có khả năng… Tài tính toán của chưởng môn sao có thể xảy ra sai sót chứ?
Không phải hai ngày nữa thần điện mới có thể mở ra sao?
Cách bọn họ không xa, sắc mặt của trung niên nam tử tái mét đi.
Không có khả năng… Thần điện sao có thể mở sớm vậy được?
Bên cạnh hắn, thích khách Mặt Nạ đứng yên như tượng gỗ.
Đúng lúc này, con mắt vốn trống rỗng của Kim Ô trên cột bỗng xuất hiện hai ngọn lửa màu đỏ. Thạch điêu kim ô bỗng giãy dụa thân thể, rắc rắc rắc, đá vụn không ngừng rơi khỏi thân nó.
Chúng đang sống lại!
Mọi người click like giúp với: grin: http://rangngoidangxua/tacpham/608
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng