Thế Giới Tu Chân

Chương 500

Chương 500


Thà Giết Nhầm Còn Hơn Bỏ Sót.

Hào quang của tiểu thái dương mạnh tới cực hạn, hào quang chói mắt muốn xua đi đêm tối, trong phương viên năm trăm dặm sáng như ban ngày.
Trong lúc mọi người đang vô cùng khiếp sợ với sự kiện trước mắt, bỗng tiểu thái dương không hề có dấu hiệu báo trước nổ tung, hoá thành vô số những luồng lửa, kéo theo đó là đuôi lửa thật dài như mưa xối xả rơi xuống dưới.
Toàn bộ Thái Dương thần điện đều bị bao phủ trong mưa lưu hoả tinh.
Mọi người hét lên đầy kinh hãi!
Những lưu hoả này kéo theo đuôi lửa, uy lực thật kinh người, dù cho đã đứng xa để quan sát cũng cảm thấy uy thế kinh khủng huỷ thiên diệt địa của nó! Nếu như bị đánh trúng thì tro than chắc cũng chẳng còn!
Rầm rầm oanh!
Những tiếng ầm vang lên không dứt, mặt đất không ngừng rung lên. Những tu giả đứng trên mặt đất nhanh chóng bay lên trời, đúng lúc này có một luồng sóng khí bức người ập tới, bọn họ cảm thấy thân thể căng cứng, giống như bị người khác kéo đẩy vậy. Nhất thời không thể ổn định được cơ thể, như lá khô cuốn theo chiều gió, mọi người hoảng sợ biến sắc, vội vàng ổn định thân hình. Nhưng chỉ trong giây lát, bọn họ đã bị sóng khí đẩy xa vài chục trượng!
Khi mọi người vừa ổn định, nhìn lại thần điện không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Chỉ thấy thần điện vốn toả ra quang mang chói mắt sớm đã bị bụi bặm đầy trời che phủ, tiếng ầm ầm mơ hồ từ bên trong truyền ra, bụi bặm bay khắp nơi!
Rốt cuộc… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người nhìn lẫn nhau, không biết làm sao nữa.
Tả Mạc thở dài một hơi, cả người bủn rủn. Hắn chỉ điều động chút ít sức mạnh của thần điện mà toàn bộ thần lực trong cơ thể đã bị tiêu hao hết.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng mọi người tay chân luống cuống trong hoả diễm thì hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Nhất là thích khách Mặt Nạ, rơi vào trong Canh Kim mật cảnh, bị một kim nhân truy đuổi chật vật không chịu nổi, Tả Mạc sung sướng không thôi.
Tiểu tử Mặt Nạ, chậm rãi hưởng thụ đi nhé!
Tả Mạc cười âm trầm, sau đó xoay người rời đi.
Trải qua vạn năm bào mòn, lại không được bổ sung, sức mạnh của thần điện đã suy kiệt tới cùng cực. Hơn nữa có nhiều nơi, bởi vì rất nhiều năm chưa tu sửa nên đã mất đi tác dụng. Tả Mạc vừa rồi đã dùng hết chút sức mạnh cuối cùng còn lại của thần điện nhưng hắn không dám cam đoan nó có thể vây được đám người này.
Nhất là ba gã nguyên anh kia, uy năng khi bọn họ xuất thủ khiến da đầu Tả Mạc không khỏi tê dại đi.
Trong ba gã nguyên anh thì lợi hại nhất chính là lão đầu đang bị hãm tại Di Thổ mật cảnh, toàn bộ Di Thổ mật cảnh đều đang cứng đối cứng với hắn! Gác Di Thổ mật cảnh chính là Tổ Khuê gia hoả, thực lực phi thường cường đại, nhưng giờ đây cũng đang bị lão nhân này áp chế. Hơn nữa lão đầu dường như đối với bố trí tại đây phi thường rõ ràng, xuất thủ rất có mục tiêu.
Điều này khiến Tả Mạc cảm thấy nguy cơ vô cùng mãnh liệt.
Hắn phải thừa dịp những người này đang bị bao vây mà đi tìm những bối bảo được cất trong thần điện, sau đó lẳng lặng mà rời đi. Bằng không mà nói, ngay cả bảo bối không kiếm được mà bản thân có chạy được hay không cũng là cả một vấn đề.
Nhưng hắn cũng có ưu thế, sau khi được thần điện thừa nhận, tất cả những thứ ở bên trong thần điện đều được khắc sâu trong đầu hắn, không ai có thể rõ hơn hắn bảo bối được cất dấu ở đâu.
Hắn không chút chần chờ, cố hết sức chạy như bay. Linh đan giống như không phải tinh thạch, liều mạng đút vô mồm, cố gắng bổ sung linh lực. Hắn giống như sa mạc bị khô cạn lâu ngày, linh đan vừa bỏ vào miệng liền biến thành linh lực chảy tới các bộ phận trên thân thể hắn.
Bên trong thân thể hắn, ma thể và thần thức nhanh chóng được chuyển hoá, các lực lượng trong cơ thể hắn rất nhanh khôi phục.
Hắn chạy như bay, tốc độ ngày càng cao, không lâu sau, ma thể của Tả Mạc đã khôi phục, goi Minh Hư Dực ra, tốc độ bạo tăng, giống như một tia chớp màu vàng lao đi.
Bên trong của thần điện lớn hơn rất nhiều so với từ ngoài nhìn vào, Tả Mạc ròng rã chạy như bay cả nửa canh giờ mới tới được mục tiêu.
Trước mặt hắn là một cánh cửa cao tới chín trượng. Cửa do thanh đồng tạo nên, dày đến kinh người, chính giữa cửa là một mặt trời sáng rực. Xung quanh mặt trời là mười con Kim Ô đang giang cánh tung bay.
Trên mặt Tả Mạc lộ vẻ kích động.
Trong lòng Thân trưởng lão vô cùng lo lắng.
Vừa rồi mặt trời trên không đột nhiên nổ tung, tim hắn không khỏi nhảy một cái. Tình huống xấu nhất đã xảy ra rồi! Hậu duệ của bộ lạc Thái Dương! Hậu duệ của bộ lạc Thái Dương vậy mà vẫn còn sống.
Nếu như trước đó chỉ là suy đoán thì sự thật lúc này đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng.
Không phải hậu duệ của bộ lạc Thái Dương thì tuyệt đối không thể khống chế Thái Dương thần điện, hơn nữa, đối phương vô cùng có khả năng là huyết mạch trực hệ của bộ lạc Thái Dương!
Nếu như tin tức này được truyền đi, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào?!
Hậu duệ của bộ lạc viễn cổ luôn là đối tượng mà mỗi đại môn phái đều cố kỵ. Chỉ cần bị phát hiện lập tức sẽ âm thầm trừ khử. Với điểm này mỗi môn phái của tứ cảnh thiên Côn Luân đều ăn ý tới lạ thường. Chính bởi vì mấy ngàn năm thanh trừ, huyết mạch từ viễn cổ đã sớm biến mất.
Mà hậu duệ của bộ lạc đã từng là đệ nhất như bộ lạc Thái Dương thì càng là trọng tâm, sao có thể để cá lọt lưới chứ?
Nhìn tượng cát trước mặt một lần nữa lại tụ tập thành hình, sắc mặt Thân trưởng lão trở nên vô cùng âm trầm, đây đã là lần thứ sáu rồi.
Thủ Khuê – người thủ Di Thổ mật cảnh, xuất thân từ bộ lạc Sa Thổ, một trong chín thổ bộ lạc. Tuy rằng chưởng môn sớm đã tìm ra cách ứng đối nhưng nhất thời muốn đánh tan đối phương cũng không phải là việc dễ dàng gì. Có lẽ lúc trước Tổ Khuê không được coi là cường giả nhưng lúc này đây, hắn tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ cường giả nhất lưu! Huống chi tại Di Thổ mật cảnh, thực lực của Tổ Khuê được phát huy tới tận cùng.
Chưởng môn nói với hắn, nếu như gặp phải Tổ Khuê thì phải đánh tan thân thể hắn mười ba lần, vậy mới xuất hiện cơ hội có thể đưa ra một kích trí mạng!
Thế nhưng sau mười ba lần… Còn kịp nữa không?
Sự lo lắng tràn ngập trong lòng Thân trưởng lão.
Thích khách Mặt Nạ cực kì chật vật, gia hoả trước mắt rất khó gây tổn thương, hắn phải tốn bao nhiêu công sức mới vất vả lưu lại trên người đối phương một vết thương, nào ngờ chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại như lúc đầu.
“Cẩn thận, tên gia hoả này thuộc bộ lạc Ngân Địa!” Trung niên nam tử ở phía sau cao giọng nói, vẻ mặt hắn đầy lo lắng.
Trên trời hai bóng người giống như hai tia chớp.
“Con bà nó, thật xúi quẩy!” Trung niên nam tử nhịn không được chửi ầm lên: “Bộ lạc Thái Dương lại có cá lọt lưới sao? Cặn bã! Quá cặn bã! Thanh trừ mấy ngàn năm còn không sạch sẽ, môn phái mẹ gì chứ, đều là lũ chẳng được tích sự gì!”
Ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng.
Hắn nào ngờ lại có hậu duệ của bộ lạc Thái Dương chứ? Lúc đầu tên thần côn kia lải nhải vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối không có hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, hắn mới chạy tới đây thử tìm kiếm một phen.
Dựa vào những thủ đoạn chưa từng thất bại trước đây của tên gia hoả này, hắn rất tin, đặc biệt còn thuê thích khách Mặt Nạ sau đó cắm đầu cắm cổ chạy tới đây. Nào biết đâu đùng một cái xuất hiện hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, bọn hắn còn bị hãm trong Canh Kim mật cảnh nữa.
Thế nào gọi là xui xẻo?
Chính là cái này đây!
Thực lực của thích khách Mặt Nạ không cần phải nói nhưng vẫn phải xem tình hình trước mắt như nào. Tình hình trước mắt chính là đối mặt chém giết, là hình thức chiến đấu mà thích khách Mặt Nạ không am hiểu nhất. Mà mật cảnh lại là địa bàn của người ta, ẩn nấp tiềm hành trong mật cảnh hoàn toàn không thể sử dụng được.
Không biết mấy đời trước có ăn mặn không mà đời này mình lại gặp phải tình trạng này!
Trung niên nam tử khóc không ra nước mắt!
Tay Tả Mạc đặt lên cửa thanh đồng, thái dương tinh loại trong cơ thể bỗng nóng lên, một luồng nhiệt lưu từ thái dương tinh loại chảy theo cánh tay Tả Mạc chìm vào bên trong thanh đồng.
Hoa văn thái dương trên cửa thanh đồng trong giây lát chợt sáng lên.
Cửa thanh đồng đóng chặt mấy vạn năm chậm rãi mở ra, thế giới đằng sau cảnh cửa từng chút một hiện ra trước mặt hắn.
Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào bên trong.
Không gian phía sau cửa không lớn lắm, đây là tế ti điện, là nơi tế ti bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Vào thời đại viễn cổ, bởi yêu cầu của việc tế tự, địa vị của tế ti vô cùng vinh quang. Địa vị của bọn họ chỉ thấp hơn đồ đằng cường giả, hơn nữa bọn họ còn quản lí các công việc hàng ngày của bộ lạc, có thể nói là quyền cao chức trọng.
Trong mỗi toà thần điện, tế ti điện chính là một khu vực trọng yếu.
Tả Mạc không dừng lại, trực tiếp bước vào bên trong. Dọc theo đường đi có thể thấy không ít những đồ vật với phong cách cổ xưa nguyên thuỷ, nhưng Tả Mạc không hề dừng lại, những đồ vật này nhìn như hoàn chỉnh nhưng chỉ cần thổi nhẹ liền hoá thành tro bụi, tiêu tán không còn gì. Mấy vạn năm trôi qua, đồ vật bình thường sao có thể bảo tồn được.
Tuy rằng quyền cao chức trọng nhưng bố trí trong tế ti điện không hề xa hoa chút nào, đều là những đồ vật phổ thông.
Đi qua nơi sinh hoạt của những tế ti, Tả Mạc đi vào tế thất, chỗ sâu nhất trong tế ti điện.
Tế thất không lớn, bố trí vô cùng giản dị, ở giữa có một chiếc bàn thanh đồng. Tả Mạc tiến đến, trên bàn thanh đồng có một kiện đồ vật rất hấp dẫn.
Đó là một chiếc lá cây kim sắc.
Chiếc lá cây này là vật duy nhất trong phòng không nhiễm chút bụi nào, nó toả ra kim quang nhàn nhạt, lúc sáng lúc tối, giống như trẻ con đang thở vậy.
Tả Mạc vừa nhìn liền biết đây không phải là vật phàm, trong lòng mừng rỡ vội vàng tiến lên cầm lấy.
Vừa chạm vào chiếc lá cây thì kim quang biến mất, lộ ra nguyên hình. Cả phiến lá to bằng bàn tay, dường như được chế tạo bằng hoàng kim nhưng hoa văn trên mặt nó rất sống động, không có chút vết tích nào là do con người tạo ra.
Tả Mạc mơ hồ có cảm giác, phiến kim diệp (lá cây kim loại) này không phải là vật do con người làm, mà là vật của thiên nhiên.
Kẻ ngu si cũng biết phiến kim diệp này không phải hàng phổ thông, thời gian khẩn cấp, Tả Mạc không kịp xem kỹ vội vàng vất nó vào trong giới chỉ. Ngẩng đầu nhìn tượng kim ô bằng thanh đồng phủ đầy bụi, Tả Mạc hơi chút do dự cũng đem chúng vất hết vào trong giới chỉ.
Ôm nhầm còn hơn để sót, đó chính là quyết tâm lúc này của Tả Mạc. Ngay cả bàn thanh đồng hắn cũng không bỏ sót, trực tiếp thu vào giới chỉ.
Bên cạnh bàn thanh đồng là hai hàng tủ thanh đồng, trên tủ đầy những vụn nát, điều đó chỉ ra rằng trước đây tủ đã chất đầy đồ đạc. Tả Mạc không ngại bẩn, rất nhanh bắt đầu tìm tòi.
Hắn thấy chỉ cần không bị mục thì đó chính là đồ tốt.
Mấy vạn năm trôi qua, một thanh đao giết lợn không phải làm từ da lợn dày thì không thể tồn tại tới bây giờ.
Hắn thu hoạch được kha khá.
Một khối quy xác có dấu tích của lửa đốt, bảy chiếc răng nanh của quái thú nào đó không biết tên, một đoản mộc côn với vết thương chằng chịt.
Tả Mạc như được cổ vũ, không nói nhiều, ngay cả hai hàng tủ thanh đồng cũng không buông tha, trực tiếp ném vào trong giới chỉ.
Đáng tiếc nhất chính là chiếc cửa, quá lớn không thể tháo xuống được… Tả Mạc hơi tiếc nuối chép miệng.
Quan sát lại một lần nữa, xác định không còn gì, lúc này Tả Mạc mới rời khỏi tế thất.
Trong đầu Tả Mạc nhanh chóng tìm kiếm, mục tiêu tiếp theo hiện ra trong tầm mắt không khỏi khiến nhiệt huyết hắn sôi trào!


Thế Giới Tu Chân

Phương Tưởng

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất