Chương 515
Dã Lăng Trợn Tròn Mắt.
Đất màu đen bắt mắt giống như bị đổ mực khác biệt hoàn toàn so với đất đai xung quanh.
“Ma Thảo hải!”
Vệ nhắc nhở rất đúng lúc.
“Ma Thảo hải là gì?” Tả Mạc hỏi lại.
“Vận may của chúng ta thật tốt.” Vệ giải thích: “Khu vực này gieo trồng Thảo Ma chủng, nhưng Thảo Ma chủng vẫn chưa nảy mầm cho nên mới bảo vận may của chúng ta thật tốt.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Không lợi hại lắm nhưng tốc độ sinh trưởng của Ma Thảo rất kinh người, nó giống như độc tố tràn lan khắp nơi, đất đai có cằn cỗi đến đâu chúng cũng sinh sống được. Tác hại lớn nhất của nó là lấy đi linh lực của khu vực này.”
Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu.
Đối với tu giả mà nói, nếu trong không khí không có linh lực, bọn họ sẽ gặp phiền toái rất lớn. Điều này có nghĩa tu giả không ngừng tiêu hao linh lực trong cơ thể mà không thể bổ sung. Nếu không có biện pháp đặc thù thì việc dùng tinh thạch để bổ sung linh lực cũng chỉ là biện pháp nhất thời. Linh thực và linh đan có tác dụng lớn, ít biến chứng nhưng do chiến tranh xảy ra nên giá thành được đẩy lên vô cùng cao, việc tiếp tế gặp khó khăn.
“Vệ Doanh tu luyện chính là ma công.” Đột nhiên Tả Mạc thốt lên.
“Cho nên ta nói vận khí của chúng ta thật tốt.” Giọng Vệ rất bình tĩnh: “Ta cảm thấy lòng tin của ngươi đối với Vệ Doanh càng ngày càng tăng, thực lực của Vệ Doanh lúc xưa không thể so với bây giờ.”
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên trong đầu Tả Mạc, giống như rắn độc thè lưỡi, u ám khó nói thành lời.
Đó là Bồ yêu.
Khôn ngoan như Bồ yêu chẳng lẽ nào không hiểu được ý hạ thấp hắn trong lời nói của Vệ?
Tả Mạc làm bộ không nghe thấy, hai kẻ này không hoà hợp hắn mới là ngư ông được lợi! Nếu như hai kẻ này bắt tay, hắn thực không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa!
May mà mang theo Vệ Doanh, nếu là Chu Tước doanh thì chịu thiệt rồi. Ma Thảo hải vô hiệu đối với Vệ Doanh, điều này làm Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương vô cùng cẩn thận, từ phạm vi bao phủ của Ma Thảo hải là có thể nhìn ra được.
“Tìm được vị trí cụ thể của đối phương không?” Tả Mạc hỏi Cố Minh Công.
Cố Minh Công lắc đầu: “Dải đất đen này có chút cổ quái, Thiên Điểu phù không thể bay qua được.”
Quả nhiên là thế!
Ma Thảo hải này tuy chưa thành hình nhưng hiệu quả bào mòn linh lực đã bắt đầu phát huy tác dụng, Thiên Điểu phù hoá thành hôi điểu, thân thể là do linh lực tạo thành, vừa bay vào khu vực này liền bị bào mòn.
Nhưng nếu như đã tìm được Ma Thảo hải, vậy cứ điểm của đối chắc chắn ở trong Ma Thảo hải này.
Tả Mạc nghĩ chút rồi gọi A Văn tới, thấp giọng dặn dò vài câu. Chỉ thấy A Văn gật đầu lia lịa, ngay lập tức triển khai linh giáp, cả người biến mất.
Bây giờ thực lực của A Văn đột nhiên tăng mạnh, hắn khác Thúc Long, đi theo con đường chiến đấu độc lập. Thiên phú kinh người của hắn khiến hắn tiến bộ một cách thần tốt. Đối với thiên phú của A Văn, Bồ yêu và Vệ hiếm khi có cùng ý kiến đều tán thưởng không thôi.
Rất nhanh, A Văn đã trở về.
Hắn mang về vị trí cụ thể cứ điểm của đối phương, giống như suy nghĩ của Tả Mạc, Ma Thảo hải chưa trưởng thành chứng tỏ thời gian đối phương tới đây chưa dài.
Đi theo A Văn, bọn họ lặng yên tới cách cứ điểm của đối phương không xa.
Dã Lăng có một mái tóc màu nâu, đôi mắt xám trắng nhìn qua cực kì thâm trầm, nếp nhăn hiện rõ trên mặt. Xuất thân của hắn rất bình thường, trên người không có huyết mạch gì đặc thù, tu luyện ma công cũng không có thiên phú gì nhưng bằng vào sự chăm chỉ hơn người, trong quân đội leo lên được một chức vị nho nhỏ.
Tuy chỉ chưởng quản hậu cần nhưng đối với hắn và gia tộc thì đây đã là quá tốt rồi.
Thái độ của hắn vô cùng tích cực, cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ mắc lỗi. Dần dần, hắn rất nhanh trở thành kẻ công tác đáng tin cậy, ngay cả Thời Đông kẻ mắt luôn cao hơn trán cũng nguyện ý hợp tác với hắn.
“Đại nhân Thời Đông giờ đang làm ở đâu?” Hắn hỏi.
“Tại Thương Vân hải châu. Theo tin tức mới nhất, trạm canh gác dò xét của chúng ta gặp phải trạm dò xét của tu giả, trạm dò xét bên ta bị thương rất nhiều.” Sĩ quan phụ tá vội vàng trả lời.
Dã Lăng không quá ngạc nhiên: “Bình thường thôi, tu giả không phải lũ bị thịt. Chúng ta tới sát cửa như vậy bọn họ không phản ứng chút nào mới là không bình thường.
“Đại nhân nói phải.”
“Chúng ta cần phải cẩn thận, phòng ngừa người khác đánh lén.” Vẻ mắt Dã Lăng đầy trịnh trọng nói: “Kêu mọi người tập trung! Trong đám tu giả cũng có kẻ thông minh, chúng ta không thể lật thuyền trong mương được!”
“Vâng! Đại nhân!” Sĩ quan phụ tá trả lời đầy mạnh mẽ.
Bỗng, một tiếng rít đầy sắc bén không hề báo trước vang lên, như muốn đâm rách màng nhĩ của Dã Lăng.
Sắc mặt hai người đại biến!
Có người đánh lén!
Vẻ mặt Tả Mạc đầy suy sụp.
Len lén mò tới trước mặt đối phương, cơ hội tốt như vậy mà không đánh lén thì thực là có lỗi với ông trời!
Nhưng hắn ngàn vạn lần không thể ngờ, sự phòng bị của đối phương so với hắn nghĩ kĩ càng hơn rất nhiều. Hắn đã cố gắng tránh khỏi trạm gác ngầm nhưng trạm gác ngầm của đối phương bố trí rất chặt chẽ, bọn họ đã bị phát hiện.
Lập công chính là một con côn trùng nhỏ bằng ngón tay cái, nó ẩn núp ở trong lòng đất, rất khó phát hiện.
Đất đen dưới chân mọi ngươi giống như đang có đồ vật gì chuyển động, chúng dùng tốc độ kinh người tiến tới chỗ đám người Tả Mạc.
Tả Mạc là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt khẽ biến: “Phòng tuyến hắc điệt!”
Chỉ trong nháy mắt, Vệ Doanh đã kết thành trận.
Sức mạnh từ phía sau truyền tới, sự kinh sợ trong lòng Tả Mạc rất nhanh liền biến mất. Đại nhật ma thể như bị kích thích, lập tức vận chuyển.
“Tiểu ma sát!”
Tay phải Tả Mạc trong nháy mắt bị bao phủ bởi hắc vụ nồng đậm, vỗ một cái về phía đám hắc diệt đang lao tới.
Một bóng chưởng đen kịt từ trong tay bay ra.
Ầm!
Hắc điệt lưu giống như đụng phải nham thạch, ngay tại chỗ nổ tung thành vô số dòng nhỏ!
Những dòng nhỏ hắc điệt này vô cùng quỷ dị, ở trong không trung gập lại biến thành vô số hắc tiễn bắn về phía Tả Mạc.
Nếu là tu giả phổ thông, đối diện với biến cố như vậy tám chín phần sẽ luống cuống, nhưng đám người Tả Mạc đã sớm gặp qua phòng tuyến hắc điệt ở Thiên Huyết giới nên đoán được đám côn trùng này không dễ tiêu diệt như vậy.
Tả Mạc lâm nguy bất loạn, hắn đang chìm đắm trong một cảm giác kì lạ.
Giống như có mười mấy sợi tơ nhỏ, không thể nhìn thấy từ trên người hắn phát tán ra, mỗi một sợi tơ vô hình đều nối với một vị Khổ vệ. Mà trên người vị Khổ vệ này lại phân ra mấy chục sợi tơ nhỏ khác nối liền với các vị Khổ vệ khác.
Nhịp nhàng ăn khớp!
Sức mạnh dọc theo những sợi tơ này, tầng tầng truyền tới cuối cùng tập trung ở trên người Tả Mạc.
Sức mạnh dâng trào trước nay chưa từng có nhanh chóng vây lấy Tả Mạc, bất cứ chiêu thức phổ thông nào dưới sự phóng đại của sức mạnh này đều sẽ giống như trời long đất lở.
Đại nhật ma thể trở nên vô cùng sinh động, mỗi một tế bào trong người hắn đều đang reo hò.
Không chút nghĩ ngợi, Tả Mạc mở năm ngón tay ra, nghênh đốn đám hắc điệt tế lưu đang bắn tới, nhẹ nhàng miết một cái!
Ba!
Đám hắc điệt đang bay ở trong không trung đột nhiên nổ tung, hoá thành hắc vụ bay khắp trời.
Tả Mạc phất phất tay, hắc vụ liền biến mất.
Biết rõ đây là một đội ma quân nghiêm chỉnh, trong lòng Tả Mạc rất hào hứng.
Phòng tuyến hắc điệt vừa rồi khiến hắn cảnh giác vô cùng. Doanh địa tạm thời mà đối phương lại bố trí một phòng tuyến hắc điệt, không nói thứ khác, chỉ cần sự cẩn thận chặt chẽ này đã khiến người ta rất đau đầu!
Phòng tuyến hắc điệt không khiến bản thân mất quá nhiều thời gian để giải quyết nhưng chỉ chừng đó đã đủ để đối phương có thời gian chuẩn bị chiến đấu!
Có tố chất huấn luyện!
Bằng vào điểm này đã đủ để Tả Mạc không dám có bất cử cứ chỉ khinh thường nào.
Biểu hiện của Dã Lăng vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm không chút hoảng loạn, điều này mang lại cho đám thủ hạ lòng tin và dũng khí lớn lao.
Nhưng không ai biết, trong lòng Dã Lăng không có bình tĩnh như vẻ bên ngoài.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vị thiếu niên đi đầu phía đối phương, trong lòng đang không ngừng nghĩ!
Quá trình đối phương giả trừ phòng tuyết hắc điệt hắn nhìn rất rõ, thiếu niên này dường như vô cùng quen thuộc với phòng tuyến hắc điệt, tiện tay đã phá được. Dã Lăng biết rõ phòng tuyến hắc điệt này mình bố trí rất yếu nhược nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương lại có thể phá giải một cách thoải mái như vậy!
Dường như đối phương không bị ảnh hưởng bởi Ma Thảo hải!
Điều này khiến hắn hơi giật mình, Ma Thảo hải mặc dù chưa thành hình nhưng đã bắt đầu phát huy tác dụng bào mòn đối với linh lực, tu giả một khi bước vào khu vực này sẽ bị áp chế tuỳ vào trình độ.
Nhưng đối phương không chút phản ứng, không riêng gì hắn, những thuộc đứng đằng sau cũng không có cảm giác mệt mỏi.
Càng cổ quái chính là trận hình của đối phương!
Dã Lăng nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen mắt, đây không phải là Ô Sát Ma Sát trận của ma tộc sao?
Ô Sát Ma Sát trận không phải là cái gì đó phổ thông, chỉ có quân đội tương đối có thực lực mới có thể tu luỵen loại chiến trận giết chóc đầy bá đạo độc ác này.
Tận mắt nhìn thấy đám tu giả này đang dùng Ô Sát Ma Sát trận của ma tộc, phá giải phòng tuyến hắc điệt của ma tộc, Da Lăng ngây ra tại chỗ.
Mẹ của ta ơi, đây…rốt cuộc ai mới là ma tộc đây!
Tả Mạc cũng lợi dụng cơ hội để quan sát Dã Lăng.
“Bọn họ dùng chiến trận gì vậy?” Tả Mạc yên lặng hỏi Vệ.
“Không biết. Phỏng chừng là chiến trận mới của những năm gần đây.” Vệ nhíu mày nói. Trong lòng hắn cực mong có thể trợ giúp Tả Mạc chiến thắng trận này, chỉ có thắng lợi mới có thể chứng minh được dưới sự chỉ dạy của hắn thực lực của đám Vệ Doanh tăng mạnh.
Bồ yêu cũng dám so sánh với ta sao?
Một lần nữa trên mặt Vệ lại lộ ra ra nụ cười tươi rói, giọng nói đầy thần thánh mê hoặc.
“Không cần để ý, Ô Sát Ma Sát trận dưới sự chỉ đạo của ta, thêm vào đại nhật ma thể của ngươi hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn họ.”
Ài, thật không có cách, đại nhật ma thể của tiểu Tả Mạc cũng là do ta chỉ điểm đấy… Thật không có cách, không có cách à… Tiểu Bồ Bồ… Ánh sáng ta toả ra, ngươi không cẩn thận sẽ bị bỏng đó… Nụ cười trên mặt Vệ càng thêm thánh khiếp.
Thập Chỉ Ngục, Bồ yêu bỗng ngẩng đầu, khoé mắt không ngừng giật, biển máu vô biên vô hạn trong mắt không ngừng rít gào, đám người Nam Nguyệt câm như hến. Một lúc lâu sau, Bồ yêu đầy tàn nhẫn nói ra một câu: “Một tháng! Một tháng mà luyện không ra thì có một địa phương rất tốt đang đợi các ngươi đó.”
Da đầu đám người Nam Nguyệt không khỏi dại đi, liều mạng chạy!
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng