Chương 76
Kiếm Trận Luyện Thể
Kiếm trận!
Hóa ra đây là một kiếm trận! Nhưng chết tiệt, sư bá ném mình vào kiếm trận làm gì? Tả Mạc đột nhiên nghĩ đến tấm ngọc giản trong tay. Nếu như cơ thịt trên mặt hắn không phải cứng nhắc, vậy hắn hiện tại nhất định là trắng bệch!
Luyện thể!
Dùng kiếm trận luyện thể, đây là phương pháp kẻ hỗn đản nào nghĩ ra vậy? Tả Mạc ngay cả ý muốn giết người cũng có. Hắn không ngốc, kỳ thực khi hắn nghĩ đến tấm ngọc giản Kim cương vi ngôn trên tay, hắn lập tức minh bạch. Những kiếm mang này cái cái nhỏ mịn, tịnh không trí mạng, nhưng là chém trên thân, đau đớn vô cùng.
Phi kiếm tầm thường khó thương...
Tả Mạc bỗng nghĩ đến câu nói này, tâm can lập tức run rẩy, chẳng lẽ là trước dùng vô số phi kiếm chém qua, sau luyện ra da dày, rồi luyện thành phi kiếm tầm thường khó thương? Cái cách nghĩ đáng sợ này lập tức khiến trước mắt hắn suýt chút tối sầm, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác được, cách nghĩ này cực có khả năng là sự thực.
Đợt mưa kiếm thứ nhất, Tả Mạc chịu bảy nhát, đau đến mức hắn hướng trời ngao ngao rú.
Nhưng may lúc này, kiếm trận cho hắn cơ hội thở dốc, sương khói nhàn nhạt tán đi. Tả Mạc lại không có nửa điểm buông lỏng, hắn nhanh chóng lấy ra Kim cương vi ngôn, nếu đoán khôn sai, đợt mưa kiếm tiếp theo, rất nhanh lại đến. Thói quen sư bá Tân Nham như kiếm của lão, là không cho người cơ hội thở dốc.
Tả Mạc bất hạnh lại đã đoán đúng!
Hắn cố nắm được từng điểm nội dung, đợt mưa kiếm thứ hai lại bắt đầu.
Hắn không cố được, kiếm mang trên tay mạnh mẽ liên phát.
Nào sợ hắn lĩnh ngộ kiếm ý, đợt mưa kiếm thứ hai, hắn cũng chịu mười hai nhát.
Lần này hắn không rên rỉ, trong lòng lầm bầm nguyền rủa sư bá, nhưng không chút chần chừ bắt đầu vận Kim cương vi ngôn, nếu trước lần mưa kiếm thứ ba tới, không thành công vận chuyển món đồ này một lần, thì cứ đợi bị chém trát thành tổ ong đi. Đợt mưa kiếm thứ hai mới vừa rồi, hắn đã chống đỡ không nổi, mười hai nhát, nhát nhát đau tận xương tủy.
May mà Kim cương vi ngôn ngôn ngữ dễ hiểu, công pháp vận chuyển cũng giản đơn, tại trước khi đợt mưa kiếm thứ ba tới, Tả Mạc cuối cùng đã vận lên kim cương tâm pháp lần thứ nhất. Chỉ thấy toàn thân hắn lộ ra một tia kim sắc nhàn nhạt, còn chưa kịp tự khen thưởng mình một cái, đợt mưa kiếm thứ ba âm thầm mà tới.
Giống như mưa trên lá chuối, tiếng lốp bốp không dứt bên tai, quả nhiên đau đớn giảm chút ít. Nhưng đợt mưa kiếm này dày đặc hơn trước hai ba lần, nào sợ Tả Mạc có kim cương tâm pháp, cũng bị phát mộng.
Không biết chịu bao nhiêu nhát, trong mơ mơ hồ hồ hắn chỉ có thể nghe được tiếng Bồ yêu cực kỳ sướng khoái hoan hỉ cuồng tiếu.
Khi sư bá Tân Nham xách theo Tả Mạc bị đánh thành đầu heo bay về Tây Phong tiểu viện, dọc đường đám đệ tử ngoại môn nhìn thấy một màn này, ào ào lộ ra vẻ thông cảm - sư huynh Tả Mạc thật đáng thương! Cảnh sư huynh Tả Mạc mỗi ngày trên sơn đạo tự đánh ngược đãi chính mình như vậy, chuyện lại đó bọn họ đã thấy thành quen.
Lời đồn tự nhiên là không tránh được. Như cái gì sư huynh Tả Mạc đắc tội sư thúc Tân Nham, thế là sư thúc Tân Nham nổi giận dị thường, tự thân trừng phạt. Còn có sư huynh Tả Mạc kỳ thực đang tu luyện một loại thần công tuyệt thế, loại tuyệt thế thần công này thảm liệt dị thường, một điểm này nữ đệ tử Hành Phương viện có thể làm chứng vân vân.
Khi Tả Mạc ở trong tiểu viện của mình hồi thần trở lại, nghênh tiếp hắn là nhạn mỏ xám trên nóc nhà với ánh mắt chứa đầy thông cảm. Tả Mạc tự giễu đứng lên, hắn cũng cuối cùng có thể có thời gian mấy ngày yên tĩnh. Trước khi đi, sư bá nói, năm ngày sau ông lại tới. Kiếm trận hiển nhiên không thích hợp dùng hàng ngày, hắn cũng cần thời gian để tu luyện Kim cương vi ngôn. Nếu lần sau còn chưa có một điểm tiến bộ, sẽ chết rất thảm.
Tâm pháp Kim cương vi ngôn có đôi chút tác dụng chữa thương, vận chuyển một đoạn thời gian, Tả Mạc cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu. Điều này khiến hắn kinh sợ, tâm pháp trước kia hắn tu luyện, thoải mái nhất là Thai tức luyện thần, cái loại cảm giác không minh ấy, không cách nào nói rõ. Khi Kim cương vi ngôn vận chuyển cảm giác tuy không có cảm giác khiến người mê say như khi tu luyện Thai tức luyện thần, nhưng là đối với kẻ chịu đủ thương tích Tả Mạc mà nói, cảm giác ấm áp dễ chịu không nghi ngờ càng thích hợp.
Mà, lên tay càng thêm dễ dàng, Kim cương vi ngôn cũng không có chỗ nào trở ngại. Không giống Thai tức luyện thần luyện khiến hắn gần như hộc máu.
Sau hai canh giờ tu luyện, Tả Mạc toàn thân nhẹ nhàng vô cùng, vết thương trên thân cũng biến nhạt rất nhiều, điều này khiến hắn vui mừng quá đỗi.
Hắn đi tới chỗ linh điền trong cốc, đau đớn vô cùng nhìn vào linh thảo trong linh điền. Thiếu thời gian quản lý linh điền, một vài linh thảo phát triển kha khá, xem ra đều khô héo. Tả Mạc hơi cắn răng, lập tức hái toàn bộ những linh thảo sớm thành thục nhưng héo úa xuống, hắn quyết định bán tất. Trong linh điền còn lại đều là những linh thảo linh dược có sức sống khá ngoan cường.
Khó được sư bá đại phát từ bi, có năm ngày nghỉ, Tả Mạc cuối cùng có thể thong thả một hơi. Tuy biết tươi sáng là ngắn ngủi, sau năm ngày lại lần nữa tiến vào ác mộng, hắn vẫn còn tính toán sử dụng năm ngày này cho tốt.
Nghe âm khuê, Tả Mạc ư ử ngâm nga, gối lên cánh tay, nhìn vào ngọc giản tiền bối Ngụy Nam lưu lại.
Vừa trầm tĩnh lại, hắn không kìm được nghĩ tới việc kiếm tinh thạch! Không biện pháp, đoạn thời gian trước ngày ngày tắm dược, hắn sớm đã vào giai đoạn nợ nần nghiêm trọng, nợ sư phụ lượng lớn tinh thạch. Mà giờ hắn bị cấm bước vào phòng luyện đan, kim ô hoàn cũng luyện không thành, không có thu nhập. Không chỉ như thế, thử nghiệm linh đan mới cũng không thể không đứt gánh.
Hắn đột nhiên nghĩ đến thủy luyện pháp trong ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối.
Phương pháp luyện đan trong thiên hạ đếm không hết, trong đó hỏa luyện pháp phổ biến nhất, còn thủy luyện pháp, mộc luyện các loại, toàn là khá hiếm. Sở học của Ngụy Nam tiền bối so với hắn hỗn tạp hơn nhiều, mà lại cực kỳ thiện dụng hoàn cảnh, sáng tạo ra giá trị lớn nhất, điểm độc đáo này khiến Tả Mạc bội phục không thôi. Rất nhiều lúc, hoàn cảnh quanh thân luôn có các loại các dạng hạn chế, mà những hạn chế này đại đa là vô lực xoay chuyển, vậy làm thế nào để lợi dụng những điều kiện tịnh không ưu việt, để sáng tạo ra thành tích không tồi, điều này không nghi ngờ gì là hàm học vấn tương đối lớn.
Trong thạch thất có một nguồn hàn tuyền, là nơi thủy luyện không tồi. Đan dược luyện chế theo thủy luyện pháp đại đa số là âm hàn, đây cũng là giới hạn của thủy luyện so với những cách khác. Nhưng đối với Tả Mạc mà nói, trước mắt hắn không sự lựa chọn khác.
Trong ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối ghi chép không ít bài phối dược linh đan thủy luyện, Tả Mạc lướt qua một lần, lựa ra vài dạng phối dược xem ra khá thích hợp với mình, đánh dấu lại.
Xem ra mình phải đi Đông Phù một chuyến.
Tuy nợ nần chồng chồng, nhưng hắn không cần phải lập tức trả, cho nên trong túi Tả Mạc còn có một chút tinh thạch. Lại thêm bán sạch những linh thảo cũng có thể kiếm được không ít, hắn lần này không tính giao cho môn phái bán giùm. Hắn tổng cộng có năm ngày nghỉ, đợi môn phái bán xong, mọi chuyện đã muộn. Mà chuyện tự mình đi Đông Phù mua tài liệu, không thể để người khác biết, nếu sư phụ biết chính mình lén luyện đan, “hừ hừ” của sư phụ chỉ sợ lập tức phát uy. Mà về phần hậu quả của bản thân, dùng đầu ngón chân cũng có thể thấy rõ được.
Đoạn thời gian này thành quả rèn luyện cực kỳ rõ rệt, Tả Mạc có thể nói đi lại như bay, nào có nửa điểm bóng dáng cương thi ốm yếu năm xưa. Hắn lần này đổi tướng mạo, đổi thành một gã tướng mạo bình bình.
Đông Phù hắn rất thuộc, sản phẩm linh thảo trên tay cũng không tính tốt nhất, nhưng dẫu gì hắn cũng là linh thực phu, so với sản phẩm do tu giả phổ thông làm ra tốt hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh bán sạch. Hắn lại mua sắm một chút nguyên liệu thủy luyện.
Chính sự xong rất nhanh, tâm thần hắn lập tức trầm tĩnh lại, bắt đầu nhàn nhã đi dạo.
Tiểu Hoàn thần tình nôn nóng vạn phần, mỗi ngày nàng cơ bản thủ tại thị trường tự do, chờ đợi người ngày trước bán âm châu cho mình. Về sau, nàng dứt khoát thuê một quầy hàng, bỏ tiền treo cao chiêu bài bắt mắt "Thu mua âm châu giá cao". Nàng tin tưởng, nếu gã mặt vàng ngày trước nhìn thấy chiêu bài này, nhất định sẽ tìm đến với mình.
Tiểu thư lần trước ngộ hiểm, trực tiếp dọa khiếp nàng. Khi biết được tiểu thư là bằng vào âm châu chính mình lần trước mua mới thoát hiểm, nàng lập tức nghĩ làm sao mới có thể trợ giúp tiểu thư. Chỉ cần mình lại có thể mua được âm châu, tiểu thư luyện chế thêm mấy viên âm lôi châu, vậy nàng cũng yên tâm chút. Nàng cực kỳ hối hận, vì đâu mà ngày đó chính mình lại không mua thêm mấy viên?
Nàng mỗi ngày đều thủ giữ, nhưng cũng không tìm được gã mặt vàng kia.
Nghĩ đến đây, nàng lại không nhịn được nhìn vào một quầy hàng không xa, chủ cái quầy kia là một người trẻ tuổi, trên chiêu bài cũng viết "Thu mua âm châu giá cao". Tiểu Hoàn hận đến ngứa răng, nàng nhận ra người trẻ tuổi kia, gã là đệ tử Văn Thiết tán nhân.
Tiểu thư sử dụng âm lôi châu hiệu quả mấy người đều thấy, mà lại nguồn gốc âm châu, cũng không phải bí mật gì.
Phương pháp luyện chế âm lôi châu, tịnh không chỉ có Vân Hà biết. Thủ pháp ngưng kết âm châu sớm đã thất truyền, nhưng pháp môn luyện chế âm lôi châu cũng không khó tìm, mà, âm châu tịnh không chỉ giới hạn luyện chế thành âm lôi châu.
Ba ngàn năm trước, có Âm Sát môn danh chấn một thời, am hiểu nhất ngưng kết âm châu, hơn nữa dùng âm châu luyện chế các loại thần châu. Trừ âm lôi châu, còn có Âm Hỏa châu các loại. Nhưng Âm Sát môn nổi tiếng nhất lại là trận Cửu thiên âm sát. Trận Cửu thiên âm sát, là dùng ba ngàn sáu trăm viên thần châu các mầu, kết hợp với trận pháp mà thành. Đây chính là thứ khủng bố truyền ngôn ngay cả tu giả phản hư kỳ cũng có thể giết chết.
Âm Sát môn bình thường trừ bán ra âm châu, còn bán ra các loại luyện chế thần châu, liên quan, một chút pháp môn luyện chế không phức tạp, giống phương pháp luyện chế âm lôi châu, cũng dần dần lưu truyền đi ra. Do âm lôi châu uy lực cường đại, mà lại luyện chế cũng dễ, cho nên rất nhiều tu giả đều tùy thân vài viên.
Nhưng mà trong trường đại chiến cùng yêu ma ba ngàn năm trước, Âm Sát môn toàn môn trên dưới, gần như toàn diệt. Pháp môn ngưng kết âm châu của Âm Sát môn cũng bị thất truyền, nhưng những phương pháp luyện chế âm lôi châu lại vẫn được lưu truyền xuống.
Kỳ thực, trừ Văn Thiết tán nhân, những người khác cũng đang thu mua âm châu, chỉ là những người khác không giống Văn Thiết tán nhân trực tiếp làm, bọn họ phần lớn là thuê mướn vài người địa phương, thu mua âm châu.
Đặc biệt cái thái độ không ra gì khi đệ tử Văn Thiết tán nhân nhìn sang tiểu Hoàn, khiến tiểu Hoàn càng thêm không thích.
"Thật không biết xấu hổ!" Nàng không biết mắng lần thứ mấy. Nhưng tu vi đối phương cao hơn nàng, nàng không nhẫn không được.
Đột nhiên nhảy ra ra một đám lớn người thu mua âm châu giá cao, đương nhiên khiến tam giáo cửu lưu của thị trường tự do chú ý. Nhưng là, vô luận bọn họ nghe ngóng thế nào, cũng không biết âm châu đến cùng là thứ gì. Có kẻ hơi lớn mật, thậm chí lấy một hạt châu giả mạo âm châu, kết quả trực tiếp bị đánh suýt tàn.
Liên tục mấy ngày, đám địa đầu xà cũng biết những người này không dễ chọc, không người dám làm loạn.
Cho nên khi Tả Mạc dạo đến thị trường tự do, nhìn thấy một mảnh liên miên không dứt như rừng rậm chiêu bài viết "Thu mua âm châu giá cao", lập tức mắt phát ngốc, đứng ngẩn đương trường.
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng