Chương 19:
Năm tháng tựa hồ đặc biệt hậu đãi hắn, mười năm trôi qua, bộ dáng của hắn lại cùng từ trước giống nhau như đúc, vẫn đoan nghiêm như thần, như tễ nguyệt tẩy vân.
Chỉ là quanh người hắn khí thế thay đổi chút, lãnh đạm mà cường thế, khiến người nhìn mà lo sợ.
Chỉ vội vàng liếc mắt một cái, Thi Lệnh Yểu không dám nhìn nhiều, may mà chỗ ở của các nàng – nhã gian cùng thang lầu – có gấp khúc cột trụ hành lang đứng lặng, chặn lại quá nửa ánh mắt, nàng âm thầm may mắn, vội vàng kéo căng eo bụng lui về phía sau, còn không quên đem Tạ Quân Yến cũng cùng nhau kéo trở về.
"Ngươi a da sao lại tới chỗ này..."
Tạ Quân Yến cũng có chút ngoài ý muốn, tối nay a da sai người hồi phủ truyền lời, không trở lại dùng bữa, hắn mới nghĩ cùng đệ đệ cùng nhau tìm đến a nương dùng bữa tối.
Hắn tưởng là a da sẽ ở nha thự xử lý chính sự, không nghĩ đến, lại ở đây gặp.
Tạ Quân Yến an ủi mẫu thân đang có chút bất an, nhẹ giọng nói: "A da không có chú ý tới chúng ta, a nương không cần lo lắng, đợi một hồi chúng ta từ một lối khác đi ra liền tốt."
Thi Lệnh Yểu đang muốn gật đầu, lại nghe được bên ngoài vang lên một tiếng ngoài ý muốn "A da".
Là Tiểu Bảo.
Ngoài cửa, Tạ Quân Đình ôm bao lớn bao nhỏ điểm tâm cùng ba xiên đường hồ lô đứng trên thang lầu, cùng thân phụ phong độ nhanh nhẹn thủ phụ hai người nhìn nhau.
Tạ Túng Vi hơi hơi nhíu mày: "Quân Đình, ngươi sao lại ở đây?"
Tầm mắt của hắn dừng trên đống điểm tâm và ba cây kẹo hồ lô trong ngực thiếu niên.
Ba cây.
Tạ Quân Đình bị ánh mắt uy hiếp sâu thẳm của thân phụ nhìn đến tê cả da đầu, hừ hừ nói: "Chỉ vì ngươi tới dùng cơm, ta liền không thể tới ăn chút đồ ngon sao?"
Những người đi theo sau lưng Tạ Túng Vi hai mặt nhìn nhau.
Sớm biết thủ phụ đại nhân trong nhà có một đứa con trai hoàn khố thích gây chuyện, nhưng mọi người thấy hai cha con gặp mặt chưa nói được hai câu đã bắt đầu giương cung bạt kiếm, nhất thời cũng có chút lúng túng.
Tạ Túng Vi nhìn tiểu nhi tử phô trương thanh thế, giọng nói bình thản: "Đương nhiên có thể. Chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi, sáng mai các ngươi phải theo ta cùng xuất phát, không được lầm canh giờ."
Hắn liếc thiếu niên đang nâng đồ vật: "Ăn tạp như vậy, Quân Đình, ta rất lo lắng ngươi ngày mai có thể hay không đúng giờ xuất phát."
"Còn có, Quân Đình, ngươi một mình có thể ăn hết ba cây kẹo hồ lô sao?"
Lời nói của nam nhân không nhanh không chậm, lại mang theo một cỗ lạnh lẽo, khiến Tạ Quân Đình trong lòng xiết chặt.
Hắn theo bản năng nâng cao giọng, phảng phất như vậy có thể cho mình thêm can đảm: "A da cũng không phải không biết ta khẩu vị khá tốt..."
Câu nói kế tiếp lại bị ánh mắt lãnh đạm của Tạ Túng Vi làm cho im bặt.
Kỳ thật cùng bằng hữu tới đây ăn cơm là tốt rồi, nhưng Tạ Quân Đình sợ hắn hỏi đến tận cùng, nếu để lộ ra việc gặp mặt mấy vị bằng hữu kia thì sao?
"A da."
Một anh tuấn thiếu niên từ phía sau đám người đi tới, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tạ Quân Đình âm thầm thở phào, nghe thấy giọng huynh trưởng như tiếng thiên đình.
Tạ Túng Vi nhìn về phía trưởng tử: "Khó được thấy hai huynh đệ các ngươi hẹn nhau ở ngoài ăn cơm."
Giọng nói thản nhiên, nghe không ra nhiều cảm xúc.
Tạ Quân Yến mỉm cười khẽ vuốt càm: "Vừa vặn mà thôi. Chúng ta nghĩ ngày mai xuất phát đi Ly Sơn, người nhiều việc tạp, không tiện phiền toái người khác, nên chuẩn bị chút điểm tâm trước cũng tốt."
Hắn nhìn thoáng qua đệ đệ đang nắm chặt ba cây kẹo hồ lô, tươi cười không thay đổi: "Tổ mẫu gần đây khẩu vị không tốt, Quân Đình thấy vậy trong lòng lo lắng, thấy ven đường có người bán kẹo hồ lô, liền muốn mua về cho tổ mẫu nếm thử. A da muốn thử xem không?"
Mấy câu nói cẩn thận, những người phía sau Tạ Túng Vi không khỏi tán thưởng nhìn về phía thiếu niên khác biệt.
Hảo trúc ra hảo măng a.
Tạ Túng Vi thu tầm mắt lại: "Không cần. Sớm chút trở về đi."
Hai huynh đệ cùng đáp "Vâng".
Nhìn Tạ Túng Vi và những người khác vào nhã gian, Tạ Quân Đình liếc thị vệ đứng ngoài cửa, trong lòng lo lắng, lại bị huynh trưởng lôi kéo xuống lầu.
"Đi thôi, sớm chút trở về thỉnh an tổ mẫu."
Tạ Quân Đình không biết hắn đang tính toán gì, lại không tiện công khai hỏi, lo lắng làm thị vệ canh cửa chú ý, đành phải theo lời hắn đi xuống lầu.
Mắt thấy Tạ Quân Yến định trực tiếp đi xe ngựa, Tạ Quân Đình nóng ruột, lại không thể không hạ giọng: "A nương đâu? Chúng ta cứ mặc kệ a nương sao?"
Tạ Quân Yến thản nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Rèm xe ngựa khẽ động, lộ ra một đôi mắt linh hoạt.
"Đại Bảo, Tiểu Bảo, mau lên đây nào."
A nương...? Nàng khi nào lại lên xe ngựa rồi?
Tạ Quân Đình chóng mặt lên xe, Thi Lệnh Yểu bị hắn nhìn bằng ánh mắt "A nương ngươi quả nhiên là hoa đào tinh" kia, có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo hai gò má hắn.
"Lại đang nghĩ lung tung cái gì."
"Ta đặt chỗ trước rồi, chọn gian phòng thông với cầu thang bên kia, sẽ không bị người để ý."
Tạ Quân Yến giọng điệu rất nhạt, Tạ Quân Đình hừ một tiếng: "Xem ra nhiều tâm nhãn cũng tốt."
"Đúng vậy." Tạ Quân Yến tán đồng gật đầu, "Dù sao cũng hơn là không đủ dùng."
Tạ Quân Đình suýt nữa bật dậy đánh hắn.
Liếc mắt nhìn Thi Lệnh Yểu, thấy nàng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Quân Đình lập tức đau lòng, a nương chắc bị giật mình rồi!
"A nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
Giọng con trai quá ôn nhu, Thi Lệnh Yểu vô tình thốt ra tâm sự: "Ta đang nghĩ, sau này không thể cứ gọi hắn là lão vương bát đản..."
Sao mười năm qua Tạ Túng Vi vẫn không thay đổi, lại càng ngày càng khiến người ta tim đập thình thịch?
Khó trách lại có thể thu hút nhiều hoa đào như vậy...
Nàng như đang xuất thần, hai anh em song sinh liếc nhau, vẻ mặt cũng có chút quái dị.
May mà bọn nhỏ rất hiểu chuyện, không truy vấn thêm.
Trước khi chia tay, Tạ Quân Yến nắm tay mẹ, nói đã sai người đi Giang Châu, bảo nàng yên tâm.
Gia nương vì sao muốn dẫn em trai về Biện Kinh, tỷ phu xa vời hay không liên quan tới Tạ Túng Vi, Thi Lệnh Yểu không hỏi hai con, trong mắt nàng, dù hai đứa đã lớn hơn và cao hơn nàng, vẫn chỉ là hai đứa nhỏ.
Những suy nghĩ phức tạp đó cứ để nàng tự mình giải quyết, không cần làm bọn họ phiền lòng.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa thôi.
Không biết em trai đã đi Biện Kinh chưa, Thi Lệnh Yểu gật đầu cười cười, ôm từng đứa con, dặn dò rất nhiều chuyện khi cưỡi ngựa không được hấp tấp, thấy hai đứa ngoan ngoãn gật đầu, mới quay về tiểu viện.
Xe ngựa lại ì ạch chạy về hướng Tạ phủ.
Tạ Quân Đình một hơi ăn một cây kẹo hồ lô, cắn lớp đường trong suốt đỏ au kêu "cạch" một tiếng, còn không quên dùng vai đụng đụng anh trai: "Ca, huynh nói a nương vừa rồi có ý gì?"
Không thể gọi a da là lão vương bát đản? Nguyên lai a nương thường gọi a da là lão vương bát đản.
Vậy hắn và ca chẳng phải thành tiểu vương bát đản sao?
Tạ Quân Yến liếc đệ đệ đang cau mày, trìu mến vỗ đầu hắn: "Không liên quan gì đến ngươi, ăn kẹo hồ lô của ngươi đi."
Đứa nhỏ ngốc này.
Nhưng mà... A nương rất thích bộ da kia của a da sao?
Tạ Quân Yến suy nghĩ miên man.
Hắn lần đầu may mắn vì mình và a da lớn lên giống nhau.
...
Hoa đăng vừa lên, Tạ Túng Vi đã rời đi, xin miễn mọi người tiễn đưa, lập tức ra khỏi Tùng Phong lâu.
Trước khi lên xe ngựa, hắn dừng lại: "Đi xem thử xem, Quân Yến bọn họ ở gian phòng kia có gì khác thường không."
Sơn Phàn gật đầu.
Tạ Túng Vi lên xe ngựa, tiếng bánh xe lăn trên đá xanh hòa lẫn tiếng pháo hoa náo nhiệt trên đường phố, hơi ầm ĩ.
Tối nay vốn không cần hắn uống rượu, nhưng không hiểu sao trong lòng khó chịu, hắn uống chút rượu, để áp chế ngọn lửa vô danh kia.
Nhưng hình như vô dụng.
Hương thơm ngoài cửa sổ xe đột nhiên thay đổi, mang theo mùi phấn hoa nhài ngọt ngào.
Hắn biết, đã đến Xuân Siếp phố.
Nam nhân thâm thúy, dáng vẻ trong chiếc kiệu tối tăm càng lộ vẻ tuấn tú. Hắn xoa xoa mi tâm đau nhức, có chút cam chịu, tùy ý mình đắm chìm trong hồi ức.
Nàng xưa nay yêu thích nhất đi dạo phố Xuân Siếp, hận không thể một ngày trang điểm ba lần, để những bảo bối trên bàn trang điểm đều có cơ hội ra ngoài phô diễn.
Mười năm qua, trong Trưởng Đình Viện, những chiếc tủ quần áo tử đàn khảm trai hoa điểu nàng mang đến làm của hồi môn đã bị chất đầy đồ mới suốt bốn mùa.
Tạ Túng Vi không đem quần áo và di vật đến mộ chôn cất, không đốt tiền cho nàng.
Nàng lại yêu thích cái đẹp như vậy, lâu như vậy không có quần áo mới mặc, nhất định sẽ giận.
Gió đêm mát lạnh, thổi bay một góc màn xe, ánh sáng mông lung dừng trên đôi mắt hắn như lưu ly, mơ hồ huyền ảo.
Hắn nghĩ, lời nàng giận dỗi, sao lại không vào trong giấc mộng của hắn?
Mười năm qua, một lần cũng không đến.
Một lần cũng không có.
Tạ Túng Vi mệt mỏi nhắm mắt lại.
…
Xuất phát đi Ly Sơn, dọc đường Tạ Túng Vi tâm trạng không tốt; tuy rằng hắn thường ngày cũng mặt lạnh tanh, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng mọi người đều cảm thấy hôm nay thủ phụ đại nhân tỏa ra khí thế lạnh lẽo lạ thường.
Hiện giờ hắn thân ở cao vị, sớm không cần cùng các thần tử khác cùng lên sân săn thú, chỉ đứng trên đài cao, cùng Vĩnh Gia đế xem các võ tướng và thế gia công tử rong ruổi săn bắn.
Một ngày náo nhiệt qua đi, Vĩnh Gia đế sớm trở về ngự trướng nghỉ ngơi, Tạ Túng Vi khéo léo từ chối lời mời của Trấn quốc công cùng nhau đi ăn thịt nướng, một mình trở về doanh trướng.
Sơn Phàn đang chờ hắn trong doanh trướng.
Tạ Túng Vi bận cả ngày, đến giờ mới nhàn rỗi, hắn bảo Sơn Phàn chờ chút, sai thị vệ bên cạnh song sinh tử hồi báo lại.
Hắn hỏi thăm tình hình song sinh tử, lại dặn dò thị vệ chăm sóc hai huynh đệ, không để bọn họ ăn thịt hươu uống máu lộc, lại bảo thị vệ lấy dầu thuốc xoa bóp gân cốt, chờ song sinh tử về doanh trướng thì xoa bóp cho chúng.
Sơn Phàn đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm, trong lòng không khỏi cảm khái, đại nhân ít lời thường ngày lại quan tâm con trai đến vậy, còn lải nhải nữa.
Nói nhiều như vậy, nghĩ nhiều như vậy, sao lại không tự mình đi xem hai tiểu lang quân?
Mới nói có chút nhiều, Tạ Túng Vi uống một ngụm trà, vị chát, sau ngọt, hắn ngước mắt nhìn Sơn Phàn: "Nói đi."
Sơn Phàn nghiêm mặt, đem kết quả điều tra sự khác thường ở gian phòng trang nhã hôm qua hắn phụng mệnh điều tra nói lại.
Tạ Túng Vi dùng khớp xương ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn một cái.
"Có thể thông hướng một cầu thang khác?"
Hắn hiểu con trai mình, Tạ Quân Yến không phải người thích làm việc thừa, hắn muốn làm gì đều tính toán kỹ càng.
Hắn cố ý sắp xếp một gian phòng dễ dàng tránh người rời đi, thì sẽ không phải bắn tên không trúng đích.
Xem ra cây kẹo hồ lô thứ ba, là đặc biệt chuẩn bị cho người được hắn sắp xếp lần này.
"Nhưng có ai nhìn thấy người rời khỏi phòng trang nhã kia là ai?"
Sơn Phàn xấu hổ lắc đầu: "Chỉ biết là một nữ nhân." Về phần khác, Đại Lang quân tai thính mắt tinh, hắn không muốn đánh rắn động cỏ, hơn nữa, thật sự tra không ra thêm gì nữa.
Không biết ai dọn dẹp sạch sẽ như vậy, nếu không phải là bà nương rửa chén ở hậu trù vô tình nhìn thấy ở phía bên cầu thang ít người đi lại có một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng lướt qua, hắn cũng không thể nào biết được.
Một nữ nhân.
Không hiểu sao, Tạ Túng Vi nhớ đến mấy ngày trước ở phố Xuân Siếp, bóng người lướt qua.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, hắn hơi khó kiềm chế nỗi đau và nhớ nhung trong lòng, ngón tay mát lạnh đặt lên mi tâm hung hăng xoa xoa.
Sơn Phàn nín thở chờ đợi, rất lâu, mới nhận được câu cho phép lui xuống.
Đêm lạnh lẽo cô đơn, ánh đèn trên bàn bị gió thổi lung tung, vài tia sáng dừng trên khuôn mặt thanh tú của hắn, như một ngọn núi cô độc bị giam cầm trong đêm trường vạn cổ.
Sự tĩnh lặng này kéo dài rất lâu, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng cầu kiến.
Tạ Túng Vi nghe ra đó là hắn đã an bài hai thị vệ song sinh bên cạnh.
"Cho hắn vào."
Tạ Túng Vi có vẻ mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mê, vẻ mặt thờ ơ, nhưng khi nghe thấy bốn chữ "suối nước nóng biệt viện" thì bỗng giương mắt, vẻ ngủ say trên mặt lập tức tan biến, thay vào đó là sự cảnh giác.
"Ngươi vừa nói gì?"
Thị vệ bị ánh mắt lãnh trầm, nguy hiểm của thủ phụ đại nhân nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh gáy. Theo bản năng, hắn lại nói một lần theo lệnh của Tạ Túng Vi.
"Đại nhân, hai vị tiểu lang quân nói cả ngày cưỡi ngựa đã mệt lắm rồi, nên sai thuộc hạ đến báo với đại nhân rằng họ muốn đi ngâm mình ở suối nước nóng biệt viện giữa sườn núi kia..."
Giữa sườn núi. Suối nước nóng biệt viện.
Thị vệ thấy Tạ Túng Vi đột nhiên nở nụ cười, không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu.
Đại nhân sao lại cười đến khiến người ta... sợ hãi như vậy?