Thê Tử Bạch Nguyệt Quang Đã Mất Của Thủ Phụ Đã Trở Lại

Chương 23:

Chương 23:
Thi Lệnh Yểu đôi mắt sáng bóng nhìn hắn, vẻ mặt trêu ghẹo.

Theo lời nàng rơi xuống đất, hai đứa nhỏ không hề nhịn, sôi nổi cười lên.

Tạ Túng Vi có chút không được tự nhiên, nhưng hắn sẽ không để lộ ra chút chật vật nào trước mặt hai đứa nhỏ, dáng người đứng thẳng, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, giống như có gió lạnh thổi qua.

Có chút nguy hiểm.

Tạ Quân Đình ngừng cười, nhưng nhìn thấy a nương ngồi bên cạnh, lại tự giác có chỗ dựa.

"A da thu thập một phen, cũng có vẻ trẻ lại rất nhiều." Tạ Quân Đình khen ngợi một trận, cuối cùng gật đầu khẳng định, "Nhìn xem, tưởng chừng mới hơn ba mươi tuổi!"

Tạ Túng Vi mi tâm hơi nhíu.

Hắn thu liễm ý cười, lại khôi phục vẻ mặt không thay đổi, còn không quên nhắc nhở tiểu tử: "Quân Đình, năm đó ta với a nương ngươi tuổi tác xấp xỉ."

Hắn chỉ lớn hơn nàng hai tuổi.

Nhưng bây giờ, lại không hiểu sao biến thành mười hai tuổi.

"Ồ?" Tạ Quân Đình lại nói, "Vậy a da ngươi và a nương là thanh mai trúc mã sao?"

Nhìn tiểu tử ra vẻ ngây thơ, kỳ thật lại ngầm khiêu khích, Tạ Túng Vi nhìn thoáng qua đôi mắt xinh đẹp kia, cực lực nhịn xuống muốn đánh con xúc động.

Tiểu tử này không ngu, sớm biết Tần Vương mới là người thanh mai trúc mã với nàng, càng biết hắn để ý nàng, còn cố ý nhắc tới, kích thích hắn.

Tạ Túng Vi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ việc ném tiểu tử này đi Bắc Cương để Định Quốc công huấn luyện.

Có lẽ ánh mắt sắc bén của a da quá mạnh, Tạ Quân Đình sực tỉnh, ý thức được chơi hơi quá trớn.

Hắn nháy mắt ra hiệu với huynh trưởng, Tạ Quân Yến không để ý tới hắn, tay thon dài xinh đẹp cầm ấm trà, rót cho Thi Lệnh Yểu một chén trà mới: "Trong trà có trần bì và hoa hồng, a nương uống nhiều chút nhé."

Tạ Quân Đình tức giận đến nổi đóa.

Có còn là huynh đệ không!

Thi Lệnh Yểu bưng chén trà uống một ngụm, mới nói: "Cho a da ngươi một chén nữa đi, hoa hồng dưỡng nhan, lại có thể kiện tỳ, rất hợp với hắn bây giờ."

Tạ Quân Yến cười, đáp "Vâng".

A nương nghịch ngợm thật đáng yêu.

Tạ Túng Vi nhanh nhẹn ngồi xuống, mỉm cười với nàng: "Nơi này món vịt quay rất ngon, A Yểu muốn thử không?"

Thi Lệnh Yểu nhìn gương mặt tuấn tú dịu dàng của nam nhân, trong chốc lát có chút kinh ngạc.

Hắn không tức giận?

Suy bụng ta ra bụng người, Thi Lệnh Yểu nghi ngờ Tạ Túng Vi trước mặt mình có lẽ gặp chuyện gì ly kỳ.

Nàng trêu ghẹo hắn, hắn không tức giận, cũng không nghiêm mặt.

Còn... Cười với nàng dễ nhìn như vậy.

Chẳng lẽ, đang thử nàng?

Thi Lệnh Yểu bừng tỉnh đại ngộ, lão nam nhân tâm cơ thật thâm trầm!

Nàng rụt rè dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Ta đều được, ngài xem đi."

Tạ Túng Vi “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng gõ bàn, người hầu ở cửa rón rén vào.

Nghe hắn gọi món, toàn là món nàng thích, người hầu định lui ra, Thi Lệnh Yểu không nhịn được lên tiếng: "Ngài cũng gọi thêm món khác đi, sao toàn là món ta thích thế?"

Trong giọng nói không tự giác mang theo chút nũng nịu.

Tạ Túng Vi nhận ra thái độ nàng mềm hoá, trên mặt tươi cười nhu hòa hơn, giống như khối ngọc bạch ôn nhuận, tay sờ lên, ngọc liền tan chảy trong tay nàng, biến hoá, quấn quanh.

Xoắn vào người nàng.

"A, nhất thời không để ý còn có người khác." Tạ Túng Vi tao nhã lịch sự đưa thực đơn cho hai huynh đệ, "Các ngươi xem thêm vài món nữa đi."

Hai huynh đệ bị coi là người ngoài: ...

Hai người đồng thời cười lạnh trong lòng, a da trả thù thật mạnh!

Thi Lệnh Yểu vì thái độ khác thường của Tạ Túng Vi mà tâm phiền ý loạn, trong lúc nhất thời không chú ý tới sóng ngầm giữa ba người.

Tạ Quân Đình hung tợn gọi thêm năm sáu bảy tám... món nữa.

Dù sao hôm nay a da trả tiền, gọi nhiều chút cũng không đau lòng.
Tạ Túng Vi không dao động, khẽ liếc Tạ Quân Đình, ánh mắt thoáng chốc chuyển về phía Thi Lệnh Yểu: "Quân Đình khi còn nhỏ, khẩu vị tốt hơn những đứa trẻ khác; hai chén trứng sữa hấp, hắn luôn muốn ăn một bát rưỡi."
Giọng nói tùy ý, nhưng sự thân mật lại quá đỗi rõ ràng.
Họ có chung hai đứa con, đây là sự thật không ai phủ nhận được.
Thi Lệnh Yểu hơi sững sờ, gật đầu, rồi chợt phản ứng lại: "Ngươi còn nhớ rõ?"
Nàng có phần bất ngờ.
Hai đứa nhỏ mới sinh, Tạ Túng Vi đã được thăng chức trung thư xá nhân, bận rộn không ngơi nghỉ, nàng lúc đó đang ở cữ, bận tâm chăm sóc hai đứa con nhỏ yếu chưa kịp, nào còn tâm trí để ý đến phu quân.
Vì thế, tự nhiên hắn chuyển đến thư phòng.
Ảnh hưởng của việc sinh nở lên cảm xúc của người phụ nữ lớn hơn Thi Lệnh Yểu tưởng tượng. Nàng hiểu Tạ Túng Vi đang vì tương lai của hắn, của cả gia đình, cũng biết có a nương, a tỷ riêng chuyển đến Tạ phủ, cùng nàng, vui đùa cùng nàng, hẳn là đủ rồi.
Nhưng người ta, luôn tham lam.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thất vọng về Tạ Túng Vi, phần lớn là vì hắn hiếm khi ở bên nàng.
Nhưng giờ đây, những điều Thi Lệnh Yểu tưởng rằng Tạ Túng Vi chưa từng để ý, mười năm sau, hắn lại dùng giọng điệu bình thản, qua loa kể lại.
Món ăn lần lượt được dọn lên, Tạ Túng Vi cầm lấy chiếc bát sạch, múc một chén canh đậu hủ văn tư, đặt trước mặt nàng.
Đôi tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, thường ngày chấp bút phê duyệt tấu chương, biết bao nhiêu việc liên quan đến thiên hạ dân sinh đều qua đôi tay này.
Khi hắn bưng bát múc canh, động tác thành thạo, ưu nhã, đẹp mắt đến lạ.
Thi Lệnh Yểu rũ mắt, cố ý tránh ánh mắt của Tạ Túng Vi.
Trong lòng nàng rối bời.
Thực ra, Tạ Túng Vi đối nàng tốt, nguyện ý vì nàng mềm mỏng thái độ, nhưng trong lòng Thi Lệnh Yểu, nơi dành cho Tạ Túng Vi vẫn thét gào dữ dội.
Giống như dưới mặt hồ bị ép xuống, vài con cá nhỏ thong thả đung đưa đuôi bơi qua bơi lại, bọt khí nhỏ nổi lên, khiến mặt hồ không còn yên tĩnh.
Nhưng nàng đã quyết định, nàng muốn mở cửa hàng hương phấn, làm điều mình thích.
Nàng có thể có một cuộc đời mới.
Trong đó không có Tạ Túng Vi, sẽ không, cũng không thể có.
Nhất thời mềm lòng, đổi lại được gì?
Thi Lệnh Yểu cúi đầu, chiếc muỗng trong tay vô thức khuấy nát những miếng đậu hủ văn tư nhỏ như sợi tóc trong chén.
… Nàng không muốn tiếp tục làm quả phụ.
Tạ Túng Vi luôn để ý sự thay đổi trong ánh mắt nàng, thấy nàng nhíu mày, không vui vẻ mấy, trong lòng không hiểu sao mà giật thót.
Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Bữa cơm đoàn viên ấy diễn ra bên ngoài êm đềm.
Thi Lệnh Yểu đã quyết, đối mặt hai đứa con, trong lòng vẫn khó tránh khỏi áy náy – dù nàng biết, chúng đều hiểu chuyện, săn sóc, và ủng hộ nàng.
Trớ trêu thay, nàng vắng mặt suốt mười năm trưởng thành của chúng, rồi cũng không thể cho chúng một gia đình trọn vẹn theo nghĩa thông thường.
Vì thế, Tạ Quân Yến và Tạ Quân Đình đối diện với những món ăn bày biện xa hoa trên bát cơm, thụ sủng nhược kinh.
"A nương, người không cần phân tâm lo cho chúng con, tự chúng con ăn được rồi."
Thi Lệnh Yểu nhẹ nhàng liếc Tạ Quân Yến: "Này là đâu có phân tâm."
Nói xong, nàng lại thúc giục hắn ăn mau.
Tạ Quân Yến cảm nhận được niềm vui trào dâng trong lòng như cành liễu ngày xuân, gật đầu cười.
Thường ngày luôn điềm tĩnh, đoan trang, thiếu niên giờ cười đến cong cả mắt môi, trông có vẻ ngốc nghếch.
Nhưng mà, thật đáng yêu!
Thi Lệnh Yểu trìu mến nhìn hai đứa con.
Tạ Túng Vi vẫn trầm mặc.
Con công cao quý trên cành hoa buông màn vũ lộng lẫy, thờ ơ nhìn một điểm nhỏ ngẩn ngơ trong bụi cỏ.
Thẳng đến khi Thi Lệnh Yểu bảo hai đứa nhỏ sang cửa hàng bán mứt hoa quả ở phố đối diện mua vài thứ ngọt trái cây, lòng Tạ Túng Vi bỗng chùng xuống. Dù dự cảm thành hiện thực, hắn vẫn không có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trong tay nàng cầm thẩm phán đao, lúc này hắn chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, chờ đợi quyết định của nàng.
"... Lang quân." Thi Lệnh Yểu do dự một lát, gọi "Phu quân" ư?
Không được, vừa mở miệng đã thân mật như vậy, nàng sẽ không nói nên lời nữa. Dù sao, quyết định của nàng không phải để cùng hắn vui vẻ nối lại tiền duyên.
Ai bảo hắn không hài lòng lắm với cách xưng hô "Ngươi" kia chứ.
Đến nước này, Thi Lệnh Yểu không muốn kích thích hắn, trong những việc khác chiều theo hắn một chút cũng được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thi Lệnh Yểu vẫn quyết định gọi hắn "Lang quân" cho dễ nghe hơn là gọi "hài tử a da".
Tạ Túng Vi khẽ ừ, ánh mắt vẫn kiềm chế, không nhìn nàng.
"Ta biết giờ này ngươi rất vui, vì ta đã trở về, nhưng không chỉ vì ta."
Mấy canh giờ vừa chia tay hắn, Thi Lệnh Yểu cứ nghĩ mãi. Tạ Túng Vi khác thường như vậy là vì sao?
Xét thấy trước kia nàng ở trước mặt Tạ Túng Vi nhiệt tình quá nhiều mà bị thờ ơ, nàng không dám quy nguyên nhân vào một chữ "Yêu" nhẹ nhàng.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đưa ra một nguyên nhân —— Tạ Túng Vi là người quân tử thực sự, thấy người vợ cũ lại xuất hiện trước mặt, trách nhiệm đè nặng lên hắn, hắn đương nhiên không thể làm ngơ.
Dù sao phu thê ba năm, họ cũng có vài khoảng thời gian ngọt ngào.
Thi Lệnh Yểu nói chậm rãi, đủ để Tạ Túng Vi nghe ra sự nghiêm túc của nàng, như một con dao nhỏ cùn, không nhanh không chậm mài đi mài lại trên vết sẹo cũ kỹ, lặp lại khép lại trong lòng hắn.
Chậm dao giết người, vị không dễ chịu chút nào.
Tạ Túng Vi mặt không cảm xúc tiếp tục nghe.
"Ngươi coi trọng không phải ta, mà là người vợ trẻ kết tóc cùng ngươi, là mẹ của Quân Yến và Quân Đình. Lúc này, ngươi nghĩ vậy, đại khái cũng vì ngươi có một loại trách nhiệm không thể không làm."
Thi Lệnh Yểu nói rất nghiêm túc, ánh mắt to tròn chứa đầy hắn.
Nhưng Tạ Túng Vi cảm thấy trống rỗng.
Hắn muốn nói, không phải, không phải vì những trách nhiệm mơ hồ đó.
Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến hắn xúc động, khiến hắn đau, khiến hắn trằn trọc, khiến hắn nóng ruột mười năm trời, đó là vợ hắn, là mẹ của con hắn.
Nhưng nàng chính là Thi Lệnh Yểu.
Nếu không phải nàng, những thân phận kia làm sao có thể tồn tại.
Thấy hắn không nói gì, chỉ là sắc mặt không tốt lắm —— cũng phải, nghe vợ cũ nói rõ ràng muốn đường ai nấy đi, ai mà vui nổi? Nàng liền tiếp tục nói: "Ta không lừa ngươi, ta đúng là do trời xui đất khiến, may rủi gặp được kỳ ngộ này. Ký ức cuối cùng của ta mười năm trước là con ngựa hoảng sợ, xe ngựa lắc lư, còn lại thì ta không nhớ gì cả. Ta như rơi vào một giấc mộng dài và sâu, mở mắt ra, thấy toàn cây hoa đào."
Hoa đào.
Tạ Túng Vi cau mày, hắn ghét loại hoa này.
Thi Lệnh Yểu không muốn lừa hắn.
Tạ Túng Vi, giờ biết nàng sống lại, lại sớm nhận biết song sinh tử, nhất định sẽ điều tra chuyện cũ của nàng. Nếu vậy, chi bằng nàng cứ nói thẳng ra.
"Là ở Thiện Thủy Hương, cách Biện Kinh mấy chục dặm, một ngôi làng vùng núi." Thi Lệnh Yểu nhớ tới sự hoang mang khi vừa tỉnh dậy, chút hoảng hốt còn sót lại trong lòng, "Nhưng ta rơi xuống núi ở Đại Từ Ân Tự phía sau núi. Giữa chừng xảy ra chuyện gì, ta không hiểu, có lẽ cũng không thể giải thích bằng lẽ thường... Ta không muốn nghĩ nữa. Ta có thể ngồi đây, kể cho ngươi nghe những việc này, kể về sau này, cũng rất tốt."
Giọng nói của nàng thoải mái, nhưng Tạ Túng Vi lại nhịn không được lo lắng cho nàng, nghĩ đến nàng lẻ loi một mình ở nơi đất khách quê người tỉnh lại, vừa kinh hãi vừa sợ hãi, chịu đói khát bộ dạng. Thanh đao kia cọ xát vào ngực hắn, Đao Phong phút chốc sắc bén hẳn lên, ánh đao trắng xóa sát qua, khiến hắn khó chịu đến mức gần như không thể chịu đựng nổi.

"Ngươi bị thương sao? Có đau không? Hiện tại ngươi còn thường xuyên thấy hoa mắt chóng mặt không? Có thể đi tìm đại phu xem thử không?"

Năm đó nàng rơi xuống núi, Tạ Túng Vi mang người tìm kiếm ở đáy vực ba ngày ba đêm, lại chỉ tìm được xác xe ngựa.

Hắn không muốn chấp nhận nàng cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, ngay cả một chút xác chết cũng không lưu lại trên đời. Sau đó, trời đất như bị xé toạc một lỗ hổng, mưa to như trút nước, Tạ Túng Vi trơ mắt nhìn mưa lớn rửa sạch đáy vực thành một mảnh bùn lầy, dường như muốn mượn trận mưa này xóa đi dấu vết cuối cùng của nàng.

Hắn lúc đó đã không còn cảm thấy đau khổ.

Trong cơn hoảng loạn, hắn đã bước một chân ra khỏi vách núi, muốn đi theo nàng.

Nhưng hắn nghe thấy, sau lưng truyền đến tiếng kêu gọi già nua của mẹ già, cùng tiếng khóc lanh lảnh non nớt của hai đứa trẻ.

Bọn chúng khóc vang, khóc thảm thiết, như thể biết, a nương của chúng không thể nào trở về bên cạnh chúng nữa.

Tạ Túng Vi kịp thời ngăn lại những kí ức mà bình thường hắn không muốn nhớ lại.

Từ vách đá xuống đáy vực, cao như vậy, xe ngựa đều bị rơi nát, vậy nàng đâu?

Tạ Túng Vi càng nghĩ càng nóng ruột, nhịn không được vượt quá giới hạn, nắm lấy cổ tay tinh tế mềm mại của nàng.

Dưới lòng bàn tay, là nhịp mạch đập.

Vững vàng, mạnh mẽ, như hoa xuân nở rộ.

Hắn liên tiếp đặt câu hỏi, Thi Lệnh Yểu có chút ngẩn ra, nhất thời không vội vàng rút tay ra, ánh mắt dừng trên tay mình bị hắn nắm chặt, chớp mắt, lắc đầu: "Cũng khỏe, không có chỗ nào khó chịu."

Tất nhiên, mấy ngày trước vì biết hắn muốn đi xem mắt mà tức giận đến bệnh chuyện này, thì không cần nói cho hắn biết.

Đồ sinh chuyện.

Tuy rằng Thi Lệnh Yểu tin tưởng, hiện tại Tạ Túng Vi đối với nàng khẩn trương, lo lắng, đều là xuất phát từ chân tình, nhưng điều đó không thể ngăn cản việc hắn đi xem mắt người khác, chuẩn bị một tương lai không có nàng.

Thi Lệnh Yểu biết mình hơi quấy rầy, trong mắt người đời, trong nhận thức của hắn, nàng là người đã chết. Chính như Đại Bảo nói, trong mười năm này, hắn không lập gia đình, hàng năm sống một mình trong thư phòng, đã khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hai năm qua, bọn trẻ lớn lên chút, hắn có thể dọn ra tay, có ý định cưới vợ, cũng là chuyện thường tình.

Nhân chi thường tình.

Cho nên nàng liền không có lý do để oán hận, ghen tuông.

Người ta đã vì ngươi giữ gìn trong sạch mười năm, ngươi còn muốn thế nào? Bây giờ ngươi trở về, hắn không phải cũng chủ động bày tỏ muốn nối lại tình xưa sao? Là chính ngươi không muốn.

Thật làm ra vẻ.

Thi Lệnh Yểu tự đánh giá mình như vậy.

Trước kia nàng muốn cùng Tạ Túng Vi sống đến đầu bạc răng long, đối mặt với người chồng lạnh nhạt khó gần, nàng nhẫn nhịn, giấu hết tính khí nhỏ của mình, để hắn hy vọng, có lẽ sẽ yêu thương vợ mình.

Một biến cố, nàng mở mắt ra, mười năm thoáng chốc đã qua, người chồng nàng từng yêu thương sâu đậm ngồi trước mặt nàng, đặt tất cả những gì nàng từng mong muốn trước mặt, hi vọng nàng nhận lấy.

Nàng lại cảm thấy hắn lúc này tốt với nàng quá mức không hiểu nổi, như một đám mây mù mịt bao phủ nàng, nàng vừa vui mừng, lại vừa sợ hãi.

Gió thổi qua, mưa tạnh, mây sẽ tan biến.

Nàng và Tạ Túng Vi, sẽ lại trở về trạng thái khách khí như lúc ban đầu.

"... Xin lỗi." Thi Lệnh Yểu không trốn tránh nữa, hạ mắt xuống, lựa chọn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.

Nàng sẽ kể chuyện nàng làm hương phấn ở nhà chị họ Đào Hồng cho hắn nghe, Tạ Túng Vi nhìn nàng, không tự chủ được nở nụ cười rạng rỡ.

Đó là thần thái chỉ khi yêu thương chân chính mới có.

Nghe được ba chữ "Hoa đào lúm đồng tiền", hắn hơi ngạc nhiên: "Đó là ngươi làm?"

Thi Lệnh Yểu thấy hắn như vậy, nhớ đến vị tiểu thư đi xem mắt với hắn còn riêng mua y phục hoa đào lúm đồng tiền, vẻ đẹp kiều diễm đi xem mắt với hắn, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.

"Đúng, là ta."
Nhìn xem thê tử ngẩng lên cằm, tựa một tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo, Tạ Túng Vi trong lòng vẫn ủ dột, khuôn mặt cũng không nhịn được có chút biến đổi.
"Ngươi có thể tìm được việc mình thích làm, điều đó rất tốt." Hắn gật đầu, tiếp lời, "Ta sẽ không ngăn cản ngươi, ngược lại, ta rất ủng hộ ngươi làm những việc khiến ngươi vui vẻ. A Yểu, đó không phải lý do cản trở chúng ta."
Thi Lệnh Yểu trầm mặc một hồi.
Trước kia, chỉ cần nhìn thấy trong mắt hắn chỉ phản chiếu hình bóng nàng, Thi Lệnh Yểu đã có thể thầm lặng vui vẻ rất lâu.
Hiện tại, hắn vẫn có năng lực khiến tâm nàng rung động, nhưng trong lòng nàng, khát vọng được hắn, cùng hắn ân ái đến đầu bạc, lại như ngọn lửa trong tro tàn, lặng lẽ thu hết ánh sáng cuối cùng, chỉ còn lại chút dư ấm.
Chẳng lẽ muốn nàng nói ra khúc mắc chôn giấu sâu nhất sao?
Tâm niệm phu quân tình nguyện ở mãi thư phòng, mười ngày nửa tháng mới cùng nàng cùng phòng ngủ một lần, giữa vợ chồng ít có cử chỉ thân mật —— Thi Lệnh Yểu cũng có sự kiêu ngạo và tự tôn của nàng.
Nàng hỏi không được.
Tạ Túng Vi vẫn nắm chặt cổ tay nàng, ngón tay thon dài vô thức siết chặt, hơi dùng sức, Thi Lệnh Yểu rên khẽ một tiếng đau, hắn mới phản ứng lại, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Trên đoạn da trắng nõn ấy lưu lại một vòng hồng ngân, như son ngọc đống bên trong nở một đóa hoa xa hoa.
Tạ Túng Vi ánh mắt thâm trầm, hỏi nàng: "Nhất định phải như vậy sao?"
Không đợi Thi Lệnh Yểu trả lời, hắn ngẩng đầu: "Nếu ta nói —— "
"Không nói!"
Thi Lệnh Yểu cao giọng ngắt lời hắn.
Tạ Túng Vi lại trầm mặc, một đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Như có màn sương ẩm ướt bao phủ nàng.
Thi Lệnh Yểu không thích cảm giác này.
Nàng chán ghét trời mưa, chán ghét vết nước ướt sũng, chán ghét Tạ Túng Vi.
... Chán ghét Tạ Túng Vi lại muốn làm nhiễu loạn tâm nàng khi nàng chuẩn bị vui vẻ bắt đầu cuộc sống mới.
Nàng một gương mặt kiều mị động lòng người trở nên căng thẳng, như vô cùng kháng cự lời nói sắp xuất khẩu của hắn.
Tạ Túng Vi vô cùng rõ ràng, thê tử hắn, là sau khi suy nghĩ kỹ càng mới nói với hắn những lời này.
Nàng không muốn hắn.
Nàng thông minh, độc lập, trẻ trung, có thể mở ra một chương đời mới. Nhưng trong chương đời ấy sẽ không có chỗ đặt chân cho hắn.
Tạ Túng Vi ánh mắt lướt qua tay nàng căng cứng, dừng trên đầu gối, dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên, như bị kinh sợ, híz-khà-zz hí-zzz hộc xà tín tiểu xà.
Đây là tư thế phòng ngự, không tin tưởng.
Ánh mắt hắn tối sầm, tự nhủ, có thể nhìn thấy nàng một lần nữa sống sờ sờ đứng trước mặt mình, đã đủ rồi.
Về phần những điều khác...
Mười năm cũng đã qua, ít nhất hiện tại, hắn có hi vọng, phải không?
Tạ Túng Vi khàn giọng nói: "Nếu đó là điều ngươi muốn..."
"Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Cuối cùng, phong độ của hắn trở lại.
Thi Lệnh Yểu muốn cười, nhưng nàng cúi mắt, nhìn vòng hồng ngân trên cổ tay vẫn chưa tan, lại thấy trên mặt mình không thể nở nụ cười.
Nàng không muốn giả vờ, nhẹ gật đầu, giả vờ thả lỏng nói: "Ngươi nghĩ như vậy là tốt rồi. Chúng ta dù sao vẫn là cha mẹ của Đại Bảo Tiểu Bảo, vì con cái, chúng ta không muốn ồn ào quá khó coi, được không?"
Nhìn ánh mắt chân thành của nàng, Tạ Túng Vi có thể nói gì?
Chỉ có thể cứng đờ gật đầu.
Dường như, không có gì để nói.
Trong chốc lát, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Tạ Túng Vi đợi một chút, đợi cơn đau trong lòng qua đi, mới thấp giọng nói: "Mười năm trước, ta nói là, chuyện xảy ra sau khi ngươi rơi núi, ngươi biết bao nhiêu? Quân Yến hẳn là đã nói với ngươi một số chuyện."
Thi Lệnh Yểu gật đầu.
Nhìn thần sắc nàng, Tạ Túng Vi đoán có vài việc nàng không biết.
Không biết cũng tốt.
Nếu nàng đã quyết định, kiêu ngạo như Tạ Túng Vi, cũng sẽ không dùng chuyện cũ níu kéo nàng, đánh cược nàng nhất thời mềm lòng.
Như Sơn Phàn nói, hắn cần thay đổi.
Tạ Túng Vi lược qua chuyện nàng suýt nữa tự tử tuẫn tình, chỉ nói: "Năm đó con ngựa bị giật mình, khiến ngươi ngã xuống vách núi, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là do người gây ra. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã xử lý ổn thỏa, sẽ không còn nguy hiểm nữa."
Thi Lệnh Yểu trợn mắt.
Tạ Túng Vi tiếp lời: "Ngươi nên biết nhạc phụ nhạc mẫu đã mang theo em trai ngươi về Giang Châu. Trong đó có vài điều khúc mắc, hôm nay không phải lúc để nói chuyện này, đợi đến khi nhạc phụ nhạc mẫu ở đây, ta sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với ngươi."
"A Yểu, ta hy vọng ngươi hiểu, ta luôn mong ngươi được bình an."
"Hãy tin tưởng ta thêm một chút. Khi nghe thấy những lời khác, hãy nghĩ đến ta, được không?"
Thi Lệnh Yểu nghe không hiểu gì cả.
Tạ Túng Vi tiếp tục nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu tuổi cao, không chịu nổi cảm xúc dâng trào, ta sẽ phái người đưa hai vị về Biện Kinh trước, rồi từ từ nói chuyện với họ, nếu có chuyện gì, ngươi cứ ở bên cạnh an ủi."
Hắn an bài rất chu đáo, Thi Lệnh Yểu gật đầu.
Thấy nàng ngoan ngoãn và nghiêm túc như vậy, Tạ Túng Vi liếc nhìn, như bị bỏng, vội vàng dời mắt, lấy ngân phiếu trong ngực ra đưa cho nàng.
Thi Lệnh Yểu lắc đầu: "Ta không cần tiền của ngươi."
Trước đó còn nói lời lẽ chính đáng muốn chia tay, giờ lại nhận tiền của hắn, đây là thế nào?
Tạ Túng Vi thản nhiên liếc nhìn người vợ kiên cường, nói: "Cửa hàng hồi môn của ngươi, mấy năm nay ta đã nhờ người quản lý, đây là một phần chia hoa hồng. Ngươi cầm trước, mấy ngày nữa ta sẽ cho người đưa phần còn lại cho ngươi."
Hắn đã nói đến vậy, Thi Lệnh Yểu gật đầu nhận lấy: "Đa tạ."
Nàng thậm chí không nhớ đến chuyện cửa hàng hồi môn, Tạ Túng Vi lại chủ động đưa cho nàng.
Tuy nói về việc cửa hàng, Chu Tuấn và những người khác có thể giúp nàng không ít, nhưng Thi Lệnh Yểu vẫn muốn tự mình làm, không muốn phiền đến người khác.
Qua lại nhiều, dễ sinh ra hiềm khích.
Đối với Tạ Túng Vi, nàng cũng nghĩ như vậy.
"Những năm gần đây tiền công của quản lý và các tiểu nhị là bao nhiêu, ngươi tính toán rõ ràng rồi trả cho họ, ta sẽ lo phần đó. Còn có, nhờ ngươi quản lý lâu như vậy, phần hoa hồng của ngươi ta cũng sẽ không thiếu."
Nghe nàng nói chuyện như thể giải quyết công việc chung, ngọn lửa kiềm nén lâu nay của Tạ Túng Vi bùng lên.
"Thi Lệnh Yểu. Ngươi nhất định phải tính toán với ta đến mức này sao?"
Giọng nói lạnh lẽo và trầm thấp, như dây cung căng chặt.
Chỉ cần buông lỏng ngón tay, mũi tên mang theo sức mạnh kinh người sẽ bắn trúng người yêu của hắn, nuốt chửng nàng hầu như không còn.
Không kìm được, nhìn khuôn mặt kiên cường nhưng tái nhợt của nàng, hắn lại hối hận.
Tạ Túng Vi nhắm chặt mắt, xua tan sự khô khốc và đau đớn trong mắt, sau một lúc lâu, mới nói: "Biết rồi. Ta sẽ làm theo lời ngươi."
"Ta đi trước, ngươi cứ từ từ ăn với Quân Yến và những người khác đi."
Nói xong, hắn không chút lưu luyến đứng dậy rời đi, tay áo tung bay cuốn theo một luồng khí lạnh bổ nhào vào trước mặt nàng, khiến nàng rùng mình.
Một lát sau, tiếng bước chân đã biến mất, ngay cả tiếng vọng cũng không còn, Thi Lệnh Yểu mới ngẩng đầu.
Cảm nhận được hai gò má ướt át, nàng khó chịu giơ tay lên, dùng sức xoa xoa mặt.
Làm ra vẻ, thật đáng sợ.
Hai đứa nhỏ rất nhanh sẽ trở về, Thi Lệnh Yểu thu dọn tâm trạng, không cho phép mình lại chìm đắm trong sự thất lạc khó hiểu đó.
Không lâu sau, hai đứa con sinh đôi mang theo vài túi kẹo trở về.
Chúng biết mẹ có chuyện muốn nói, không muốn quấy rầy, mua kẹo xong, đàng hoàng ngồi chờ ở quán nhỏ đối diện phố.
Nhìn người đàn ông ăn mặc lịch lãm, vẻ mặt u ám bước nhanh ra khỏi cửa tửu lâu, hai anh em liếc nhau, trong lòng có chút phức tạp.
Đợi đến khi nhìn rõ ràng vẻ mặt không vui, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ trước mặt chúng, cảm xúc trong lòng hai anh em lại càng thêm phức tạp.
Trải qua một lần này, ai cũng không còn tâm trạng dùng bữa nữa. Thi Lệnh Yểu cùng bọn hắn cùng nhau xuống dưới, đến lúc tính tiền, người hầu nói vị lang quân kia đã thanh toán rồi.
Ngược lại là rất có phong độ.
Thi Lệnh Yểu giật giật khóe miệng: "Đi thôi."

Tạ Quân Yến cùng Tạ Quân Đình ở tiểu viện với a nương hơn nửa ngày, cuối cùng Thi Lệnh Yểu thật sự chịu không nổi ánh mắt trìu mến lại muốn nói lại thôi của hai đứa nhỏ, liền đem chúng đem người dẫn trở về.
"Đi học cho giỏi, nhiều đi theo tổ mẫu các ngươi, có rảnh rỗi thì đến đây xem ta. Tốt, đi thôi đi thôi."
Tạ Quân Yến cùng Tạ Quân Đình chỉ có thể lưu luyến không rời trở về Tạ phủ.
Đến cửa nhà, hai huynh đệ liếc nhau, không nói gì, rồi rẽ hướng đi chỗ khác.
Bọn họ đi thư phòng.
Lúc này trời đã khuya, phía chân trời một vòng Minh Nguyệt, bên cạnh chỉ lác đác vài vì sao, lộ ra vẻ lạnh lẽo thanh thanh.
Tạ Quân Đình chợt nhớ đến a da.
Đến thư phòng, dưới hành lang, hòn đá đen sáng vẫn đang “hát”.
Hai huynh đệ vào thư phòng, Tạ Túng Vi đứng trước cửa sổ, khoác một thân nguyệt huy, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng không chút biểu cảm, là dáng vẻ quen thuộc của hắn, rõ ràng không có gì thay đổi.
Tạ Quân Đình lại khó hiểu cảm thấy, trong phòng này như vừa trải qua một trận mưa to.
Hắn cũng không phải đứa trẻ vô tâm vô phế, tiến lên hai bước: "A da, người dùng bữa tối chưa? Chúng ta mang cho người một phần canh ngọt về."
Tạ Túng Vi không nhìn họ, chỉ ừ một tiếng: "Đặt ở đó đi."
Tạ Quân Đình do dự một chút, nhấn mạnh: "Là a nương nấu, mùi vị không tệ, a da người cũng nếm thử đi."
Trong chốc lát, trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng thở của mấy người.
Hòn đá đen sáng rất khéo léo ngừng “hát”.
Tạ Túng Vi trong lòng cười lạnh, hắn đã thảm đến mức cần hai đứa nhỏ đến an ủi riêng sao?
Trên mặt hắn không đổi sắc, chỉ lặp lại một lần: "Đặt ở đó là được rồi."
Tạ Quân Đình còn muốn nói gì đó, lại bị huynh trưởng giữ chặt tay, hắn nghi ngờ nhìn lại, dừng một chút, rồi ngoan ngoãn đứng yên.
Tạ Túng Vi hiển nhiên không muốn tâm sự lịch sự tao nhã với hai con trai, chưa nói được hai câu, hai huynh đệ đã xám xịt ra khỏi thư phòng.
Sân nhà họ không xa nhau là mấy, nhưng khi đi qua khúc cua cuối cùng, Tạ Quân Đình không nhịn được mở miệng: "Ca, huynh có thấy a da… "
Hắn vắt óc nghĩ cách nói cho uyển chuyển hơn, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, vẫn thôi: "Có chút… đáng thương?"
Hắn yêu nhất là a nương, nhưng thấy a da như vậy, Tạ Quân Đình trong lòng cũng không thoải mái.
Tạ Quân Yến ngửa đầu nhìn vầng Minh Nguyệt trên trời, thở dài.
"Đây không phải chuyện chúng ta nên lo lắng, Quân Đình."
"Nếu còn tâm tư nghĩ ngợi những chuyện này, không bằng đến chỗ ta đọc thêm vài thiên văn chương."
Tạ Quân Đình liền cất bước đi.
Nhìn bóng lưng bất bình của đệ đệ, Tạ Quân Yến giật giật khóe miệng, không nhịn được cười.

Thi Lệnh Yểu ngủ dậy, thấy đôi mắt mình sưng thành hai hột đào, vội vàng dùng loại phấn “thần tiên ngọc nữ” mấy hôm trước mua thoa thật dày lên mặt.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để hờn dỗi làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Nàng muốn ung dung gặp a da cùng a nương.
Lục Kiều thấy nương tử hôm qua còn u sầu nay lại vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ nhõm, chiều nay thấy Thi Lệnh Yểu còn có tâm trạng đi mua đồ, cũng vui vẻ đi theo.
Thi Lệnh Yểu đi kiểm tra các cửa hàng hồi môn của mình.
Tạ Túng Vi an bài người rất ổn thỏa, mấy gian cửa hàng làm ăn khá tốt, Thi Lệnh Yểu rất hài lòng, xoay người ra ngoài, lại không cẩn thận đụng phải một người.
Nàng bị đâm choáng váng đầu, tỉnh lại định xin lỗi, lại nghe thấy một tiếng thét thảm thiết.
"Quỷ a!"…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất