Thê Tử Bạch Nguyệt Quang Đã Mất Của Thủ Phụ Đã Trở Lại

Chương 37:

Chương 37:
"A nương."

Thi mẫu ngoài ý muốn có thái độ kịch liệt làm cho mọi người có chút ngơ ngẩn. Thi Triều Anh vội hỏi: "Chỉ là thay đổi thân phận mà thôi, nhưng Yểu Nương vẫn là Yểu Nương, sẽ không thay đổi."

Thi Triều Anh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "A đệ năm tuổi, năm ấy cuối xuân, Biện Kinh bệnh dịch hoành hành. A da lúc ấy làm thái học chính, Thánh nhân hạ lệnh phong tỏa hoàng thành, a da không thể xuất cung về nhà. Ta cùng a nương liền thu thập hành lý, trở về Giang Châu nhà cũ tránh dịch, cho đến khi tình hình bệnh dịch được cứu vãn, vào đông, chúng ta mới trở lại Biện Kinh."

"Trong khoảng hơn nửa năm ấy, nếu nói a nương năm đó về Giang Châu nhà cũ đã có thai, sinh ra hài tử rồi thấy nàng non nớt gầy yếu, lo lắng bệnh dịch Biện Kinh sẽ hại đứa trẻ, nên đem nàng lưu lại Giang Châu nhờ người nuôi dưỡng… Hiện giờ Tứ nương đã lớn, vì nhân duyên của nàng, cả nhà muốn trở về Biện Kinh sinh hoạt, liền để Tứ nương cùng tiểu đệ lần lượt về Biện Kinh. Tạ Túng Vi dù sao cũng là chồng Yểu Nương, lại có hai đứa nhỏ, mối quan hệ này, tóm lại là muốn tiếp tục duy trì. Đến đây, Tứ nương, song sinh tử và Tạ Túng Vi có liên hệ, thì cũng có thể đứng vững. Lý do này thế nào?"

Mười năm qua, Thi gia ba người ở Giang Châu nhà cũ sống khép kín, chỉ có mấy lão bộc hầu hạ. Nếu muốn bịa đặt ra một Tứ nương, cũng không khó.

Thi Triều Anh nhớ tới muội muội về Biện Kinh sau, gặp lại những người cũ, trong lòng yên tâm phần nào, trừ Tạ Ủng Hi không thể khống chế, những người khác đều ổn.

Tạ Túng Vi nếu không thể bịt miệng muội muội mình, e rằng chính hắn cũng xấu hổ mà không dám xuất hiện trước mặt Yểu Nương nữa.

Nghe Thi Triều Anh nói, mọi người yên lặng suy nghĩ một hồi, gật đầu, cảm thấy nếu thật sự không có cách nào khác, con đường này cũng tạm được.

Thi Cư Hành vui vẻ: "Ta đây chẳng phải là muốn làm ca ca?"

A tỷ hiện giờ rất hiền lành, Thi Cư Hành năm nay đã hai mươi lăm, mỗi lần gọi nàng a tỷ, nàng lại rất đứng đắn gật đầu đáp ứng, khiến hắn thấy buồn cười lại thấy nàng đáng yêu.

Nghĩ đến hai đứa cháu ngoại, đầu đều cao hơn a tỷ, mỗi lần ngoan ngoãn gọi nàng a nương…

Thi Cư Hành cười càng vui vẻ hơn.

"Tam lang, không được bắt nạt tỷ tỷ." Thi phụ nghiêm túc, vẫn rất đáng sợ.

"Không thành không thành, ta làm sao có thể đứng nhìn Yểu Nương lại chết một lần." Thi mẫu đột nhiên kích động, nàng nắm tay Thi Lệnh Yểu, sức lực vô tình tăng lên, Thi Lệnh Yểu bị bóp đau, thấy vẻ mặt mơ hồ bất thường của mẹ, trong lòng nàng hơi trầm xuống: "A nương, ngài đừng kích động, con ở đây."

Thi mẫu dừng lại, ánh mắt đục ngầu chiếu lên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng, đột nhiên hung hăng buông tay: "Ngươi không phải con gái ta! Ngươi là giả, là chúng nó tìm đến lừa ta phải không?"

Tất cả mọi người không ngờ Thi mẫu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Thi Triều Anh đỡ lấy vai muội muội đang run rẩy, dịu dàng nói với người mẹ đang cuồng loạn: "A nương, người xem, nàng chính là Yểu Nương, là con gái nhỏ của người. Nàng dẫn theo hai đứa nhỏ đến thăm người đây, người nhìn xem, có phải nàng không?"

Dù họ khuyên can thế nào, Thi mẫu vẫn tin chắc người trước mắt là giả, là người ta tìm đến để lừa bà.

Thi mẫu được dỗ dành uống thuốc, thuốc dần phát huy tác dụng, bà mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng nếp nhăn sâu trên mi tâm vẫn không giãn ra.

Thi Lệnh Yểu nắm tay a nương, để bà yên tâm ngủ.

Tâm trạng nàng rối bời.

"Có một năm, a nương ngươi bệnh rất nặng, chúng ta lo lắng bà không chịu nổi." Thi phụ nhắc đến chuyện cũ, giọng nói khó tránh khỏi có chút xúc động, "Liền đi tìm một nữ lang có dung mạo giống ngươi đến mấy phần, nghĩ rằng có thể ở bên a nương, cho bà vui vẻ chút. Không ngờ, bà đang mê man lại liếc mắt một cái nhận ra, đó không phải con gái bà."

"Bà bị kích thích rất lớn, may mà tai qua nạn khỏi, hộc ra máu bầm, dưỡng một thời gian mới khá hơn chút."

Nhưng không ngờ, chuyện hôm nay lại khiến lão thê nhớ đến chuyện cũ, dẫn đến bệnh tâm thần của bà lại tái phát.
Thi phụ thở dài, sờ đầu nữ nhi: "Hảo hài tử, đừng sợ. Kế này không thành, chúng ta lại nghĩ kế khác vậy."

Thi Lệnh Yểu cúi đầu, ngón tay thon dài vô thức xoắn vạt áo trên có thêu hoa ngọc lan.

Nàng rất mờ mịt.

Chẳng lẽ muốn nàng cả đời dùng thân phận người khác mà sống, hoặc là, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời sao?

Tạ Quân Yến chần chờ: "Ngoại tổ phụ, nếu chúng ta nói a nương bị thế ngoại cao nhân cứu, hoặc là ở đâu đó trong chùa tĩnh tu nhiều năm, như vậy, độ tin cậy có cao hơn không?"

Hắn nhận ra, a nương hiện giờ lòng rất loạn.

Tạ Quân Yến nửa quỳ xuống, nắm lấy tay a nương đang hơi lạnh.

Thi phụ nghe được lời hắn, trầm ngâm một lát: "Loại chuyện này, quả thật quá ly kỳ, không chừng sẽ có người muốn truy cứu đến cùng."

Sợ rằng họ sẽ không ngừng truy tìm vị cao nhân, cao tăng mà Yểu Nương nhắc đến, đến lúc đó, Yểu Nương cũng không được sống yên ổn.

"Yểu Nương có thể trở lại bên cạnh chúng ta, đã là may mắn lắm rồi. Khi vận mệnh thay đổi, chỉ có tình cảm là không thay đổi." Thi Triều Anh nói, "Việc này không cần gấp, từ từ bàn sau."

Tạ Túng Vi xem như làm chút việc thực tế.

Thi Lệnh Yểu nhớ lại khi tỉnh dậy dưới gốc đào ở Thiện Thủy Hương, nghe Đào Hồng nói nàng đã tới mười năm sau, lòng tràn đầy do dự và bất an, nàng thậm chí nghi ngờ mẫu thân sẽ sợ hãi đến chết khi thấy nàng sống lại.

Nhưng tỷ tỷ nói, chỉ có tình không thay đổi.

Thi Lệnh Yểu chớp mắt, áp chế cảm xúc trong mắt, khẽ ừ.

Người khác thay đổi thế nào, nàng đều không quan tâm, không để ý. Tình yêu từ cha mẹ, anh chị em, con cái, giống như quá khứ, thậm chí trong mười năm đau đớn và dày vò, càng khiến tình yêu ấy thêm đậm sâu, nặng nề.

Tình yêu của họ lúc này đang bao bọc nàng, Thi Lệnh Yểu có chút lâng lâng, những suy sụp và lo lắng trước đó đều tan biến.

Khốn cảnh trước mắt rồi sẽ qua đi.

Lúc này trời đã xế chiều, nghĩ đến sức khỏe của Thi mẫu, mọi người quyết định ở lại tiểu viện của Thi Lệnh Yểu một thời gian, chờ dọn dẹp nhà cũ sạch sẽ rồi mới dọn về.

Uyển Phương lấy ra một chiếc áo choàng, Thi Cư Hành ôm mẫu thân vẫn đang mê man theo sau, mấy người đi ra cửa hàng, lại thấy có hai chiếc xe ngựa đang chờ ở cửa.

"Tuyết Ưng thúc?"

Tạ Quân Đình nhận ra người đứng bên xe ngựa là thị vệ thường theo hầu a da, có chút bất ngờ.

Chẳng lẽ sau khi hắn nhắc nhở, a da lại có việc?

Tuyết Ưng khẽ gật đầu với hai anh em song sinh, bước tới, nhìn Thi Lệnh Yểu, cúi đầu cung kính nói: "Phu nhân, đại nhân đã mua được hai tòa viện ở Hòe Nhân phường, đã làm xong thủ tục. Thi lão gia và Cao phu nhân vất vả rồi, ở cạnh phu nhân cũng tiện hơn."

Nói xong, hắn đưa hai tờ khế đất và chìa khóa của hai viện và ngôi nhà kế bên.

Thi Lệnh Yểu sững sờ, không vội vàng nhận: "Tạ Túng Vi mua cả hai tòa viện?"

Chẳng lẽ là vì tiện cho hắn leo tường sau này?

Tuyết Ưng trầm tính, chỉ nói: "Phải, đã làm xong thủ tục sang tên, khế đất ghi tên phu nhân, phu nhân cứ xem qua đi."

Tạ Quân Đình nghe được ở bên cạnh thì vừa lòng lại vừa chua chát.

Ba người đàn ông trong nhà, sao lại hắn là người keo kiệt nhất?

Tuyết Ưng đương nhiên sẽ không, cũng không cần thiết lừa nàng, Thi Lệnh Yểu cúi đầu xem qua hai lần, trên khế đất hai tòa viện quả thật ghi tên nàng.

"A da, lên xe trước đi."

Lúc này không phải lúc để bận tâm những chuyện ấy, Thi Lệnh Yểu vừa dứt lời, hai anh em song sinh khéo léo bước lên, một người đỡ ngoại tổ phụ, một người giúp tiểu cữu cữu bế ngoại tổ mẫu lên xe.

Thi Triều Anh đuổi theo xe ngựa của mẹ, nàng liếc mắt một cái đã biết Tạ Túng Vi sắp xếp rất tốt, xe ngựa rộng rãi, có hai đứa cháu ngoại, thêm cả tiểu đệ cũng ngồi vừa.

Nàng có điều muốn nói với muội muội.

Bị ánh mắt nghiêm nghị của chị gái nhìn qua, Thi Cư Hành không dám chậm chễ, nhanh chóng lên xe ngựa trước.

"Trưởng tỷ."
Thi Lệnh Yểu mơ hồ hiểu ra tỷ tỷ muốn nói gì, lòng bàn tay hơi ẩm, hai trương khế đất nhẹ nhàng bỗng trở nên nặng nề.
Thi Triều Anh nhìn muội muội cúi đầu, vẻ mặt chột dạ, vừa muốn cười, vừa đau lòng.
Nàng định huấn dạy muội muội sao?
"Nói đi. Ngươi và Tạ Túng Vi, rốt cuộc nghĩ thế nào?"
Thi Triều Anh thờ ơ ngồi xuống, giọng nói và tư thế rất tùy ý, nhưng uy nghiêm không đổi. Thi Lệnh Yểu nghe nói Tạ Túng Vi đã mua cả sân bên cạnh, trái tim vốn đã bất an càng đập thình thịch.
"Trưởng tỷ..."
Thi Lệnh Yểu không nói gì, chỉ nép vào lòng tỷ tỷ, định dùng nũng nịu trốn tránh sự thẩm vấn.
Nhưng Thi Triều Anh vừa hưởng thụ sự nũng nịu của muội muội, vừa nghiêm mặt nói: "Lớn như vậy rồi, gặp chuyện còn muốn trốn tránh? Yểu Nương, ngươi cũng đừng làm gương xấu cho hai đứa cháu ngoan của ta."
Thi Lệnh Yểu chớp chớp đôi mắt to trong veo, nhớ tới lời đề nghị của trưởng tỷ, cười hì hì nói: "Trưởng tỷ cứ coi em là Tứ nương đi. Chuyện làm mẹ gì đó, em không nhận, em giờ là tiểu dì của chúng nó."
Thi Triều Anh: ... Thật nên cho hai đứa nhỏ xem cho kỹ bộ dạng không lý lẽ của a nương chúng nó.
Ánh mắt khiển trách của tỷ tỷ khiến Thi Lệnh Yểu lạnh sống lưng.
Nàng ngồi ngay ngắn, nhỏ giọng kể lại những khúc mắc giữa nàng và Tạ Túng Vi trong thời gian qua, cuối cùng nhấn mạnh:
"Em cự tuyệt, thái độ rất kiên quyết..."
Nhưng nếu Tạ Túng Vi rơi lệ trước mặt nàng, câm lặng bày tỏ tình yêu, lại quỳ xuống nhận vài cái tát, nàng thỉnh thoảng cũng mềm lòng, ỡm ờ hưởng thụ.
Thi Triều Anh hơn muội muội sáu bảy tuổi, như mẹ ruột vậy. Từ nhỏ Thi Triều Anh đã coi muội muội nhỏ nhắn, ngây thơ, đáng yêu như quả táo này là đứa con cưng, mọi việc đều muốn lo liệu chu toàn cho nàng.
Những tâm tư nhỏ nhặt và biểu hiện tinh tế ấy, tự nhiên không qua khỏi mắt Thi Triều Anh.
"Không tỏ thái độ, chỉ hưởng thụ?"
Lời tỷ tỷ nói như đâm trúng chỗ yếu, Thi Lệnh Yểu hơi bực bội.
"Sao chứ... Chẳng lẽ trưởng tỷ cũng thương Tạ Túng Vi, thấy em đối hắn quá nhẫn tâm?"
Nhìn muội muội nói đến trợn mắt, Thi Triều Anh không nhịn được, nàng sờ sờ hai gò má đầy đặn mềm mại của muội muội, vui vẻ nhận ra, vẫn là muội muội thú vị hơn.
"Tất nhiên không phải."
Thi Triều Anh cười cười, thu tay lại, giọng nói nhạt đi: "Yểu Nương, thật ra ta luôn hối hận, hối hận để ngươi gả chồng quá sớm."
Hôn sự của Yểu Nương và Tạ Túng Vi là do Thi phụ tự quyết. Năm đó Tạ Túng Vi còn trẻ đã đỗ tam nguyên cập đệ, năng lực, gia thế, nhân phẩm, dung mạo đều hoàn hảo, là người phong lưu bậc nhất Biện Kinh.
Thi phụ tự hào vì đã định được cuộc hôn sự tốt cho con gái, lúc ấy ông ta còn rất đắc ý.
Nhưng niềm vui và đắc ý ban đầu, mười năm sau đều hóa thành nỗi khổ nuốt không trôi.
A, thật khó chịu... Thi Triều Anh không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ thầm thở dài, thỉnh thoảng tâm sự vài câu với phu quân mà thôi.
Năm đó, hoàng thái hậu Đặng thị băng hà, theo luật lệ, người trong thiên hạ phải giữ tang cho mẫu thân Thánh nhân ba năm. Đến lúc đó, Yểu Nương hai mươi tuổi. Cho nên hai nhà cùng nhau quyết định cưới sớm, tóm lại là một đôi trời sinh, kết hôn rồi sẽ từ từ thân thiết, tất nhiên sẽ ân ái tốt đẹp.
Đầu năm nay, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, lời mai mối, gả chồng theo hôn ước đều như nhau cả.

Nghe lời tỷ tỷ, Thi Lệnh Yểu suy nghĩ rồi yếu ớt nói: "Nhưng mà, trưởng tỷ, tỷ mười sáu tuổi đã gả cho tỷ phu..."
"Sao có thể so sánh được?" Thi Triều Anh trừng mắt nhìn nàng, "Ta và tỷ phu thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau. Tạ Túng Vi chỉ dựa vào vẻ ngoài, lừa gạt tình cảm của ngươi. Hai người các ngươi lúc ấy còn nhỏ, không biết yêu đương thế nào, mười năm sau cũng vậy, đều ngốc nghếch."
Thi Lệnh Yểu hơi ủy khuất: "Trưởng tỷ, tỷ muốn mắng Tạ Túng Vi cứ mắng đi, em không cãi lại. Tỷ mắng em làm gì."
Thi Triều Anh lạnh lùng liếc nàng một cái: "Không cho làm nũng. Đến khi Tạ Túng Vi đứng trước mặt ngươi, nói vài lời ngon ngọt, cười với ngươi một cái, chỉ một câu thôi, ngươi liền lại mềm lòng."
Thi Lệnh Yểu có chút ngượng ngùng.
Thi Triều Anh thở dài: "Yểu Nương, được theo ý ngươi, khiến ngươi vui vẻ, tự nhiên là tốt. Nhưng ta vẫn sợ giẫm lên vết xe đổ, hoặc nói cách khác, hiện giờ Tạ Túng Vi, vẫn chưa đến mức ta có thể yên tâm giao ngươi cho hắn lần nữa."
Trưởng tỷ đối nàng tốt nhất.
Thi Lệnh Yểu mềm mại dựa vào ngực trưởng tỷ, cảm nhận được nàng cùng a nương giống nhau ấm áp mềm mại ôm ấp, lại ở đó đẫy đà trên cọ cọ, hàm hồ nói: "Ta liền biết trưởng tỷ thương ta."
Nhìn muội muội này thuần thục chôn ngực, Thi Triều Anh mi tâm hơi giật giật, vẫn nhịn xuống.
Mà thôi, tỷ muội gặp lại ngày đầu tiên, đừng huấn nàng.

Tạ Túng Vi tính tình ổn thỏa, nhất là khi hắn muốn lấy lòng người, càng là không gì không đủ.
Trạch viện bên cạnh cấu tạo với nơi ở hiện nay của Thi Lệnh Yểu không khác mấy, nội thất bài trí đều là thứ tốt, để gia nương ở tạm thời gian, cũng không tệ.
Thi mẫu uống thuốc xong, tỉnh lại, tinh thần khá tốt, nhìn thấy Thi Lệnh Yểu liền nhận ra nàng, không còn phát bệnh nữa.
Mọi người lặng lẽ thở phào, không nhắc lại chuyện thân phận giả.
Tuy thời gian hơi muộn, nhưng cả nhà vẫn vô cùng vui vẻ dùng bữa cơm đoàn viên.
Trong đêm, Thi Lệnh Yểu lắc lắc a nương, muốn cùng nàng ngủ chung, Thi mẫu đương nhiên vui vẻ, gật đầu đồng ý; lại dặn dò Thi phụ: "Ngươi đi ngủ với Tam lang đi, tiện thể kiểm tra xem gần đây hắn có bị thương không."
Thi Cư Hành: … Sao cứ bị thương hoài là hắn?
Thi Lệnh Yểu quay đầu: "Trưởng tỷ cũng ngủ chung với chúng ta đi, cái giường này rộng lắm."
Nhìn mẫu thân mỉm cười, Thi Triều Anh gật đầu, lại dặn dò Uyển Phương: "Lấy thêm một cái chăn nữa, Yểu Nương ngủ hay giật chăn."
Uyển Phương nín cười: "Phải."
Đại Bảo Tiểu Bảo còn ở đây! Trưởng tỷ chút mặt mũi cũng không cho nàng!
Thi Lệnh Yểu không phục, định nói thầm vài câu, nhưng thấy Thi Triều Anh nhíu mày nhẹ, ý là ‘Ta nói không đúng sao’.
Nàng ỉu xìu xuống, lại dán mặt vào tay Thi mẫu, không nói gì.
Bị hơi thở quen thuộc, ấm áp bao quanh, nàng cảm thấy an tâm và thả lỏng.
Từ nhỏ lớn lên trong lòng mẫu thân, tỷ tỷ và Uyển Phương, Thi Lệnh Yểu không hiểu, thật sự thích một người, làm sao nhịn được không thân cận với nàng?
Thi Lệnh Yểu nhớ tới ngày đó nàng uống say nửa say, Tạ Túng Vi nửa đêm lẻn vào phòng nàng ôm nàng thân thiết, khẽ hừ một tiếng.
Người khác có lẽ nhịn không được lâu như vậy, nhưng Tạ Túng Vi hiển nhiên không phải người thường.
Hắn nhịn nhịn, đột nhiên buông tay, được chứ, đã biến thái!
Đêm đó triền miên không phải giả bộ, nên khi trưởng tỷ nhắc tới nàng dễ dàng vì sắc mà mê thì Thi Lệnh Yểu không phản bác.
Ai, ai bảo nàng là một nữ lang nông cạn lại háo sắc.
Suy nghĩ nàng như mây trời, không cần gió thổi, tự nhiên trôi dạt về phía Tạ Túng Vi.
Hắn sao không đến nói chuyện với nàng và a nương? Chỉ chuẩn bị xe ngựa, chỗ ở rồi cho các nàng đi?
Tạ Túng Vi, không lịch sự.
Thi Lệnh Yểu âm thầm cho hắn một cái nhãn hiệu “không nghe lời, rất thích gây sự”.

Đêm nay, Thi Lệnh Yểu có mẫu thân và tỷ tỷ, vốn muốn nói chuyện nhiều với các nàng, nhưng đầu vừa chạm gối, còn chưa rầm rì vài câu, đã ngủ say.
Thi Triều Anh thản nhiên bình luận: "Tượng con heo."
Thi mẫu cười giúp tiểu nữ nhi dịch chăn, nhìn nàng ngủ say mặt hồng hào, lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Con heo có phúc khí, ăn được ngủ được, thật tốt a." Thi mẫu nhớ tới cửa hàng hôm nay đi qua, hơi tiếc nuối, nàng đều chưa được đi dạo cửa hàng của Yểu Nương, "Chỉ cần nhìn thấy nàng sống sờ sờ đứng trước mặt ta, anh nương, ta thật vui."
Tiểu nữ nhi giờ có thể ngủ bên cạnh nàng, khẽ ngáy ngủ, đã là mười năm qua nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Về phần khác… Thi mẫu cảm giác đầu lại mơ hồ mơ màng, nàng vội vàng nắm chặt lòng bàn tay; đau đớn một chút, nàng cũng có thể tỉnh táo hơn chút.
Nàng không muốn lại phát bệnh, làm cho nữ nhi sợ hãi.
Tuy rằng bọn họ không nói, nhưng Thi mẫu biết, mỗi lần nàng phát bệnh, đều rất tra tấn người, cần gì phải lại để cho họ lo lắng.
Thi Triều Anh không nói gì, ôn nhu ôm lấy mẫu thân gầy yếu.
Hòe Nhân phường trong tiểu viện, một mảnh bình yên hạnh phúc, mà Tạ phủ bên trong, lúc này lại tràn đầy khí tức lạnh băng sát khí.
Tạ Túng Vi cầm kiếm, đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Tạ Ủng Hi sợ hãi, co ro thân thể, nàng muốn đi vệ sinh…
“Con a, muội muội ngươi nàng…” lão thái quân mở miệng, trong ánh mắt lãnh đạm của Tạ Túng Vi, bà cố gắng, khó khăn nói tiếp, “… đến cùng không phải cố ý tham dự nhiều, chỉ là biết chuyện không báo. Hiện giờ Yểu Nương đã mất mười năm rồi, ngươi cũng không thể để hi nương xuống dưới chuộc tội cho nàng a?”
“Nhiều lắm, chỉ là biết chuyện không báo?”
Tạ Túng Vi chậm rãi lặp lại, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hoang vắng và châm chọc.
“A nương, người rất chán ghét A Yểu sao?”
Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, lão thái quân sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Yểu Nương khi còn sống, chúng ta mẹ chồng nàng dâu chưa từng bất hòa, ta là coi nàng như con gái thứ hai mà yêu thương. Nàng mang thai vất vả, ta không phải còn chủ động cho nàng tìm thông phòng, để nàng bớt khổ sao?”
Nhắc tới chuyện thông phòng, tuy rằng bị hắn thẳng thừng cự tuyệt, nhưng Tạ Túng Vi nhớ tới nàng bụng mang dạ chửa, đêm khuya lặng lẽ rơi nước mắt, lại không dám phát ra tiếng nào, sợ quấy rầy hắn, chậm trễ hắn ngày mai lâm triều.
Những giọt nước mắt ấy xuyên qua năm tháng, đập ầm ầm trong lòng hắn, nóng rát đến nỗi hắn suýt nữa thét lên.
Tạ Túng Vi nghĩ, hắn lúc đó làm gì? Hắn chỉ có thể giúp nàng bưng trà rót nước, dìu nàng đi vệ sinh ban đêm, nhưng những ủy khuất và phẫn nộ trong lòng nàng, hắn chưa từng chia sẻ.
Ngoài những đêm khuya ấy, nàng một mình trốn đi chịu khổ, hắn cũng không hay biết.
Nghĩ tới đây, cổ họng Tạ Túng Vi càng thêm nghẹn đau.
“Con gái thứ hai? A nương, nếu chuyện xảy ra với A Yểu, để Tạ Ủng Hi cũng trải qua một lần, người còn có thể lạnh nhạt ngồi đây bao che đồng lõa sao?”
Lão thái quân bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
“Nàng biết rõ…” Tạ Túng Vi cố gắng kìm nén nghẹn ngào, “… biết rõ có người động tay chân trên xe ngựa, lại có thể ác độc nghĩ cách để A Yểu ăn giáo huấn, nàng còn một bên vỗ tay tán thưởng. Nếu A Yểu đột nhiên đổi ý, không đi ra ngoài, hoặc là a nương người trước tiên lên chiếc xe ngựa đó, Tạ Ủng Hi còn có thể như bây giờ, đúng lý hợp tình, hoàn toàn vô tâm can sao?”
Lão thái quân biến sắc.
Tạ Ủng Hi run rẩy, khóc nói: “Ca, ta thật sự biết sai rồi! Ta tưởng là… ta tưởng là nhiều nhất chỉ làm cho a tẩu ngã một cái, xấu hổ một chút, ta làm sao nghĩ đến, sau đó lại xảy ra chuyện rơi núi! Ta không có xấu xa đến mức đó nha!”
“Không, ngươi lại xấu lại ngu. Ngốc đến mức ngươi dùng lý do này lừa dối mình nhiều năm như vậy, bây giờ còn muốn tiếp tục gạt ta.”
Lời nói của Tạ Túng Vi như cơn gió lạnh buốt mùa xuân từ trên băng sơn lao xuống, Tạ Ủng Hi tái mét mặt mày, hắn liếc nhìn, không thấy thương tiếc, chỉ cảm thấy chán ghét.
Chán ghét người em gái cùng mẫu sinh ra, càng hận chính mình mù quáng, ngu muội.
Cho dù dùng lời lão thái quân nói, Tạ Ủng Hi không trực tiếp tham gia vào vụ án thảm khốc đó, chỉ là ‘khoanh tay đứng nhìn’ nhưng…
Tạ Túng Vi gần như tuyệt vọng nghĩ, hắn còn mặt mũi nào đứng trước mặt A Yểu, cầu xin nàng cho hắn một cơ hội?
Lão thái quân nhìn thấy máu tươi đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống khóe môi con trai, sắc mặt hắn tái nhợt, vết máu càng làm nổi bật sự khó coi đó, trong chốc lát làm cho người ta cảm thấy hắn không giống người thường, mà giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Nàng hoảng sợ, run rẩy đỡ bàn trà đứng dậy: “Con a, ngươi đừng dọa a nương.”
Tạ Túng Vi vung tay lên, kiếm quang trắng xóa xé gió giữa không trung, hắn miễn cưỡng dùng kiếm phong chống đất, đứng vững vàng.
Sơn Phàn vừa bước vào, thấy vết máu bên môi đại nhân liền hoảng sợ, vội vàng tìm viên Bảo Tâm đan mình cất ở đâu, trên mặt vẫn lạnh lùng xơ xác: "Đại nhân, người đã được đưa đến thư phòng."
Tạ Túng Vi gật đầu, thu kiếm vào vỏ, nhanh chóng ra khỏi Thọ Xuân viện.
"Ngăn Tạ Ủng Hi lại, mang nàng đi."
Ngăn nàng lại, định mang nàng đi đâu?
Tạ Ủng Hi vô cùng hoảng sợ, liều mạng kêu lão thái quân cứu mình, nhưng lão thái quân nhớ tới bộ dạng Tạ Túng Vi vừa rồi, cuối cùng không lên tiếng.
Nàng con trai này, từ nhỏ đến lớn, thuận buồm xuôi gió, trừ chuyện tang thê lúc trẻ, có thể nói là thiên chi kiêu tử, chói lọi nhất thời. Nàng hưởng thụ vinh quang và địa vị con trai mang lại, lại đột nhiên phát hiện, đứa con trai luôn khiến nàng yên tâm, cũng có lúc bị uy hiếp, đau khổ, rơi lệ.

Thư phòng
Tạ Ủng Hi bị Sơn Phàn thô bạo đẩy vào thư phòng, nàng mềm nhũn chân, ngã xuống nền gạch xanh lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt hoảng sợ của Lương Vân Hiền.
"Phu quân?" Tạ Ủng Hi lẩm bẩm, rồi trong mắt nàng hiện lên vẻ tuyệt vọng, dùng tay chân bò đến sau lưng Lương Vân Hiền, ôm chặt lấy góc áo hắn: "Phu quân, phu quân cứu ta, ca ta biết tất cả… biết tất cả mọi chuyện!"
Lương Vân Hiền biến sắc, một tay đẩy nàng ra.
Nàng ngã xuống đất, lòng bàn tay mềm mại bị cọ sát ra một vệt máu, Tạ Ủng Hi chưa kịp phản ứng, vẫn đầy mặt sợ hãi nghi hoặc: "Phu quân?"
Lương Vân Hiền không nhìn nàng, quỳ xuống trước mặt Tạ Túng Vi: "Tạ đại nhân, hi nương làm gì? Ta không biết gì cả!"
Ngữ khí hắn vội vàng, muốn rũ bỏ trách nhiệm với vợ mình quá rõ ràng. Tạ Ủng Hi sững sờ, lập tức phản ứng lại, người vừa nãy còn yếu ớt giờ lại tinh thần hẳn lên, liều mạng đánh vị hôn phu thâm ái mười năm: "Lương Vân Hiền, ngươi cái tên phụ tâm! Ngươi đã được lợi, giờ lại muốn đổ hết tội lỗi lên người ta? Ngươi có quên Hồng Lư tự khanh ngươi là thế nào mà có được không!"
Lương Vân Hiền mặt mũi tái mét, hận không thể bịt miệng nàng lại: "Ngươi nói bậy! Ta tất cả đều dựa vào thực lực của mình mà lên!"
Hai vợ chồng cãi nhau dữ dội, Tạ Túng Vi không nói gì, chỉ nhìn Sơn Phàn sắp xếp hồ sơ.
Như Tạ Ủng Hi nói, nàng chỉ tình cờ thấy người ta động tay động chân trên xe ngựa, nhưng theo Tạ Túng Vi hiểu, nàng chắc chắn còn giấu diếm điều gì đó.
Người đứng sau đã phát hiện Tạ Ủng Hi nhìn thấy cảnh đó, liền thu phục nàng, hứa hẹn lợi ích, bảo nàng im lặng, thậm chí làm gián điệp, do thám Tạ phủ.
Rõ ràng, vị hôn phu Lương Vân Hiền của nàng cũng được lợi.
Hồng Lư tự khanh…
Tạ Túng Vi trong đầu nhanh chóng phân tích những mối quan hệ phức tạp trong triều đình, tìm kiếm tung tích của kẻ đứng sau.
Tạ Ủng Hi từng tự hào nhất là có người chồng chưa từng vì nàng không con mà tính toán, thậm chí nâng nàng lên như hòn ngọc quý. Nhưng giờ nhìn bộ dạng hai người cãi nhau, liền biết, dù tối nay qua được bình yên, tương lai chỉ sợ khó mà quay lại như xưa.

Họ vẫn ầm ĩ không thôi, Tạ Túng Vi xoa xoa thái dương đau nhức, gọi Sơn Phàn vào.
Sơn Phàn vội vàng đưa Bảo Tâm đan cho hắn.
Tạ Túng Vi liếc hắn một cái không nói gì: "Mang bọn họ đến địa lao, thẩm vấn thế nào, ngươi tự biết."
Sơn Phàn nghiêm mặt: "Phải!"
Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Đại nhân, dùng một viên a?"
Tức giận quá độ, hộc máu ho suyễn, không phải tướng thọ a.
Tạ Túng Vi lắc đầu.
Chết cũng được rồi.
Nhưng muốn chết, hắn cũng phải bắt được kẻ ẩn nấp gần đó, có thể đe dọa đến sự an toàn của A Yểu, xử lý sạch sẽ.
Không thì hắn chết không nhắm mắt.
Nhìn vẻ mặt đại nhân, yếu ớt mà mơ hồ lộ ra sự cố chấp đáng sợ, Sơn Phàn không nói gì, đặt bảo tâm đan lên bàn, rồi mở một ám môn trong thư phòng, đi vào sâu trong địa lao.
Rất nhanh, hai tiếng thét chói tai liền không còn nghe thấy nữa.
Tạ Túng Vi vẫn đứng đó, thân hình cứng đờ.
Người sau lưng hắn rất thông minh, biết dùng ai làm vật tế thần, để che mắt hắn.
Mười năm trước, môn hạ thị lang Giả Nguyên bị vạch tội mười điều, cùng tháng liền bị xử trảm ở pháp trường.
Người vạch tội hắn chính là Tạ Túng Vi.
Sau khi Giả Nguyên chết, cả nhà già trẻ hắn đến Tạ gia khóc lóc thảm thiết. Tạ Túng Vi tự mình triệu Kinh triệu doãn đến, chỉ nói bốn chữ: "Pháp không dung tình", rồi sai người giam họ vào đại lao mười ngày nửa tháng.
Hành động tàn nhẫn tuyệt tình đó khiến nhiều người xì xào bàn tán.
Nguyên nhân trong đó, hắn chưa từng nói với ai.
Giả Nguyên từng là môn sinh của Thi phụ, sau vì bất đồng quan điểm, bị Thi phụ không chút nương tay khiển trách trước mặt trăm quan. Vì vậy, sự nghiệp của Giả Nguyên không thuận lợi. Hắn nghĩ, nếu như lão sư xưa kia đau buồn vì mất người thân, nhất thời nản chí, sẽ không còn tâm trí để chống đối mình nữa.
Vì thế, hắn nhắm vào Thi Lệnh Yểu.
Mưu đồ của hắn thật hoang đường, hoang đường đến mức khi Tạ Túng Vi nghe kể, không nhịn được cười lạnh thành tiếng.
Hắn rút đao bên hông ngục tốt, đến gần Giả Nguyên đang giữ vẻ mặt bình tĩnh, muốn hỏi hắn thêm nhiều chân tướng sâu xa hơn.
Nhưng Thời nhiệm đại lý tự khanh, tỷ phu Lý Tự, lại dùng sức giữ vai hắn, ngăn hắn không được hành động bồng bột.
"Pháp không dung tình." Những lời này là lời khuyên Lý Tự dành cho hắn.
Nhưng nếu Tạ Túng Vi lén động thủ, bị người phát hiện sơ hở, sự nghiệp của hắn sẽ tiêu tan, cả gia đình, kể cả mẹ ruột và song sinh tử của hắn sau này cũng sẽ không khá khẩm gì.
Tạ Túng Vi nhắm chặt mắt, trường đao trong tay rơi xuống đất.
Phát ra một tiếng thét thảm thiết.
Giống như hiện tại, trên tay hắn không còn sức lực, bội kiếm rơi xuống đất gạch, tiếng gào thét gần như y hệt tiếng kêu thảm thiết năm đó.
Năm đó, hắn và Lý Tự đạt được sự đồng thuận, chân tướng về việc thê tử hắn gặp nạn không thể nói cho hai cụ già biết.
Họ đã đau buồn vì mất ái nữ, càng không thể chấp nhận được nguồn cơn gây ra tai họa bất ngờ cho con gái họ chính là Thi phụ.
Ngoài ngục tốt cùng tù với Giả Nguyên năm đó, nay đã chết, chỉ còn Tạ Túng Vi và Lý Tự biết được chân tướng.
Nhiều năm qua, Tạ Túng Vi nổi danh tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác.
Nhưng bây giờ, hắn mới kinh ngạc nhận ra, Giả Nguyên chỉ là bức tường che mắt hắn.
Tường đổ, nhưng dưới đất vẫn còn chôn giấu gốc rễ tội ác.
Tạ Túng Vi đứng một mình nửa đêm, cho đến khi Sơn Phàn đi ra từ ám môn, nhìn bóng lưng tiêu điều ấy, lòng hắn không đành, nhưng cũng biết, lúc này đại nhân không cần an ủi.
Hắn chỉ muốn tìm ra chân tướng.
Sơn Phàn đem những gì hỏi được viết lên giấy, đưa cho hắn.
Một trang giấy mỏng manh, lại nặng tựa vạn cân.
Tạ Túng Vi nhận lấy, đọc nhanh như gió, ánh mắt phút chốc sắc bén...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất