Chương 43:
Thi Lệnh Yểu bước chân nhẹ nhàng vào phòng, Thi Triều Anh hướng bên ngoài nhìn thoáng qua: "Đều xử lý sạch sẽ rồi?"
Thi Lệnh Yểu yên lặng quẫn bách, luôn cảm thấy giọng điệu của trưởng tỷ khá là có ý giết người cướp của...
Thấy nàng gật đầu, Thi Triều Anh cười khẽ một tiếng: "Đến cùng Tần Vương cũng từng là a da học sinh, tuy nói không thế nào sử dụng được, nhưng một mảnh tấm lòng son cũng coi như khó được. Hắn đã hỏi thăm a da và a nương rồi, đổ thừa nói muốn cùng ngươi lên tiếng tiếp đón lại, ta cũng không tiện trực tiếp đuổi người đi. Vẫn là ngươi đắc lực chút, một chút là đuổi chạy hai, sau này những chuyện vai phản diện này, ngươi làm vừa lúc."
Tỷ tỷ đang trêu ghẹo nàng! Thi Lệnh Yểu hầm hừ ngồi xuống một bên giường La Hán, tiếp nhận Uyển Phương đưa tới nước tía tô uống nguội uống một ngụm, thắm giọng yết hầu, lúc trước bị Tạ Túng Vi một cái liếc mắt kia chằm chằm đến tim đập thình thịch mãi không yên tĩnh được.
"Ta nhìn mặt ngươi hồng phừng phừng thế này, liền biết Tạ gia lão thái quân không làm gì được ngươi, ngược lại là cho Tạ Túng Vi cơ hội, lại chọc cho ngươi tâm loạn a."
Thi Lệnh Yểu vội vàng phủ quyết: "Nào có! Không thể nào, trưởng tỷ nói bậy."
Nàng nhớ tới Tạ Túng Vi đề cập đến chân tướng nàng rơi núi mười năm trước, do dự một chút, di chuyển đến bên cạnh tỷ tỷ, thân mật tựa vào mùi hương ấm áp trên vai nàng: "Trưởng tỷ, ta có một việc muốn nói với ngươi."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội căng chặt, mang theo vẻ nghiêm túc thâm trầm hiếm thấy, Thi Triều Anh trong lòng hơi trầm xuống, trên mặt lại mang theo cười, vươn tay giúp nàng sửa sang lại vài chuỗi châu tuệ quấn quanh trên búi tóc: "Cái gì?"
Thi Lệnh Yểu ôm chặt lấy tay tỷ tỷ, cảm nhận được sự mềm mại gắt gao tựa bên người mình, trái tim thình thịch loạn nhịp rốt cuộc yên tĩnh lại.
Nàng thấp giọng kể lại chuyện năm đó.
Thi Triều Anh sắc mặt lạnh dần, cầm tay muội muội, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lấy bàn tay run rẩy của nàng: "Đừng sợ, chúng ta người một nhà ở cùng một chỗ, những yêu ma quỷ quái kia sẽ không còn cơ hội thương tổn ngươi, thương tổn gia nương nữa."
Thi Lệnh Yểu thuận thế nằm trong ngực tỷ tỷ, sự ôm ấp ấm áp mềm mại giống như a nương khiến nàng cảm thấy an tâm: "Trưởng tỷ, ta hiện tại cảm thấy Biện Kinh trở nên có chút xa lạ. Nơi này trời đất bất ngờ thay đổi, tiểu viện vạn dặm quang mây, vừa đi ra khỏi đi, có thể liền sẽ là sương tuyết hàn thiên."
Thi Triều Anh nhận thấy được cảm xúc khác thường của nàng, giống như khi còn nhỏ, từng chút từng chút vỗ lưng muội muội, nhẹ giọng nói: "Trước kia chúng ta là ăn mệt, nhưng phong thủy luân chuyển, hiện giờ chúng ta ngày càng dễ chịu, một nhà đoàn viên, a da cùng a nương mỗi ngày đều rất vui vẻ, Bạch lão đại phu cũng đã nói, a nương thần trí tỉnh táo hơn nhiều rồi, cứ tiếp tục dưỡng tốt đi, bà ấy sẽ tốt lên."
"Những kẻ làm việc trái lương tâm đó, không cần chúng ta ra tay, bọn họ tự mình cũng không gục ngã sao?" Thi Triều Anh trong giọng nói mang theo nụ cười trấn an, thần tình trên mặt băng hàn thấu xương, "Mấy vị hoàng tử kia gần đây vì tranh giành quyền lực mà loay hoay sứt đầu mẻ trán, chọc Quân phụ không vui, bọn họ nhìn xem chặt nhất thái tử chi vị cùng quyền thế hiện nay cũng không phải là vật nắm chắc... Lôi đình mưa móc, đều là quân ân, bọn họ cứ từ từ mà nhận lấy đi."
Thi Triều Anh bình phục tâm tình một chút, ngược lại có chút tò mò nếu Tạ Túng Vi không bị Lục Kiều tiểu nha đầu kia hấp tấp xông tới cầu cứu quấy rầy, kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ thế nào.
Có Tạ Túng Vi dốc sức chủ đạo, thêm Lư thái phi, Khổ Đề đại sư cùng những người khác trợ giúp, việc Yểu Nương trở về, trong Biện Kinh hỗn loạn hiện nay, cũng không tính là đặc biệt đáng chú ý.
Thêm nữa a nương lại kỳ lạ để ý đến thân phận giả này... Thi Triều Anh cũng không muốn vì chuyện này mà kích thích mẫu thân già yếu, chỉ có thể tổng hợp toàn cục, lựa chọn theo lời Tạ Túng Vi.
Tốt, không nói những chuyện làm người mất hứng nữa. Tóm lại, ngươi nhớ kỹ, có chúng ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ai hại người nhà mình, cứ thoải mái sống, hưởng cảnh đẹp. Thi Triều Anh nhớ đến tin tức Tạ Túng Vi đưa sáng nay, hàn ý trên mặt tan bớt chút ít, nói: "Có chuyện tốt muốn nói với ngươi, tỷ phu ngươi sắp về Biện Kinh, đến lúc đó ngươi cũng có thể gặp lại hai đứa nghịch tử trong nhà, và cả con gái ngoại sinh của ngươi nữa."
Nghĩ đến đã lâu không gặp đại tỷ phu và các cháu ngoại trai, còn có đứa con gái ngoại sinh chưa từng gặp mặt, Thi Lệnh Yểu nở nụ cười: "Nghe nói cháu ngoại trai rất quấn quýt dì, không biết Châu tỷ nhi có lớn lên giống ta không?"
Thi Triều Anh véo véo hai bên má muội muội, cảm thấy như bóp cục mỡ dê mềm mại, trắng mịn, xúc cảm rất tốt.
"Có giống hay không, đến lúc đó tự mình nhìn sẽ biết. Nhưng ta chắc chắn, Châu tỷ nhi xinh đẹp và tính tình thật sự giống ngươi. Ngươi nếu rảnh thì đi làm thêm chút phấn thơm, đến lúc đó tặng Châu tỷ nhi làm quà gặp mặt. Ít đi lang thang ngoài đường, tiền của ngươi chẳng lẽ là gió thổi đến sao?"
Thi Lệnh Yểu đã quen với việc tỷ tỷ dạy bảo, nghe vậy cười tủm tỉm: "Ta biết tỷ tỷ thương ta, riêng dành dụm tiền mua sắm chuẩn bị quà gặp mặt cho ta đây."
Thấy Thi Triều Anh giơ tay định vỗ lưng nàng, Thi Lệnh Yểu nhanh chóng lăn ra: "Ta phải đi làm ngay!"
Mấy ngày nay bận rộn những việc ấy, trì hoãn cả kế hoạch làm phấn thơm, thật là đáng tiếc.
Nhìn bóng lưng muội muội lại tràn đầy tinh thần phấn chấn, Thi Triều Anh mím môi, rồi không nhịn được bật cười.
Màn khói mù bao phủ đầu các nàng đã kéo dài đủ lâu, chung quy oan có đầu, nợ có chủ. Biện Kinh rộng lớn, sự thay đổi bất ngờ cũng chỉ là trong khoảnh khắc.
Nàng nhìn ra cửa, những cây trúc xanh mướt lay động trong bóng chiều, sắp cuối tháng năm rồi, tiết trời hè Biện Kinh đã khiến người ta cảm thấy nóng nảy.
...
Nói về phía Tần Vương, hắn càm ràm bên cạnh Tạ Túng Vi gần nửa nén hương, vẫn không thấy vẻ mặt băng lãnh của hắn có chút thay đổi. Tần Vương thực sự đau lòng Yểu muội, thích một khúc gỗ còn hơn thích Tạ Túng Vi.
Đá một phát vào khúc gỗ, ít nhất còn có phản ứng – chân còn có thể đau.
Đá một phát vào Tạ Túng Vi, thấy hắn lạnh lùng, không hề dao động, lại còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua...
Cả thân lẫn tâm, đều đau!
Tần Vương thở dài.
Tạ Túng Vi liếc hắn: "Có oán khí thì đừng đến đây than phiền, ta sợ bị nhiễm xui."
Thái độ ung dung nhưng lời nói lại khó nghe hơn cả gió Đông Nguyệt, cay nghiệt đến mức thu lại cũng không được.
Tần Vương lúc này đã có kinh nghiệm, nhớ đến sự ấm áp từ ái của Thi phụ Thi mẫu dành cho mình, hắn đã không còn là tên tay mơ, tên thiếu gia kiêu căng, phạm sai lầm rồi sẽ không tái phạm lần nữa.
Dù mẫu phi vì lý do gì mà nghe theo lời Tạ Túng Vi, nguyện che chở Yểu muội, chung quy cũng là Yểu muội được lợi. Tần Vương lạc quan nghĩ, hắn sẽ cố gắng thuyết phục mẫu phi quan tâm Yểu muội nhiều hơn, có hắn ở, không sợ Yểu muội phiền lòng vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
"Thủ phụ đại nhân luôn khoan dung, đáng tiếc, bây giờ các nữ lang đều yếu đuối, cần phải nịnh nọt. Đến lúc ta và Yểu muội tổ chức hôn lễ, ngươi nhất định phải đến uống rượu mừng. Ta không giống ngươi, ta độ lượng lớn, không chê ngươi mặt lạnh như băng." Tần Vương cười ha hả vỗ vai hắn, "Anh em một nhà, ta không đành lòng thấy ngươi đêm nào cũng trông phòng một mình, tranh thủ lúc còn mạnh khỏe, mau cưới thêm vài người vợ đi."
"Kỳ lạ, bây giờ là ban ngày, dương khí thịnh vượng nhất, sao Tần Vương lại bị quỷ nhập thân, nói những lời ngớ ngẩn khiến người ta bật cười thế này?" Tạ Túng Vi liếc nhìn Tần Vương vẻ mặt dữ tợn đang cố kìm cười bên cạnh, "Mau tìm thầy trừ tà cho điện hạ nhà ngươi đi."
Chê cười, hắn hống A Yểu thời điểm, Tần Vương còn không biết tại ngóc ngách nào rơi rớt trên quần áo hắn mấy chục viên đá quý lau tro đây.
Muốn làm cha kế của bọn nhỏ hắn? Người si nói mộng.
Sơn Phàn ở một bên chờ lâu rồi, thấy hai kẻ quyền cao chức trọng, lại cố chấp ngây thơ như trẻ con trong chuyện này, lẫn nhau ném dao, trên mặt không chút biến sắc.
Đại nhân đã phát hết sức lực rồi, tốt lắm.
Tà hỏa đều hướng về Tần Vương, đến lúc đó bọn họ những kẻ dưới quyền kia chẳng phải sẽ ít bị liên lụy sao.
Sơn Phàn vui vẻ tính toán, thấy Tạ Túng Vi thản nhiên liếc mắt nhìn lại, hắn lập tức hiểu ý tiến lên, đưa dây cương Siêu Quang vào tay hắn, cung kính nói: "Đại nhân, ngài nên về uống thuốc."
Tạ Túng Vi hôm nay cáo bệnh, không đi nha thự, cũng không coi là khi quân, vì hai ngày trước nỗi lòng phập phồng quá độ, hộc máu lại mất ngủ, cả người lộ vẻ bệnh tật, một cỗ sát khí u ám khiến người kinh hãi.
Sợ mất việc, Sơn Phàn vội vàng mời Bạch lão đại phu cho hắn kê mấy thang thuốc, khuyên mãi mới khiến người uống hết.
"Vì phu nhân, vì hai vị tiểu lang quân, đại nhân nên bảo trọng thân thể, không thể cho người khác cơ hội thừa dịp a!"
Sơn Phàn nhớ lúc ấy mình khuyên như vậy.
Hiệu quả sao, tất nhiên rất tốt.
Người vốn còn vẻ mặt yếu ớt, như sắp vũ hóa thành tiên, giờ phút này trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh: "Đúng, ta chưa nhắm mắt, lão Hoa Khổng Tước kia mơ tưởng đến gần nàng."
Quả thật, hắn không phải thứ tốt gì, hắn Tần Vương cũng không phải lương phối gì.
Lúc này nghe Sơn Phàn nhắc đến chuyện uống thuốc, Tần Vương nghi ngờ liếc mắt nhìn Tạ Túng Vi, ánh mắt khẽ rơi xuống phía dưới.
Cũng đừng là thuốc gì không đứng đắn.
Nhớ đến lời thô tục của những nam nhân trong doanh trại, Tần Vương qua ba mươi tuổi vẫn còn trong trắng bèn có chút lo lắng.
Hắn còn chưa dùng qua, sẽ không phải không được chứ?
Tạ Túng Vi không để ý hắn, xoay người lên ngựa: "Đi thôi."
Thấy họ rời đi, người hầu vội hỏi: "Điện hạ, chúng ta cũng về ạ? Mấy ngày nữa là mã cầu so tài, tương lai vương phi nương nương của ta cũng phải đi, ngài nên ăn mặc chỉnh tề chút, không thể để nhi lang nhà khác hơn được."
"Chê cười!"
Về phương diện này, Tần Vương rất tự tin, ở Biện Kinh, người đàn ông ăn mặc hơn hắn, còn chưa ra đời!
Hắn từ nhỏ chơi polo cùng Yểu muội, họ là một đôi trời sinh hợp tác.
Chọn nơi đính ước ở sân mã cầu, cũng có ý nghĩa khác.
Tần Vương hăng hái tưởng tượng về tương lai, đắc ý dẫn người đi, hồn nhiên không để ý, khi họ cưỡi ngựa ra khỏi phố đông người, con bạch mã tuấn tú kia lại đi bộ dẫn chủ nhân nó trở về.
Dường như đã nhận ra ánh mắt khó nói hết của Sơn Phàn, Tạ Túng Vi không để ý: "Binh bất yếm trá."
Sơn Phàn cười ha ha: "Đại nhân tinh thông binh pháp, tiểu nhân khâm phục."
"Khâm phục thì không cần, ngươi làm giúp ta hai việc."
Sơn Phàn vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài cứ nói."
"Thứ nhất, cho gọi Ngân Bàn lại đây."
Sơn Phàn gật đầu, Ngân Bàn là ám vệ thân thủ nhất lưu của đại nhân, lại là con gái, hầu hạ bên phu nhân cũng thích hợp.
"Thứ hai, tìm hai người thức thời, theo bên cạnh lão thái quân, đừng để nàng lại làm khó ta."
Sơn Phàn tiếp tục gật đầu, trong lòng thầm thở dài, chỉ thấy đại nhân cũng đáng thương, vốn tuổi đã lớn, lại vì cái miệng cứng nhắc mà bị phu nhân ghét bỏ, đã khó thắng, mẹ ruột và muội muội đại nhân lại còn tranh nhau kéo chân sau hắn...
Sơn Phàn lĩnh mệnh, phóng ngựa đi làm việc, Tạ Túng Vi quay về tiểu viện.
Đến mở cửa là Lục Kiều.
Tiểu nha đầu thấy Tạ Túng Vi, hơi kinh ngạc: "Tạ đại nhân, ngài sao lại đến đây?"
Tạ Túng Vi vẫn mỉm cười lễ phép: "Ta có việc muốn nói với Đại nương tử các người."
Đại nương tử? Lục Kiều ngơ ngác, lại dưới ánh mắt uy nghiêm của nam nhân, không tự chủ được tránh ra, mời hắn vào.
Thi Triều Anh gặp lại Tạ Túng Vi, cũng không cảm thấy bất ngờ. Nàng liếc nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía tây, lãnh đạm nói: "Ngươi đi theo ta."
Tạ Túng Vi dời ánh mắt khỏi cánh cửa đóng chặt kia: "Được."
...
Thi Lệnh Yểu chui vào phòng chế hương phấn của nàng, mân mê hơn nửa ngày, đến cả cơm trưa cũng do Lục Kiều bưng vào.
Lúc đó, sắc mặt Lục Kiều có vẻ không được tự nhiên, như muốn nói gì với nàng.
Nói cái gì đó?
Điều chế xong một loại hương phấn mới khiến nàng khá hài lòng, Thi Lệnh Yểu lười biếng duỗi eo, thân thể mềm mại trắng trẻo chậm rãi thả lỏng theo một tiếng lầu bầu nhỏ nhẹ, suy nghĩ của nàng cũng dừng lại một lát, tùy ý đắm chìm trong khoảnh khắc thư giãn ấy.
Có chút đói bụng.
Thi Lệnh Yểu sờ sờ cái bụng phẳng lì, khẽ mở cửa, vừa ngẩng đầu, đã cảm nhận được luồng hơi thở mát lạnh như sương sớm trên trúc lan tỏa đến trước mặt.
Một lang quân dáng vẻ tiên siêu phàm, mặc áo xanh thanh lãnh, tay nâng chén canh ngọt, đang mỉm cười nhìn về phía nàng.
"Tạ Túng Vi?"
Thi Lệnh Yểu hơi ngạc nhiên, lại có phần ngơ ngác: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta rất nhớ ngươi, nên mới đến." Tạ Túng Vi mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, đưa chén canh trong tay cho nàng, "Để nguội một chút, bây giờ uống vừa lúc, nếm thử xem?"
Thi Lệnh Yểu nhận lấy, đáy chén hơi nóng xuyên qua lớp sứ tinh xảo, truyền đến đầu ngón tay nàng.
"Người đã gặp, canh cũng đã đưa, ngươi giờ có thể đi rồi nha."
Tạ Túng Vi nhìn vào đôi mắt nàng chứa đầy ý cười, nhẹ giọng nói: "Còn chưa xem đủ, không muốn đi."
Thi Lệnh Yểu trực giác hắn sắp nói ra điều gì khiến người ta khô miệng khát lưỡi, đúng lúc này có người gõ cửa, nàng vội bảo: "Ngươi mau mở cửa! Không được nói nữa những lời kỳ quái đó!"
May mà các chị của nàng không ở gần đây.
Tạ Túng Vi ánh mắt dừng trên hai gò má điểm phấn của nàng, dừng lại hồi lâu, chờ nàng giận dữ nhìn lại mới gật đầu nói: "Ta đi ngay."
Cho đến khi thoáng nhìn bóng dáng hắn xuống bậc thang, Thi Lệnh Yểu mới lặng lẽ ngẩng đầu.
Kỳ quái, nàng rõ ràng đang sai khiến Tạ Túng Vi làm việc, sao bóng lưng hắn lại lộ vẻ đắc ý đến kỳ lạ như vậy.
Tạ Túng Vi đương nhiên nhận ra ánh mắt dính vào sau lưng mình.
Hắn nắm chặt tay, ngón tay nặng nề ma sát lòng bàn tay, kiềm chế, không quay đầu lại đối mặt với ánh mắt táo bạo đó.
Con mèo nhỏ yếu ớt kia, bị bắt được, sẽ nổi giận.
Tạ Túng Vi nghĩ đến vẻ đáng yêu của thê tử, khóe môi khẽ cong lên trên khuôn mặt tuấn mỹ, cả người lộ vẻ ôn hòa hơn nhiều.
Cửa mở ra, lộ ra hai khuôn mặt khác biệt, lại đều tinh xảo đến thần kỳ.
"A da?"
"A da?"
Thấy Tạ Túng Vi ở đây vào lúc này, hai anh em sinh đôi đều hơi kinh ngạc.
Tạ Quân Yến cau mày, nhìn vẻ cười không giấu nổi của a da, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì.
Tạ Quân Đình không quan tâm nhiều như vậy, đôi mắt to vốn uể oải cả ngày nay bỗng trợn tròn: "A da, người sao lại vào đây?"
"Rõ ràng lắm, giống như ngươi, dùng hai chân đi vào." Tạ Túng Vi nghiêng người, "Vào đi, không còn sớm, đợi lát nữa là có thể dùng bữa."
Giọng nói bình thản, cử chỉ thuần thục, như người cha bình thường trong gia đình vạn gia, nói những lời ấm áp mà quen thuộc.
Tạ Quân Đình lúc này mới nhận ra, có a nương, có a da, có hắn và anh trai, khái niệm gia đình được lấp đầy vào lúc này.
Hắn có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu nổi vẻ vui mừng.
Tạ Túng Vi nhìn tiểu tử thần thái rạng rỡ, trong mắt mang theo chút ôn hòa bao dung, rồi lại nhìn về phía người con trai cả vẫn chưa nói gì.
"Về chuyện bên bà nội các ngươi, là do ta sơ suất, sau này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa, các ngươi yên tâm."
Tạ Quân Yến khó nén sự ngạc nhiên mà cau mày.
Đó có thể gọi là giải thích, hay nói xin lỗi, trước đây a da tuyệt đối không thể nói với bọn họ như vậy.
Hắn yêu giấu ở Tạ Quân Yến chỉ nhiều xem qua một chút, lại vào ngày thứ hai đã xuất hiện trên bàn hắn, bản độc nhất vô nhị. Còn giấu ở Tạ Quân Đình vì không sửa được dây cung mà khóc lớn một hồi, sau đó sư phụ tặng hắn một cây tốt hơn, uy phong hơn hẳn những tiểu cung nữ trong cung.
Nhưng sắc bén mẫn cảm như Tạ Quân Yến, tùy tiện như Tạ Quân Đình, vẫn luôn day dứt nghi ngờ trong lòng về tình cảm của phụ thân.
A nương trở về, a da cũng thay đổi.
Mấy bên đều được lợi, xem ra là chuyện tốt?
Trừ việc a da tính toán quá rõ ràng, Tạ Quân Yến không muốn để hắn dễ dàng đạt được điều đó. Hắn thấy hiện tại rất tốt, hắn rất thích.
"Đại Bảo, Tiểu Bảo, mau lại đây."
Tạ Quân Yến ngước mắt, nhìn thấy a nương ngồi trên ghế dựa, cười tủm tỉm nhìn họ. Gió thổi qua, lộ ra hai gò má ửng hồng của nàng, tươi đẹp, xinh đẹp.
Hắn không hề hay biết, trên mặt đã nở nụ cười rạng rỡ.
Đây là nụ cười hiếm thấy trên gương mặt thường ngày nghiêm nghị của Tạ Quân Yến, có phần trẻ con.
Tạ Túng Vi và Tạ Quân Đình đứng bên cạnh cảm nhận được rõ nhất tâm trạng tốt của hắn.
Tạ Quân Đình có chút ngạc nhiên, không ngờ ca lại cười tươi như vậy, còn trẻ trung nữa.
Tạ Quân Yến lười để ý họ nghĩ gì, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh a nương: "A nương không giận con sao?"
Thi Lệnh Yểu uống một ngụm chè đậu đỏ, hơi nghi hoặc á lên một tiếng.
Tạ Quân Yến lấy ra một chiếc khăn lụa, đương nhiên, không phải chiếc khăn Thi Lệnh Yểu tặng sinh nhật hắn.
Hắn nhẹ nhàng lau sạch chút đậu đỏ bên miệng a nương, ôn nhu nói: "Con giấu việc con biết sự thật. Con tưởng a nương sẽ giận."
"Đứa nhỏ ngốc." Thi Lệnh Yểu bị hành động của con trai làm mềm lòng, "Mẹ giận sớm rồi, nói đến cũng tại a da ngươi, hắn không làm gương tốt, dẫn dắt ngươi. Ngươi còn nhỏ, đột nhiên biết chuyện nghiêm trọng như vậy, nhất thời không phản ứng kịp cũng là bình thường, sao có thể trách ngươi?"
Tạ Túng Vi chạy tới, nghe vậy, vẫn tươi cười, nhưng nhận thấy ánh mắt chế giễu của con trai, giọng nói càng ôn hòa: "A nương nói rất đúng, Quân Yến, Quân Đình, các con phải lấy ta làm gương, có sao nói vậy, đừng giấu diếm trong lòng."
Tạ Quân Đình tùy tiện nói: "A da, ta hẳn là không cần cố kỵ như vậy chứ?"
Hắn nói quá rồi!
Lời nói vừa dứt, Tạ Quân Đình phát hiện không ai để ý hắn, hơi nhíu mày: "A? Trong mắt các người, ta rất giỏi giấu giếm sao?"
Nguyên lai hắn đã trở nên trầm ổn hơn không hay biết?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tạ Tiểu Bảo, Thi Lệnh Yểu bật cười thành tiếng.
Tạ Túng Vi cùng Tạ Quân Yến cũng cười theo.
Thi Lệnh Yểu đưa chén canh ngọt cho Tạ Túng Vi, hắn theo bản năng nhận lấy, ngón tay nhanh chóng chạm vào tay mềm mại của nàng. Động tác nhỏ này không lọt khỏi mắt Thi Lệnh Yểu, nhưng lại khiến Tạ Quân Yến thoáng chốc ghét bỏ.
Ba mươi mấy tuổi rồi, còn không đoan trang.
Thi Lệnh Yểu đứng lên, nắm tay hai đứa con trai, như hai cây trúc xanh mơn mởn vây quanh nàng, Thi Lệnh Yểu tâm tình rất tốt: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, đừng nghe a da ngươi nói đạo lý."
Hai anh em song sinh đắc ý khi được a nương nắm tay.
"A Yểu, ta cũng đói bụng."
Tạ Túng Vi cầm chén canh, ánh mắt khắc chế lại mạnh mẽ đảo qua khuôn mặt kiều diễm của nàng, Thi Lệnh Yểu thấy hắn mím môi, cảm thấy hắn đang nói đùa.
"Cầm chén đi cất vào bếp đi, còn muốn ta tự mình hầu hạ sao?" Thi Lệnh Yểu hừ hừ, "Thủ phụ đại nhân thật kiêu căng."
Hắn không phải cái giá đó.
Nếu không có hai đứa con trai ở đây, Tạ Túng Vi chắc chắn sẽ trêu đùa nàng vài câu.
Nhưng...
Ánh mắt bình thản của hắn lướt qua hai đứa con trai cao gầy, vẫn mặt thanh thoát, cười đáp lời.
Nhiều con thật là phiền.
...
Tuy rằng không biết Tạ Túng Vi dùng cách gì, có thể khiến trưởng tỷ cho phép hắn từng bước tiến gần, cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhưng nhìn mọi người trong nhà nàng đều vui vẻ, Thi Lệnh Yểu quyết định không nghĩ nhiều, vô cùng hứng khởi ăn hai chén cơm.
Kết quả là Thi Triều Anh nổi giận, bắt nàng và Tạ Quân Đình đứng trong sân nửa canh giờ tiêu cơm mới cho vào phòng.
"Ngươi còn dám cười?"
Cùng Tạ Tiểu Bảo bị phạt, Thi Lệnh Yểu vốn cảm thấy mặt nóng ran, hoảng sợ, lúc này thấy Tạ Túng Vi đứng trước mặt, nàng càng thấy lửa giận bốc lên, thiêu đốt đến nàng khó chịu, một loại ủy khuất khó hiểu dâng lên, dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, đôi mắt ướt át như hồ nước tích tuyết, sáng đến kinh người.
"Ta không cười, A Yểu." Tạ Túng Vi từ gốc chuối tây gần tường lấy một chiếc lá, chậm rãi phe phẩy tạo gió mát, "Đêm hè nhiều muỗi, ta giúp ngươi đỡ một chút."
Thấy hắn ân cần như vậy, Thi Lệnh Yểu hừ hừ, không nói gì.
Chỉ là, gió này sao lại càng quạt càng nóng?
Tạ Túng Vi nhìn mặt thê tử đỏ bừng, chỉ cười không nói.
Tạ Quân Đình trầm mặc đứng bên cạnh, muốn nói chuyện, lại buồn bã phát hiện, giữa a da và a nương, dường như hoàn toàn không chen vào được người thứ ba!
"Ca, ngươi cũng đến giúp ta đuổi muỗi đi?"
Tạ Quân Yến á một tiếng: "Quân Đình, ngươi đứng đằng kia, có thể giúp a nương chuyển hết sự chú ý của muỗi sang người ngươi, cũng là một phần hiếu tâm. Ta sao có thể quấy rầy được chứ."
Nói nghe rất dễ nghe, kỳ thực chính là lười giúp hắn!
Thi Lệnh Yểu để ý tới cảnh này, vui vẻ, dùng ánh mắt ra hiệu với Tạ Túng Vi: Đều tại ngươi, Đại Bảo Tiểu Bảo cãi nhau.
Tạ Túng Vi cũng đáp lại bằng ánh mắt: Huynh đệ càng ầm ĩ càng thân.
Thi Lệnh Yểu xùy một tiếng: Ngụy biện.
Tạ Túng Vi nghiêm túc suy nghĩ một chút, đồng ý lời mình trước đó nói sai.
"Chúng ta không giống nhau, có thể trực tiếp thân."
Những lời này, hắn nói thẳng ra.
Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, gần như là thì thầm bên tai nàng, nhưng Thi Lệnh Yểu vẫn bị hắn trêu chọc giật mình, sợ Tạ Tiểu Bảo nghe thấy.
May thay, thiếu niên đang hờn dỗi đang nhìn chằm chằm bụi chuối tây, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Thi Lệnh Yểu căng thẳng lắng nghe, mơ hồ nghe thấy gì đó về việc lột sạch lá chuối, lấy đi bao gà nướng ăn.
Xem ra hẳn là không để ý tới động tĩnh của họ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía hắn, Tạ Túng Vi vẫn bộ dạng ung dung tự tại.
Ra vẻ đạo mạo lão lưu manh.
Thi Lệnh Yểu âm thầm mắng một câu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên.
...
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, tuy bị Tạ Túng Vi và song sinh chọc cười, Thi Lệnh Yểu không quá đắm chìm trong sự nặng nề và phẫn nộ do sự thật mang lại, nhưng đêm đó nàng vẫn mất ngủ.
Tạ Túng Vi có thể sẽ tới nữa không?
Thi Lệnh Yểu ôm chăn, trở mình gần nửa đêm, cuối cùng khi nào ngủ thiếp đi, chính nàng cũng không biết.
Cho đến khi trên mặt nàng đột nhiên rơi xuống một vật mềm mại ướt át.
Thi Lệnh Yểu mở mắt ra, nhìn thấy, lại không phải Tạ Túng Vi.
Mãn tỷ nhi ngượng ngùng thu miệng lại: "Dì, dì tỉnh rồi ạ?"
Ngọc tuyết đáng yêu tiểu nương tử che mặt nhìn nàng, Thi Lệnh Yểu vội vàng ném hết những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu, ôm nàng vào lòng, hôn mạnh vào khuôn mặt mềm mại thơm tho của nàng, khiến Mãn tỷ nhi phát ra tiếng kêu nũng nịu.
"Ta sao lại vừa mở mắt ra đã thấy tiên nữ nhi? Nơi này là Dao Trì tiên cảnh sao?"
Mãn tỷ nhi bị lời dì khen đến thích thú, cười hì hì nói: "Không phải tiên nữ, là Mãn tỷ nhi ạ!"
"Ta xem Mãn tỷ nhi và tiên nữ nhi không khác gì nhau, còn đáng yêu hơn tiên nữ nhi nữa."
Một lớn một nhỏ ầm ĩ xong, nàng vuốt vuốt tóc hơi rối của tiểu nương tử: "A nương ngươi đâu?"
Mãn tỷ nhi lí nhí nói: "A nương bảo, vị thúc thúc đẹp trai kia mua gà nướng ở Ngọc Lộ lâu, nàng ăn vài miếng rồi sẽ đến chơi với chúng ta."
Đẹp trai... Tạ Túng Vi?
Thi Lệnh Yểu không nhịn được, cười khúc khích chôn mặt vào bụng tiểu nương tử mũm mĩm.