Thê Tử Bạch Nguyệt Quang Đã Mất Của Thủ Phụ Đã Trở Lại

Chương 72:

Chương 72:
Thi Lệnh Yểu khẩn trương nhìn chằm chằm Tùy Bồng Tiên. Gặp tấm gương mặt kia mỹ lệ kiều diễm đến cực hạn lại tràn đầy nghiêm túc, nàng nhịn không được xoắn xuýt đầu ngón tay: "Thúi A Hoa, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi."

Tùy Bồng Tiên vẻ mặt thâm trầm: "Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện sao?"

Thi Lệnh Yểu mơ hồ: "Phát hiện cái gì?"

Tùy Bồng Tiên không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương nhỏ tinh xảo, ôm gương tự chiếu, mày thít chặt: "Ngươi lần trước tặng ta hoa lộ không có, ta ngưng dùng mấy ngày, ngươi xem, dung mạo ta có hay không có vài phần ảm đạm?"

Thi Lệnh Yểu câm nín: ...

Tùy Bồng Tiên cứ chiếu gương mãi, vẫn không hài lòng, phân tâm hỏi nàng: "Này còn có thể bổ cứu a? Ta thiên sinh lệ chất đẹp như thiên tiên, hơi dùng chút thủ đoạn lại đẹp hơn năm mươi năm cũng chẳng thành vấn đề."

Thi Lệnh Yểu tức giận ôm cái tráp đặt trước mặt nàng: "Sớm đã chuẩn bị cho ngươi rồi, đừng vòng vo."

Nàng biết bạn thân tính tình trẻ con, cực kỳ yêu quý dung mạo của mình, lúc này chỉ coi như nàng lại phát bệnh, không tính toán với nàng.

Tùy Bồng Tiên thấy trong tráp ngay ngắn chỉnh tề đặt vài bình hoa lộ, cười tươi rói như ăn vụng được mật, cả khuôn mặt đều sáng lên.

Nàng đóng lại tráp, chớp mắt với Thi Lệnh Yểu, dịu dàng nói: "Ngươi làm gì dùng loại ánh mắt nông cạn đó nhìn ta? Ta tới tìm ngươi, quả thật có chuyện muốn nói với ngươi."

Thi Lệnh Yểu nâng má, ân hai tiếng: "Chăm chú lắng nghe."

"Ngươi bộ dạng này..." Tùy Bồng Tiên rất không vừa lòng, nhưng vì mấy bình hoa lộ kia, nàng vẫn miễn cưỡng tiếp tục: "Ngô Vương thoát y quan, mặc áo trắng, quỳ ngoài Tử Thần Điện cầu diện thánh. Hắn cơm nước không vào, đến nỗi vài lần ngất xỉu, tiếc thay, Thánh nhân vẫn không cho hắn vào."

Thi Lệnh Yểu như có điều suy nghĩ, rủ mắt xuống, nhìn về phía bàn gỗ vân.

Nàng thích ăn nho, Thi phủ Bích Ba viện và Tạ phủ Trưởng Đình Viện đều có giàn nho, năm đó Thi Triều Anh đến thăm, mới làm mẹ, Thi Lệnh Yểu cười tựa vào giường, đắc ý nói với tỷ tỷ: "May mà ta có thai ăn nhiều nho như vậy, tỷ xem, Đại Bảo và Tiểu Bảo có phải mắt đẹp hơn cả nho không?"

Uyển Phương ở bên cạnh chỉ biết nín cười, nương tử ăn nhiều nho đến chua ê răng, nàng một câu cũng không đề cập tới.

Thi Triều Anh trìu mến nhìn hai đứa cháu trai ngủ trong tã lót, lại vô tình nói: "Theo cách ăn của ngươi, những trái nho trong bụng ngươi đều bị ép thành nho khô rồi. May mà hai đứa cháu ngoan của ta thông minh, bản thân không chịu thua kém, mới không có đôi mắt như nho khô."

Thi Lệnh Yểu suýt nữa bị tỷ tỷ chọc cho ngất đi.

Lúc này trên bàn trà cạnh giường La Hán đặt một cái bát mã não, bên trong là những trái nho được rửa sạch, từng trái đều đẹp đẽ.

Ký ức tươi đẹp bao nhiêu, nàng càng chán ghét những kẻ chia năm xẻ bảy đó. Xương vương đứng mũi chịu sào, Ngô Vương và An Vương cũng không phải người tốt.

Tùy Bồng Tiên hôm nay riêng kể chuyện này cho nàng, chính là ám chỉ cục diện tam vương thế chân vạc có biến.

Có kẻ muốn sớm xuất đầu.

Thật là tin tốt.

Thi Lệnh Yểu đuôi mắt hơi cong lên, nhét một trái nho vào miệng, hiếu kỳ hỏi: "Hắn quỳ ngoài Tử Thần Điện không đi, không thay y phục? Làm sao chịu được?"

Hai tỷ muội liếc nhau, ha ha cười lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh khi ở cùng Tùy Bồng Tiên, nhưng Định Quốc công tự mình đến đón Thi Lệnh Yểu, chỉ đưa nàng ra cửa, không quên dặn nàng đừng quên chuyện làm khách ở Ngọc gia cùng hai người bạn thân.

Tùy Bồng Tiên nhẹ gật đầu, lưu luyến không rời buông tay nàng ra.

Triệu Canh ở bên cạnh nhìn mà mày nhảy dựng.

May mà lúc này một chiếc xe ngựa dừng trước Tạ phủ, một thân ảnh xuất chúng như ngọc hiện ra trong tầm mắt họ.

Triệu Canh bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm.

"Tiên Tiên, Tạ đại nhân đã về, chúng ta đừng quấy rầy người ta đoàn tụ nữa." Triệu Canh tiến lên hai bước, động tác nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối, nắm lấy tay Tùy Bồng Tiên, bọc trong lòng bàn tay, nắm thật chặt, "Dù sao các ngươi sau này còn gặp lại, đúng không?"
Tùy Bồng Tiên liếc nhìn hắn một cái: "Lão già kia, ngươi nói chuyện âm dương quái khí làm gì?"
Thi Lệnh Yểu lập tức đưa mắt về phía Tạ Túng Vi, chỉ lặng lẽ quan sát.
Ai nha, Định Quốc công có phải hay không cắt trong lòng bàn tay mà làm cho A Hoa mặt đỏ lên thế kia?
"Định Quốc công, Định Quốc công phu nhân." Tạ Túng Vi chậm rãi bước lên bậc đá, sau lưng nắng chiều rực rỡ, càng tôn lên vẻ đẹp thanh tú của hắn, như một cây tuyết tùng sừng sững giữa thâm cốc mù sương. Cận kề, hơi thở an tĩnh và ấm áp của hắn dễ dàng xua tan đi cái nóng quanh người nàng, bàn tay cũng cảm nhận được sự mát lạnh.
Thi Lệnh Yểu mới nhận ra hắn đang nắm tay nàng.
Thấy vẻ mặt thê tử hơi hoảng hốt, Tạ Túng Vi nhíu mày, không hiểu nàng đang nghĩ gì.
Triệu Canh nhéo nhẹ bàn tay nhỏ không yên phận kia, gật đầu với Tạ Túng Vi rồi cùng Tùy Bồng Tiên lên xe ngựa.
Mặc dù đã xế chiều, nhưng Tùy Bồng Tiên nhất quyết không muốn để mặt mình phơi nắng, Triệu Canh đành phải đưa nàng lên xe, tự mình cưỡi ngựa hộ tống.
Tạ Túng Vi nắm giữ chức thủ phụ, Triệu Canh lại đang nắm giữ Biện Kinh thủ vệ, công tư đều không nên quá thân thiết.
Chỉ là họ chưa từng yêu cầu nàng cùng tiên nương làm gì cả.
Thi Lệnh Yểu thở hắt ra, tay còn lại khoác lên tay hắn, thân mật dựa vào người hắn: "Hôm nay về sớm hơn hôm qua chút."
Tạ Túng Vi ừ một tiếng: "Muốn về sớm hơn để cùng ngươi."
Hai vợ chồng đi trong phủ, dọc đường, các nữ sử và nô bộc trông thấy họ đi qua, chú ý đến tư thế thân mật của hai người, những kẻ rụt rè liền đỏ mặt cúi đầu, đợi đến khi họ đi xa mới dám ngẩng lên nhìn tiếp; những kẻ mạnh dạn hơn thì cười hì hì cúi chào rồi công khai ngắm nhìn a lang và nương tử nắm tay nhau.
Thải Hà như dải lụa tiên tử giáng trần, tỏa ra muôn vàn ánh sáng, hào quang vàng nhuộm lên bóng lưng hai người. Theo họ đi qua, khuê các Tạ gia yên tĩnh mười năm bỗng chốc trở nên tươi mới, vài chậu phong lan dưới hiên cũng rung rinh theo gió.
"Ở Trưởng Đình Viện ở quen chưa? Còn muốn mua thêm gì thì nói với ta."
Đã rất lâu rồi, Tạ Túng Vi chưa từng nghĩ lại có nàng đứng đợi ở cửa khi hắn tan sở, hai vợ chồng cùng nhau thong thả trở về Trưởng Đình Viện.
...Tuy rằng hôm nay xem như "chó ngáp phải ruồi", dính phải ánh hào quang của Định Quốc công phu nhân.
Nhưng Tạ Túng Vi vẫn rất vui, xen lẫn trong đó là nỗi sợ hãi mất đi nàng lại một lần nữa chiếm ưu thế.
Hắn không muốn vì bất cứ lý do gì, dù cố ý hay vô tình, mà khiến nàng không vui.
Thi Lệnh Yểu nghe giọng nói thận trọng của hắn, chỉ thấy khó hiểu: "Nói với ngươi làm gì, ngươi có tiền mua sao?" Nói rồi, nàng nhớ lại chuyện "khảo vấn" hắn hai ngày trước, oán hận dâng trào, nàng gắt gao ôm lấy tay hắn, mạnh đến nỗi Tạ Túng Vi nhớ đến chuyện xưa về Thanh Xà hoá hình, quấn lấy thân thể tu hành của phật tử cũng xoắn đến mức sắp tơi tả, rơi vào say đắm tình ái.
"Khụ, ta chỉ nói vậy thôi. A Yểu muốn mua gì cũng được, ta thấy gì cũng tốt." Tạ Túng Vi cẩn thận mở lời, thấy nàng từ từ thả lỏng cánh tay đang siết chặt, trong lòng không khỏi bật cười, "Sao lại buông ra? Ta thích nàng ôm chặt hơn."
Vừa dứt lời, Thi Lệnh Yểu vội nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm, may không có ai khác.
"Tạ Túng Vi, miệng ngươi thật đáng sợ!"
Nàng thở phì phò buông tay hắn, kéo kéo tà áo, nhanh chóng đi về Trưởng Đình Viện.
Tạ Túng Vi không nhanh không chậm đuổi kịp nàng, hắn cao hơn nàng, chỉ cần vài bước đã đến bên cạnh nàng đang nổi giận.
"A Yểu, nàng nói vậy ta buồn lắm, chẳng lẽ nàng không thích sao?"
Sơn Phàn hầu hạ hắn nhiều lời như vậy, bản tử mới trở về. Tạ Túng Vi cau mày suy nghĩ, nếu đã lãng phí thời gian, hại mắt, thì nên vật tận kỳ dùng, học đi đôi với hành, trên thực tế xem hư thực mới đúng.

Là lấy ban đêm trong phòng ngủ ấm áp, Thi Lệnh Yểu thường thường vì vài hành động của Tạ Túng Vi mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng vô luận ngoài miệng thế nào ghét bỏ, đột nhiên tăng lớn mưa rơi cũng không lừa được người.

Hắn biết, nàng cũng thích.

Ngẫu nhiên lời nói kích thích, ân, quả thật rất kích thích.

Tạ Túng Vi đang âm thầm hồi tưởng, Thi Lệnh Yểu tự nhiên cũng hiểu được trong câu nói kia của hắn ẩn hàm sự trêu chọc. Nàng đột nhiên dừng bước, một đôi mắt hiện lên ánh nước ngượng ngùng nhìn hắn chằm chằm: "Ngày khác ta phải đi trước mặt Phật tổ thỉnh vài lá bùa dán lên giường trấn giữ một chút, bằng không ta luôn nghi ngờ đêm nay ngươi sẽ bị hồ ly tinh trong rừng núi nhập thể, làm ra vài chuyện không giống với ngươi."

Tạ Túng Vi cười, với tay kéo eo nàng. Thi Lệnh Yểu giãy giụa hai cái, hắn không buông, khẩu khí nới lỏng, nàng cũng lười giãy giụa nữa, theo hắn đi.

Đi được một lúc, lại phát hiện đường không đúng.

Thi Lệnh Yểu dựa vào vai hắn, nghi hoặc ngẩng đầu: "Đây không phải là đường về Trưởng Đình Viện a."

Tạ Túng Vi ung dung gật đầu: "Ân, quả thật không phải."

Vậy hắn muốn làm gì?

Thi Lệnh Yểu mơ màng hồ đồ liền bị hắn dẫn tới phía sau Trưởng Đình Viện, một chỗ trong tiểu hoa viên, cho đến khi bị đẩy mạnh vào sau hòn giả sơn, xung quanh tối sầm lại, nàng mới kịp phản ứng.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

"Tối nay được đi Thọ Xuân Viện dùng bữa, ngươi phát điên cái gì?"

Tạ Túng Vi chậm rãi khơi mào sự khinh bạc của nàng: "Ân? Làm vài chuyện người mặt thú tâm mà thôi, ta đã ra tay rất nhanh."

Đã ra tay...

Thi Lệnh Yểu cắn môi, xấu hổ và giận dữ nhắm nghiền hai mắt.

Nàng lúc này mới hiểu, Tạ Tiểu Bảo thỉnh thoảng hay dùng linh tinh vài từ ngữ điển cố, hóa ra là di truyền từ hắn!

...

Ngoại Tử Thần Điện

Tạ Túng Vi ra khỏi điện, lúc đi, áo thanh sắc thêu hoa văn Cửu Chương như ẩn như hiện, dung mạo lạnh lùng, đoan trang như thần.

Càng làm nổi bật bên cạnh thượng thư tả phó xạ An Hoành béo ú, vẻ mặt phúc hậu.

"Tạ đại nhân, Tạ đại nhân, ngài chờ hạ quan một chút."

An Hoành ít khi nịnh nọt như vậy, Tạ Túng Vi liếc hắn một cái: "An đại nhân, ta ngươi đều là cùng triều làm quan, chuyện giữa tiểu bối, không cần mang đến đây nói."

An Hoành có chút không hiểu: "Cái gì?"

Tạ Túng Vi dừng lại, cười như không cười nhìn An Hoành: "Ồ? Nguyên lai An đại nhân không phải vì lệnh công tử lại bị nhi tử ta Quân Đình đánh một trận mà tìm đến phiền toái?"

An Hoành bị cái liếc mắt kia nhìn đến tê cả da đầu. Hắn mấy ngày nay sứt đầu mẻ trán, cơm tối cũng không kịp ăn, thường một mình lo lắng đến khuya, lại gọi một bàn ăn khuya trò chuyện lấy an ủi, tự nhiên không phát hiện tiểu tử nhà mình khác thường.

Thời điểm đặc thù này, hắn không để ý tới con, phu nhân cũng cả ngày cáu kỉnh chửi bới, xú tiểu tử còn không biết xem xét tình thế, lại biết cho hắn tìm phiền toái!

An Hoành đã quyết tâm về nhà dạy dỗ con một trận, lúc này thái độ càng thêm ân cần: "Tạ đại nhân nói đùa, khuyển tử ngang bướng, cực khổ lệnh lang ra tay giúp ta dạy bảo, nói đến ta cũng nợ lệnh lang một ân tình đây."

Tạ Túng Vi bận rộn, dừng lại nghe An Hoành nói vài câu xem như thả lỏng, nhưng nghe hắn vẫn không nói đến trọng điểm, hắn có chút không kiên nhẫn, ánh mắt phóng xa, dừng ở Ngô Vương đang quỳ trên phiến đá xanh kim.

Hắn đã liên tục quỳ 3 ngày, mỗi ngày đều quỳ đến giờ Tý mới chống đỡ không nổi mà ngất đi. Ngày thứ hai, nắng sớm lại tiếp tục quỳ.

An Hoành ánh mắt cũng rơi xuống Ngô Vương, ngữ khí càng thêm cung kính: "Hạ quan có việc muốn tâu trình đại nhân, kính xin mượn một bước nói chuyện."

Tạ Túng Vi nhẹ gật đầu.

Đến bên cạnh Tử Thần Điện, hai người tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.

Sơn Phàn cho bọn họ rót trà nóng, lại lui ra ngoài, ở ngoài phòng hầu hạ.
Tạ Túng Vi nhìn chén trà nổi lơ lửng lá trà, đột nhiên nhớ tới thê tử dạo này uống trà, luôn cho thêm một quả táo tàu vào chén, bảo là uống vậy mới đẹp da dưỡng nhan.
Nàng đã rất đẹp rồi. Tạ Túng Vi không tưởng tượng nổi nàng lại xinh đẹp hơn nữa sẽ ra sao.
Hắn nói ra suy nghĩ của mình, Thi Lệnh Yểu liền cười rất vui vẻ, chọc Tạ Tiểu Bảo bên cạnh chua chát khen hắn: “Ngoại miệng không mạt Hạc Đỉnh Hồng, sửa bôi mật.”
An Hoành thấy Tạ Túng Vi trên mặt vẻ mặt ôn hòa, thậm chí mang theo chút nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cũng thả lỏng, bèn vội vàng chọn đúng lúc, cung kính nói: “Ngô Vương làm việc không nghiêm, chọc Thánh nhân giận dữ, long uy sâu nặng, phía dưới các quan viên đều bị ảnh hưởng… Trong đó có cả người nhà của hạ quan.”
Nói rồi, hắn thăm dò nhìn về phía Tạ Túng Vi, thấy trên mặt hắn không có vẻ lạnh lùng chán ghét, mới dám tiếp tục nói: “Nhắc đến cũng là oan nghiệt, ai ngờ năm nay mưa Nam phương lại lớn như vậy, liền nửa tháng trời mưa không ngớt, mực nước dâng cao, mới làm vỡ đê đập một vùng… Em vợ hạ quan trước kia theo Ngô Vương xuống Nam xây đê, hạ quan định cho hắn đi học hỏi kinh nghiệm, nên cho hắn kiếm cái việc gì đó làm ở sở sửa sông. Nào ngờ… Ai, hạ quan thực sự bị bà nhà khóc đến choáng đầu, kính xin Tạ đại nhân xem tình xưa cũ đồng nghiệp, chỉ điểm cho hạ quan một con đường sống.”
Hai ngày trước, đê đập quân huyện bị lũ lụt phá hủy, mấy trăm dặm ruộng tốt bị tàn phá, hàng vạn quân huyện dân chúng lưu lạc, tin tức vừa truyền đến, Thánh nhân nổi giận đùng đùng, liền vội triệu tập đám Thái y viện thánh thủ, đầy đầu mồ hôi lạnh thương nghị nửa canh giờ, vừa châm cứu vừa vội vàng sắc thuốc, mới miễn cưỡng giữ được nguyên khí, không để bệnh tình chuyển biến xấu.
Lúc trước nhận việc khởi công xây đê, Ngô Vương rất phấn khởi, cảm thấy đây là việc lấy lòng dân, hắn nóng lòng lập công, tích góp chút vốn liếng để tranh giành ngôi vị Đông cung, nên rất để tâm, mang theo cả ban vốn có kinh nghiệm trị thủy cùng phụ tá xuống Nam.
Để cho Thánh nhân trước kia đánh giá hắn hai chữ “Dung yếu”, Ngô Vương kìm nén, cực khổ hơn nửa năm, phơi nắng mưa như bị nước tương ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới vừa trở về Biện Kinh với vẻ mặt tối sầm.
Nhưng mới được một năm, đê đập mới sửa lại đã xảy ra chuyện, không chỉ Thánh nhân nổi giận, văn võ bá quan, dân chúng quân huyện bị nạn, cả những kẻ bất mãn với hắn đều sẽ lợi dụng việc này để công kích.
Ngô Vương còn có thể thoát tội, quỳ xin lỗi trước Tử Thần Điện, nhưng những quan viên trước kia cùng hắn xuống Nam phụ trách thủy lợi thì không may mắn như vậy, tin tức vừa truyền đến liền bị bắt vào đại lao, các nhà đều vội vàng tìm quan hệ, liên lụy không ít người, Biện Kinh nhất thời rối loạn.
Tạ Túng Vi uống một ngụm trà, cảm thấy không thơm bằng ở nhà, kỳ lạ, rõ ràng là cùng một loại trà.
Hắn mặt mày ảm đạm, buông chén trà xuống, “phịch” một tiếng, An Hoành cũng theo đó mà tim đập thình thịch.
“Vậy An đại nhân muốn ta làm sao?”
An Hoành ngượng ngùng nói: “Hạ quan nào dám chỉ điểm đại nhân, chỉ là em vợ hạ quan là con độc đinh trong nhà, vợ chồng nhạc mẫu vì hắn mà khóc đến mù mắt…”
Hắn nói tiếp: “Nếu tiện, Tạ đại nhân cứ làm ơn cứu em vợ hạ quan một mạng.”
Hưng sư động chúng xử lý thủy lợi, còn lấy không ít bạc từ quốc khố, kết quả lại thành ra nông nỗi này, Thánh nhân vừa thấy Ngô Vương vô dụng, lại sợ dân chúng bất mãn, việc này tất nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Tạ Túng Vi nhớ tới Tần Vương đã được phái đi tuần tra đê đập, còn có những tử sĩ vẫn bị giam trong phòng hắn, đôi mắt khẽ trầm xuống.
Ai ngờ xương vương còn có đường dây hỏa dược.
Xem ra những cửa hàng của xương vương phi, quả thực kiếm được nhiều tiền.
“An đại nhân nói đùa, chuyện như vậy, vốn không phải ta ngươi có thể nhúng tay chưởng khống.” Tạ Túng Vi đứng lên, mỉm cười nói, “Quân huyện đồng ruộng bị hủy, gần đây các nhà đều tích trữ gạo tích trữ lương, An đại nhân nhiều cho nhạc gia ngươi mua sắm chuẩn bị chút thức ăn, cũng coi là hết lòng giúp đỡ.”
Nói xong, hắn liền đi.
An Hoành vẫn ngồi trên ghế, tự hỏi lời Tạ Túng Vi vừa rồi.
Quân huyện chính là nơi sản xuất gạo nhiều, giao thông thủy bộ phát đạt, Biện Kinh giàu có sung túc phồn hoa, làm nông nơi khác liền muốn thiếu chút, hàng năm đều dựa vào quân huyện cùng mấy nơi khác chuyển vận lương thực.
Lại liên tưởng tới lời Tạ Túng Vi vừa rồi, An Hoành bỗng nhiên mồ hôi lạnh ứa ra.

Mặc dù chuyển về Tạ gia, Thi Lệnh Yểu là người không ngồi yên, cách một hai ngày liền muốn ra ngoài, vội vàng đi dạo phố, tuần tra cửa hàng hương phấn của nàng, càng nhiều hơn là về Thi phủ thăm gia nương.
Còn nữa, chuyện đại tỷ phu nơi đó hình như còn chưa xong, Thi Lệnh Yểu nghe tin, sáng sớm liền sai người đóng xe trở về Thi phủ.
“Nghe nói hôm qua Lý gia lão thái quân mang theo Trịnh Diệu Khương tới cửa?” Thi Lệnh Yểu ngồi bên cạnh Thi mẫu, trong tay động tác thuần thục lại linh hoạt, chỉ chốc lát sau trước mặt nàng dĩa nhỏ liền chất đầy hạt thông, nàng đẩy đến trước mặt mẫu thân và tỷ tỷ ý bảo các nàng ăn, lại mở to đôi mắt vô cùng tò mò nhìn Thi Triều Anh, “Trưởng tỷ, ngươi sao không để ý tới ta?”
Thi Triều Anh chậm rãi hưởng dụng hạt thông muội muội hiếu kính, nghe vậy chỉ nói: “A, ta thương tâm quá nói không ra lời, ngươi thứ lỗi.”
Thi Lệnh Yểu bị nàng nghẹn lời, bất mãn nói: “Trưởng tỷ là coi ta là người ngoài!”
Thi Triều Anh cười nhặt vỏ hạt thông trên người nàng ném đi: “Cũng không phải việc gì lớn, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta chịu thiệt?”
Thi mẫu từ ái vỗ vỗ tiểu nữ nhi: “Trưởng tỷ ngươi là người có chủ kiến, ngươi đừng lo lắng. Ngược lại là ngươi, Tạ gia lão thái quân thân thể còn tốt? Không tra tấn ngươi chứ?”
Thi Lệnh Yểu lắc lắc đầu, lười biếng tựa vào gối đầu màu xanh lam thêu thủy mặc uyên ương: “Còn tốt, chỉ là vì chuyện Tạ Ủng Hi, đại gia cũng không thể lại như trước đây âu yếm, khách khí là được.”
Nói đến Tạ Ủng Hi, Thi Lệnh Yểu cũng từng hỏi Tạ Túng Vi tung tích của nàng, nhưng Tạ Túng Vi lắc đầu, chỉ nói để nàng chuộc tội đi, bên cạnh liền không nhắc lại.
Thi Lệnh Yểu cũng không phải rất muốn biết tung tích của nàng, miễn cho đến lúc lão thái quân hỏi nàng, nàng còn phải giả bộ hồ đồ.
Sau này không cần lại tiếp xúc với loại em chồng lòng dạ hiểm độc này là được.
Mẹ con ba đang nói chuyện, Uyển Phương rón rén tiến vào, Thi Lệnh Yểu ngẩng đầu, thấy sắc mặt nàng ngưng trọng, trong lòng nhảy dựng: “Làm sao vậy?”
Uyển Phương hơi khó xử liếc mắt nhìn Thi mẫu, sợ kích thích đến nàng, thấp giọng nói bên tai Thi Lệnh Yểu: “Có tám trăm dặm cấp báo truyền đến, Vân Giang nhận lũ lụt, Tần Vương dẫn quan binh đi cứu tế, vô ý rơi vào hồng thủy, đến nay… bặt vô âm tín.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất