Chương 136: Hiểu lầm
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, Ninh Thanh Dạ nghiêm túc gật đầu, hơi ấp úng.
Tối hôm qua Chung Ly Sở Sở nói, tuy nàng không tiếp xúc với Toả Long Cổ, nhưng hiểu biết về phương pháp nuôi cổ, nàng nói nó sẽ có ích một chút.
Hứa Bất Lệnh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Có một phương pháp cũng tốt hơn là chờ chết, kể cả núi đao biển lửa ta cũng có thể thử.
Ninh Thanh Dạ dừng bước, nhớ tới những gì Chung Ly Sở Sở nói tối hôm qua, lộ ra vài phần do dự.
Dù sao phương pháp của Chung Ly Sở Sở có chút khó nói.
Sau một lúc yên lặng, Ninh Thanh Dạ đưa tay vén tấm rèm che xuống, lộ ra khuôn mặt kinh diễm, cho dù đã thấy nhiều lần nhưng vẫn cảm thán kinh ngạc.
Đôi môi đỏ mọng như son lấn áp vẻ trong trẻo lạnh lùng trước kia, càng thêm tươi tắn xinh đẹp hơn vài phần.
Hai mắt Hứa Bất Lệnh trừng lên, tư thế rửa tai lắng nghe trước mặt Ninh Thanh Dạ, cũng biết nàng đến đây là để nói lời từ biệt.
Ninh Thanh Dạ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn kéo mũ ra, nhón chân ghé vào lỗ tai Hứa Bất Lệnh.Hành động này.
Ngõ vắng không người, nắng ấm từ từ chiếu vào, trước mắt là đôi mắt đẹp của mỹ nữ.
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, tự nhiên ngầm ý thức được.Mặc dù hơi nghi hoặc người như Ninh Thanh Dạ luôn lạnh như băng, tại sao lại trở nên chủ động như thế, nhưng nếu đối phương muốn, thì sao có thể phụ tình.
Hứa Bất Lệnh không phải thiếu niên ngây thơ vô tri, nếu mỹ nữ đã chủ động, hắn tự nhiên sẽ không thể làm một người đầu gỗ, hơi cúi đầu ngậm lấy đôi môi.
Hai môi hòa quyện vào nhau, mát dịu phảng phất chút ngọt ngào.Toàn bộ thế giới dường như cố định.
Ninh Thanh Dạ đang nhón lên, bỗng đông cứng tại chỗ, đôi mắt trong veo như mùa xuân có vài phần sững sờ. Rèm trên mũ rơi trên mặt đất, hàm răng bị cạy mở cũng không kịp phản ứng, chỉ ngây người nhìn.
Lông mày Hứa Bất Lệnh cong lên vài phần ý cười, giơ tay ôm lấy eo liễu như ngọc, hơi xâm lược hung hăng cắn lên đôi môi đỏ mọng một chút.Kỳ thật nếu nói thích Ninh Thanh Dạ thì cả hai cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, nói với nhau chỉ vài câu bèo nước gặp nhau mà thôi. Nếu nói không thích thì có chút lừa người dối mình, dù sao người ta lớn lên xinh đẹp như thế, có nam nhân nào không thích.
Chà. hình như chỉ vừa mới thích.
Con hẻm vắng lặng, để lại một cặp đôi đang ôm nhau, làm chuyện ngượng ngùng.Không biết qua bao lâu, Ninh Thanh Dạ mới phát giác được, chú ý tới cái tay đang sờ mó vào bầu ngực căng tròn của mình, rốt cục có phản ứng.
A!
Thân thể Ninh Thanh Dạ chấn động kịch liệt, không thể tin được vội lùi lại nửa bước, đẩy Hứa Bất Lệnh ra, sau đó một chưởng đánh vào Hứa Bất Lệnh, ra tay rất tàn nhẫn mạnh mẽ.Nhưng đáng tiếc Hứa Bất Lệnh cũng không phải dạng yếu đuối, dễ dàng nắm lấy cổ tay của Ninh Thanh Dạ, cười dịu dàng.
Sao? Ta ôm chặt quá sao?
Phi. đồ dê xồm, ta.. ta giết chết ngươi!Hai má Ninh Thanh Dạ đỏ ửng, lông mi hơi run lên, đưa tay ra rút kiếm, nhưng phát hiện không tìm thấy, lại sử dụng quyền cước.
Thứ duy nhất có thể sử dụng vào lúc này chỉ có thể là Vương Bát Quyền.
Chẳng qua thời điểm vung nắm đấm thì Hứa Bất Lệnh bắt được cổ tay, chỉ là một nụ hôn, sao lại tức giận như vậy.
Do quán tính thôi, đừng động thủ. Nói chính sự.
Buông ta ra, ngươi cút đi!
Ninh Thanh Dạ nói năng lộn xộn, thấy bản thân không thể đánh được Hứa Bất Lệnh, tức giận rút tay lại lau môi, xoay người chạy sâu vào trong ngõ.
Hứa Bất Lệnh hơi khó hiểu, cầm mũ rèm bước nhanh đến bên cạnh.
Là nàng muốn hôn ta, tại sao còn trách ta?
Ngươi.
Thân thể Ninh Thanh Dạ run lên vì tức giận, bước chân dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh. Ninh Thanh Dạ luôn ngưỡng mộ Hứa Bất Lệnh, võ công cao, tính cách không tồi, lại có ân với nàng, nên nàng luôn coi Hứa Bất Lệnh như một người bạn tri kỷ.
Nhưng Ninh Thanh Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Bất Lệnh lại là kẻ háo sắc. lại trơ trẽn như vậy.
Hứa Bất Lệnh cẩn thận dò xét vài lần, hình như thật có sát khí, không giống dáng vẻ yêu thích cho lắm.
Chẳng lẽ ngươi hiểu sai ý? Không nên a.
Hứa Bất Lệnh hơi cứng đờ, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, vội vàng khịt mũi.
Hiểu lầm, hiểu lầm.. Ninh cô nương ta. ta một lòng si mê nàng thiên địa có thể chứng giám. vừa rồi chỉ là ta không nhịn được, nhất thời nóng nảy, ta.
Ngươi là một cái kẻ háo sắc, còn muốn khinh bạc nữ nhân.
Trong lòng Ninh Thanh Dạ loạn như ma, hai chân khẽ run, hít mấy hơi, sau đó quay người rời đi.
Hứa Bất Lệnh không nói nên lời, ngươi thật sự hiểu lầm.
Nữ nhi giang hồ cực kỳ chú ý đến ân oán, chẳng lẽ đã quên những sự tình kia.
Bước chân của Ninh Thanh Dạ dừng lại, nắm chặt tay, đối với nàng thì Hứa Bất Lệnh có ơn cứu mạng.
Sau một hồi im lặng, Ninh Thanh Dạ cưỡng ép hạ hỏa, quay người lạnh giọng nói.
Tỏa Long Cổ xuất xứ từ Bách Trùng Cốc ở Nam Triều, 60 năm trước Hứa lão dẫn quân đi tiêu diệt nhiều môn phái, Bách Trùng Cốc cũng nằm trong số đó, nếu hoàng đế hạ thủ với ngươi thì Tỏa Long Cổ có thể có ở trong triều, ngươi nên về tra lại đi.
Hứa Bất Lệnh khẽ cau mày, Tỏa Long Cổ đã thất truyền từ lâu, ngươi chỉ nghi ngờ triều đình khi có bằng chứng, bởi vì không có bằng chứng xác thực về việc triều đình sở hữu Tỏa Long Cổ. Bây giờ biết có Tỏa Long Cổ ở trong bảo khố, như.
Nếu 60 năm trước lấy được Tỏa Long Cổ ở Nam Triều giao cho triều đình, thì có thể giấu diếm tất cả tai mắt mọi người, hoàng đế cũng không có khả năng liều lĩnh dùng độc này, nếu rơi vào trong dân chúng, hơn nữa đã trôi qua sáu mươi năm.
Hứa Bất Lệnh cân nhắc, nhẹ nhàng gật đầu.
Ta trở về lật lại trận chiến năm đó, tìm lại manh mối. xem xem có ở đó không?
Ninh Thanh Dạ hít một hơi đè nén cảm xúc, lạnh giọng nói.
Ngươi không được phép nhúc nhích, ta đang nói chuyện với ngươi một cách nhẹ nhàng, nếu ngươi dám động, ta. ta sẽ liều chết với ngươi!
Biểu cảm Hứa Bất Lệnh ngay thẳng, dang rộng hai tay ra vẻ 'Ta là người đầu gỗ'.
Ninh Thanh Dạ che môi, thận trọng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, xác định không có vấn đề gì, mới ghé vào tai Hứa Bất Lệnh, thì thầm lặp lại lời nói của Chung Ly Sở Sở.
Hương thơm thoang thoảng ở mũi, Hứa Bất Lệnh nghĩ đến đôi môi ngọt ngào ẩm ướt.
Nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Ninh Thanh Dạ, Hứa Bất Lệnh sững người, cau mày thể hiện ra bộ dáng"nàng đang đùa ta à?"
Ninh Thanh Dạ nói xong quay người muốn rời đi, Hứa Bất Lệnh vung tay lên.
Đừng đi nhanh như vậy, ta sẽ tiễn.
Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, giang hồ tái. không bao giờ. gặp nữa.
Bước chân Ninh Thanh Dạ vội vàng, màu váy trắng theo gió bay phất phới, nhảy lên xuống vài cái trên mái hiên, quay đầu nhìn lại, sau đó đội mũ lên biến mất ở giữa toà thành.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh xa xăm, đưa tay lên chạm vào môi, suy nghĩ rồi hô lên.
Giang hồ tái kiến!.