Chương 138: Không cáo mà vào (2)
Bên ngoài khuê phòng, Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Nguyệt Nô tràn đầy cảm kích.
Nguyệt Nô hạ thấp người, khẽ nở nụ cười, làm bộ trở về lấy khăn, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi thăm một câu.
Tiểu Vương gia, phu nhân đẹp không?
.
Hứa Bất Lệnh thể hiện sắc mặt đoan chính.
Đừng nói mò, đi lấy khăn mặt nhanh lên.
Ha ha.
Nguyệt Nô cười trộm, nhanh chóng ôm đồ rửa mặt chạy đi.
Thời gian trôi qua một chút, Lục phu nhân rửa mặt xong, khoác lên người váy dài màu lam, chỉnh tề mới bước ra khỏi phòng, cười nhẹ nhàng nhìn về phía nam tử áo trắng đang đứng chắp tay ngắm mặt trời ở trong nội viện.
Lệnh nhi, tại sao tới lại không gọi ta?Hứa Bất Lệnh xoay người, bộ dáng tươi cười, trong sáng, bước đến dưới mái hiên.
Ngày hôm qua Lục di đã bôn ba cả đêm, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, dù sao ta cũng không có việc gì, chờ một chút cũng không sao.
Lục phu nhân cười dịu dàng, tự nhiên vươn cánh tay để Hứa Bất Lệnh đỡ lấy, hai người song song bước đi.
Lý Bảo Nghĩa ăn phải gan hùm mật gấu, cũng dám ra tay với ngươi, không cho Lý gia của hắn xóa tên khỏi phố Khôi Thọ, ta đi một chuyến này chẳng phải là hai bàn tay trắng trở về. Ngươi không có việc gì là tốt rồi, về sau ít xuất hiện ở nhưng nơi loạn lạc như vậy vào buổi tối, làm một tiểu vương gia vui vẻ đi, giả mạo người giang hồ chạy tới Hổ Đài Nhai, không sợ mất mặt sao?Hứa Bất Lệnh đỡ lấy cánh tay mềm mại, lắc đầu.
Nghe được chút tin tức, nhân lúc rảnh rỗi thì đi xem mà thôi.
Lục phu nhân ừ một tiếng, suy nghĩ gì đó, nghĩ tới công việc mấy ngày trước.
Đúng rồi, mấy ngày hôm trước thái hậu tìm ngươi kia mà, cũng không biết phát bệnh gì, không muốn cho ngươi tiến cung gặp nàng, lại chạy tới chỗ thánh thượng xin thánh thượng hạ chỉ nàng đi chỗ nào ngươi đều phải đi theo, hừ. nếu nàng không phải là trưởng bối, ta sẽ đuổi nàng về Hoài Nam.Đương nhiên Hứa Bất Lệnh biết rõ thái hậu tìm mình vì cái gì, hoa sen dấu lý vẫn còn trên người hắn. Nhưng mà hiển nhiên không dám nói chuyện này ra, chỉ có thể lảng tránh, cười cười.
Thái hậu sống trong thâm cung không ai làm bạn, đương nhiên có chút phiền muộn. Ta vào cung mấy lần, khả năng là lời nói cử chỉ ổn trọng hơn Tiêu Đình, đoán chừng là thái hậu muốn tìm ta nói chuyện phiếm quên sầu.
Lục phu nhân cũng nghĩ như vậy, nhẹ gật đầu.
Hừ. nàng nghĩ khá lắm. Về sau không cho phép ngươi đi loạn trong nội cung, thái hậu từ nhỏ đã điêu ngoa, tùy hứng, hiện giờ lớn như vậy vẫn không bỏ tật xấu, nếu thật thích ngươi, khẳng định ở khắp nơi càn quấy xin người, ngươi tốt nhất nên tránh xa một chút.Hứa Bất Lệnh tự nhiên đồng ý.
Lục di yên tâm, ta chắc chắn sẽ tránh xa, thái hậu cũng không phải tri kỷ của Lục di, Lệnh nhi càng không phải bạch nhãn lang, đời này đều đứng ở trước mặt Lục di.
Ừ.
Lúc này Lục phu nhân mới thỏa mãn.Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân ở bên hồ tản bộ, hoạt động gân cốt, hơi suy nghĩ một chút, làm như vô ý hỏi.
Đúng rồi, mấy ngày nay đều ngẫu nhiên nghe thấy người ta nói về việc giao chiến của đội buôn bên Nam Triều. Năm đó biên giới Nam Triều do tổ phụ ta phụ trách, chỉ là từ nhỏ ta chỉ thích học võ thuật, sách cơ bản không xem, đối với chuyện năm đó thật sự không biết.
Lục phu nhân phát cáu, nói một câu.
Người Hứa gia làm sao lại không biết công lao to lớn của mình, về sau như thế nào làm Túc vương? Ừ, bất quá cũng là việc của hơn 60 năm trước, ngươi không biết cũng có thể lý giải.Năm đó Hiếu Tông đế còn tại vị, tuy thế ba nước tranh giành, nhưng Nam Triều ở Nam Cương, núi non trùng điệp, thiếu thốn vật tư, sản xuất lương thực không nhiều, quốc lực rất yếu. Hứa lão tướng quân tự mình lãnh binh xuôi Nam, căn bản không đánh mấy trận lớn liền được Liễu Châu, đã không còn gì để nói. Lại đánh mấy trận với La Sát Quân, mà lúc trọng yếu ấy, lực lượng Đại Nguyệt quá yếu không có ngựa chiến và trọng giáp, mà ba vạn thiết quân La Sát cưỡi ngựa, tung hoành tứ phương không đối thủ, lúc đó Hứa lão tướng quân khẳng định, cả đời không một ngày rời khỏi quân ngũ, lúc phong vương đã hơn 50 tuổi mới cưới vợ.
Hứa Bất Lệnh yên lặng lắng nghe, tiếp tục cười nói.
Ở chỗ Lục di có sách ghi lại tình hình chiến sự năm đó không?
Lục phu nhân cũng hiểu được khó có thể tái hiện lại chiến trường bi tráng năm đó, mà với tư cách là Túc vương thế tử, tùy thời có thể đưa binh tiến Bắc, hiểu rõ những việc này ngược lại là chuyện tốt, lập tức gật đầu, Trong lầu có sách của Tiêu gia ghi lại chuyện này, một lát ta đưa ngươi qua.
Hứa Bất Lệnh gật đầu..