Chương 88: Từ đây người đi, âm dương cách biệt.,
Đông.
Đông.
Tiếng chuông hồn hậu vang lên từ Chung Cổ Lâu Quốc Tử Giám, tiếng đọc sách lãng đãng như sóng triều truyền đến.
Trong sân viện phía sau Quốc Tử Giám, Tống Ngọc đứng trước họa án trong rừng hoa đào, phác thảo lên một bức mỹ nhân đồ. Khi thì vò giấy tuyên trên họa án thành một cục, ném vào sọt rác đặt bên cạnh, không phải vì hắn thấp thỏm bực tức, đơn thuần chỉ là vì vẽ không như ý.
Không biết ném tới trang giấy thứ mấy, cục giấy không cẩn thận nện lên mép giỏ trúc, rơi rớt xuống dưới gốc đào.
Gió mạt đột nhiên thổi tới.
Một cánh tay trắng như tuyết trắng xuất hiện giữa rừng, nhặt lên cục giấy thả về giỏ trúc.
Tống Ngọc ngước mắt nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào trước mặt đã nhiều thêm một nam tử trung niên, dưới cằm không râu, mặt như quan ngọc, chỉ là giữa hai hàng lông mày quanh quẩn vẻ ưu sầu, khiến nét mặt nhiều hơn mấy phần già nua.
Giả Dịch, đã lâu không gặp.
Vương gia.Giả Dịch khoác áo bào thư sinh màu trắng, ánh mắt dừng ở bức họa trên cành đào, chỉ thoáng nhìn lướt qua liền nghiêng đầu quay đi, chậm rãi bước vào trong trà xá.
Tống Ngọc vẫn chuyên tâm phác họa, thẳng đến lần nữa bất mãn vò giấy mới thả xuống bút lông trong tay, chậm rãi tiến vào trà xá, ngồi xuống trước mặt Giả Dịch, giày vò lên trà cụ trên bếp lò.
Giả Dịch trầm mặc ít nói, lại ngồi rất ngay ngắn, dù ở ngay trước mặt, người bình thường chỉ cần không ngẩng đầu nhìn lên, liền không cảm giác được mảy may khí tức, phảng phất như không hề tồn tại vậy.
Đối với điều này, Tống Ngọc không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Giả Dịch là tử sĩ được U Châu Thôi thị bồi dưỡng từ nhỏ, là cao thủ kiệt xuất trong môn phiệt, tựa như lão Tiêu bên người Hứa Bất Lệnh vậy, có thể lấy sức một người cõng chủ tử đi ra từ trong núi thây biển máu.Đáng tiếc, thế sự vô thường, tử sĩ hay hộ vệ kiệt xuất đến mấy, có thể phòng được người, lại không phòng được trời.
Giả Dịch theo Thôi hoàng hậu tiến cung, Thôi hoàng hậu chưa từng bị cung nhân tranh sủng đoạt thế ám toán, lại bởi vì tâm bệnh mà hương tiêu ngọc vẫn, Giả Dịch dù có bản lĩnh thông thiên, lại có thể làm sao?
Ùng ục ùng ục.
Hai nam nhân ngồi đối diện nhau trước bếp bò, nước trà từ từ sôi trào, bốc lên sương trắng.Giả Dịch bình tĩnh nhìn ấm trà, thật lâu mới hít vào một hơi, giọng nghe hơi lanh lảnh.
Vương gia gọi ta đến đây, không biết vì chuyện quan trọng gì?
Tống Ngọc chăm chú pha trà, phong thái hiền hoà nho nhã trước sau như một.
Ôn chuyện mà thôi.Ôn chuyện vốn là chỉ giao lưu hồi ức giữa bạn bè với nhau, nhưng đối với Giả Dịch mà nói, từ sau khi chủ tử chết đi, quá khứ muôn hình muôn vẻ trừ nỗi đau khắc cốt minh tâm ra thì không còn bất cứ điều gì ý nghĩa nữa cả.
Từ xưa đến nay, người được xưng"chân quân tử", thường thường đều là tiểu nhân. Ta và ngươi không phải bằng hữu.
Ha ha.
Nghe được lời đánh giá phạm thượng này, Tống Ngọc lại không hề tức giận, Công tội thế nào, tự có hậu nhân định luận, không cần hai người chúng ta nhọc lòng. Hôm nay mời ngươi tới, là muốn hỏi ngươi mượn một vật.
Giả Dịch nâng chéntrà lên, không để ý nước trà vẫn đang nóng hổi, khẽ nhấp một ngụm rồi hỏi.
Vật gì?
Tống Ngọc trầm mặc chỉ khoảnh khắc, sau đó chậm rãi nói, Mười năm trước thiết ưng săn hươu, Túc Vương và hoàng huynh nảy sinh ngăn cách, lẫn nhau sớm đã bằng mặt không bằng lòng, không còn tình nghĩa như ngày trước.
Thần sắc Giả Dịch vẫn cứ bình thản.
Theo ta được biết, thánh thượng chưa hề biểu hiện ra ý niệm tước phiên.
Tống Ngọc lắc đầu, Tâm tư vua một nước, há là điều ngươi có thể đoán được. Tháng mười một năm trước, Túc Vương thế tử vào kinh, bị mai phục ở khu vực Vị Hà, may mắn sống sót trốn tới Trường An, lại thân trúng Tỏa Long Cổ. Cái tên Hứa Bất Lệnh này, ngươi có hiểu rõ không?
Giả Dịch hồi tưởng một lúc rồi nói.
Theo như chính miệng nghĩa phụ nói qua, Túc Vương thế tử võ nghệ thông thần, giả lấy ngày giờ chưa hẳn không thể quan tuyệt thiên hạ, thiên phú so với ta thì hơn xa. Chỉ là tính cách xung động khát máu, phong mang quá cứng quá thịnh, khó mà có được kết cục tốt.
Tống Ngọc khẽ gật đầu, thở dài nói, Vốn là ác giao, lại bị buộc lên dây cương. Ác giao chính là ác giao, hoặc là phá kén hóa rồng, hoặc là chiết kích trầm sa, há sẽ dung người nắm lấy dây cương điều khiển. Sau khi Hứa Bất Lệnh vào kinh, vẫn luôn âm thầm truy tra chuyện về Tỏa Long Cổ, đã ẩn nhẫn một năm, lại tìm không được manh mối, sợ rằng sẽ bí quá hoá liều.
Giả Dịch nhướng mày.
Vương gia có ý gì?
Tống Ngọc tay chống gối ngồi trên đất, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Năm đó ở kinh thành, ta, hoàng huynh, Hứa Du, ba người thân như huynh đệ, Bất Lệnh cũng tính là con cháu của ta. Giờ Bất Lệnh sa vào tuyệt cảnh, ta thân làm thúc thúc, há có thể ngồi yên không quản. Mấy ngày trước thả ra chút tin tức cho hắn, hẳn rất nhanh liền sẽ tra được công văn khố, tiếp sau chắc sẽ tiến cung.
Hai mắt Giả Dịch híp lại, chăm chú nhìn Tống Ngọc hồi lâu.
Tỏa Long Cổ là thánh thượng hạ ?
Đúng vậy, chứng cứ đều hủy.
Vì sao không trực tiếp giết Hứa Bất Lệnh, diệt cỏ tận gốc?
Đương thời giết không chết, đến Trường An khó miễn hiềm nghi, liền không thể giết.
Giả Dịch hít một hơi thật sâu, trầm mặc hồi lâu, lát sau mới ngước nhìn Tống Ngọc nói.
Vương gia muốn hỏi ta mượn vật gì?
Tống Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía bức họa trong rừng đào, khẽ than thở một tiếng.
Tiểu Uyển tính tình nhu nhược, lại trời sinh chấp ảo, một thân một mình dưới cửu tuyền, sợ rằng đã đợi ở cầu Nại Hà mấy năm. Chuyện của ta chưa làm xong, không thể xuống gặp nàng, hy vọng ngươi có thể đi trước một bước, tiếp tục che chở Tiểu Uyển.
Gió rét kêu gào, trong quán xá lại rất an tĩnh.
Thinh lặng kéo dài rất lâu, chỉ có mỗi tiếng nước trà sôi trào"phốc phốc"vang lên không ngừng.
Không biết qua bao lâu, ngoài sân viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có tiếng nữ tử kinh hô từ xa vọng lại.
Vương gia! Vương gia! Hứa thế tử uống say đánh người, ngài nhanh đi ngăn trở, đừng để Tiêu công tử bị đánh tàn.
Tống Ngọc đứng dậy, giơ tay thi lễ với Giả Dịch một cái, sau đó lập tức quay người đi ra cửa viện, cùng theo Tùng Ngọc Phù tiến đến Văn Khúc Uyển.
Trong sân viện toàn cây đào, thẳng đến khi Tống Ngọc đi rồi, Giả Dịch mới đứng dậy, bước ra trà xá.
Bước chân vô thanh vô tức đi tới trước họa án.
Trong bức tranh treo trên cành đào là một thiếu nữ xách lên mép váy chạy chậm trong rừng hoa đào nở rộ, quay đầu lộ ra nửa gương mặt, thần sắc mang theo chút kinh hoảng.
Ngươi là ai. Không được vẽ ta. Ta tức giận.
Tiếng vọng vang lên bên tai, phảng phất về lại phiến rừng đào ở U Châu năm xưa.
Giả Dịch bước tới gần, đưa tay khẽ chạm lên họa quyển một cái, nhìn lạc khoản Từ Đan Thanh dưới góc bên trái, hồi ức xa xưa từ từ tuôn hiện trong đầu.
Năm đó Từ Đan Thanh vẽ ba bức tranh, một bức treo ở ngự thư phòng, một bức treo ở chỗ này, còn bức tranh mà Từ Đan Thanh hài lòng nhất thì đương thời bị Thôi gia lấy đi, đưa cho tiểu thư trong khuê các.
Tiểu thư không mấy khi ra cửa, đối với chuyện bên ngoài cũng không quan tâm, không biết đối với nữ tử mà nói, được Từ Đan Thanh vẽ vào tranh là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, chỉ cảm thấy thư sinh xấu xa kia rất chán ghét, vẽ lại bộ dạng nàng đang chạy trốn, còn vẽ đẹp như vậy.
Tiểu thư vốn muốn đốt bức tranh này đi, cũng may hắn nghe qua tên Từ Đan Thanh, thuyết phục mãi mới bảo lưu lại được, thế là tiểu thư tiện tay đưa cho hắn.
Hắn là tử sĩ, không sản nghiệp không gia quyến, đến cả chỗ ở cố định đều không có, liền chôn bức họa dưới rừng đào U Châu, trên đời chỉ có hắn và tiểu thư biết được chuyện này.
Tiểu thư vốn cả đời sẽ ở trong phiến rừng đào kia, cả đời vui vui vẻ vẻ, chỉ trách vương hầu tướng tướng thế gian không để tâm tới suy nghĩ của nàng.
Giả Dịch nhìn bức tranh trước mắt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới mềm giọng nói nhỏ một câu.
Hoàng đế không xứng với tiểu thư, lại đặt tiểu thư ở trong lồng, hắn nên tự thân đi xuống bồi tội với tiểu thư.