Thế Tử Hung Mãnh

Chương 98: Say rượu hiển lộ chân tình

Chương 98: Say rượu hiển lộ chân tình




Trong cung thành, một đạo pháo hoa thăng lên, hào quang óng ánh chiếu khắp Trường An, báo hiệu mồng một tháng giêng đi đến!

Cảnh Hoa Uyển, trrong biệt viện không lớn, bọn nha hoàn tụ lại với nhau, nhìn lên khói lửa đầy trời, líu ríu chuyện trò.

Trong phòng phía sau, hơi ấm lò smưởi mang đến khiến bầu không khí hơi có vẻ nóng bức, bởi qua ba lượt rượu, gương mặt Lục phu nhân ửng đỏ, tròng mắt ưng ửng nước, lông mi cong cong ynhìn vào Hứa Bất Lệnh.

Chắc vì uống rượu nên tương đối nóng, Lục phu nhân cởi một nút cổ áo, lộ ra một góc thêu mẫu đơn trên yếm, chỉ là hai người đều uống quá chén nên không chú ý tới.

Ừm. Quan ngoại a. Đi ra Ngọc Môn Quan chính là sa mạc, không có gì để nhìn cả. Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan. Chính là nói bên kia không có mùa xuân.

Hứa Bất Lệnh bị cường hành chuốc hai vò liệt tửu, uống xong vò thứ nhất liền biết không gánh được, nhưng Lục phu nhân tới một câu"Hai vò của thái hậu ngươi đều uống sạch.", hắn liền không lời để nói, kiên trì uống cạn, nói chuyện đều bắt đầu đứt quãng, rõ ràng đã ngà say.

Lục phu nhân uống thanh tửu, trừ hơi ngất ngây ra thì không có phản ứng gì quá lớn, cười tủm tỉm nhìn vào, thỉnh thoảng kẹp một đũa đồ ăn đưa đến bên miệng Hứa Bất Lệnh.

Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan. Chỉ hai câu thôi?

Bốn câu, ừm. Hoàng Hà xa thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn. Là do Vương. Vương Chi Hoán viết.

Vương chi hoán là vị tài tử nào? Chưa nghe nói qua. Là. Là.

Hứa Bất Lệnh gian nan hồi tưởng, đầu óc bỗng cảm thấy mê muội, tiếp sau liền là"Bịch"một tiếng, ngã rạp trên mặt bàn.Lục phu nhân khẽ nhíu mày, đây còn là lần đầu tiên thấy Hứa Bất Lệnh uống gục, không khỏi có chút buồn cười, đưa tay đẩy đẩy bả vai Hứa Bất Lệnh.

Lệnh Nhi? Lệnh Nhi? Ta không sao.

Hứa Bất Lệnh lại ngồi dậy, chớp chớp mắt, cảm giác khó mà gánh tiếp được bèn đứng lên nói, Lục di, ta đi về trước.

Lung la lung lay, lảo đảo đứng không vững.Lục phu nhân buồn cười, vội vàng đứng lên đỡ Hứa Bất Lệnh, nhưng chẳng ngờ Hứa Bất Lệnh thuận tay ôm lấy cổ nàng, tựa sát vào người.

Ui da.Vóc dáng Hứa Bất Lệnh rất cao, bởi vì tập võ từ nhỏ, thân thể vô cùng rắn chắc, mặc quần áo không dễ nhìn ra, trọng lượng lại cực nặng.

Lục phu nhân thấp hơn Hứa Bất Lệnh nửa cái đầu, bị áp cho lảo đảo, phải chống xuống bàn mới dựng Hứa Bất Lệnh lên được, phàn nàn nói, Nhìn qua có vẻ văn nhược, sao lại nặng thế này.

Lục di. Cũng rất nặng.

Hứa Bất Lệnh đầu váng mắt hoa, mơ mơ màng màng đáp một câu.

Lục phu nhân sửng sốt, tưởng rằng nói nàng béo, hơi chút nổi nóng lườm Hứa Bất Lệnh một cái, lung la lung lay đỡ hắn đi tới sau rèm.

Hứa Bất Lệnh uống quá chén, mắt híp lại, hơi thở nóng rực phun lên cổ Lục phu nhân, xông thẳng tới sâu nơi vạt áo.

Lục phu nhân rõ ràng có chút chịu không nổi, lại không thể làm sao, đành mím môi ôn nhu kêu nói.

Lệnh Nhi? Lệnh Nhi? Thanh tỉnh chút.

Ừm. Ta không sao.

Hàm hàm hồ hồ đáp lại, xuyên qua rèm châu đi vào trước màn trướng, Lục phu nhân hơi có vẻ phí sức đưa tay ra, muốn đỡ Hứa Bất Lệnh nằm xuống, nào ngờ trọng tâm đột nhiên bất ổn, trực tiếp ngã trên đệm chăn.

Tiếng kẽo kẹt khẽ vang, màn trướng thoáng lắc lư.

Lục phu nhân ô một tiếng, nhíu mày, bị ép cho thiếu chút không thở nổi. Nghiêng đầu nhìn lại, Hứa Bất Lệnh ngã chổng vó đè trên người nàng, đầu đặt sát cổ, hơi thở phun ra nóng rực.

Lục phu nhân bị đè cho cả người gần như lún vào trong đệm chăn, đưa tay đẩy bả vai Hứa Bất Lệnh, muốn ngồi dậy chỉnh sửa thế nằm cho Hứa Bất Lệnh, lại không ngờ Hứa Bất Lệnh quá nặng, dùng sức mà vẫn không lay động được.

.

Lục phu nhân chớp chớp mắt, vốn định mở miệng gọi Nguyệt Nô đi vào, nhưng hơi chút đánh giá tình hình tại trường, lập tức không khỏi đỏ mặt lên.

Tư thế này, sao mà giống. giống.

Nghĩ đến đó, Lục phu nhân liền không giữ được bình tĩnh, trong lòng loạn cả lên, nôn nóng muốn đẩy Hứa Bất Lệnh ra.

Lệnh Nhi! Mau dậy đi, ngươi đè lên ta.

Ta ngủ một lát.

Vẫn là tiếng đáp lại hàm hồ, Lục phu nhân đẩy mấy lần, không đẩy được Hứa Bất Lệnh ra, ngược lại khiến Hứa Bất Lệnh tỉnh được mấy phần. Có lẽ là bởi cảm thấy ngủ không thoải mái, tay Hứa Bất Lệnh sờ sờ trên mặt nàng, sau đó hạ xuống, bắt lấy.

Ô.

Mắt hạnh Lục phu nhân trợn tròn, tâm tạng run lên! Tiểu tử chết tiệt này, không ngờ.

Nàng thủ tiết nhiều năm, trước nay luôn giữ mình trong sạch làm sao chịu được, vội đưa tay che miệng mới không phát ra tiếng, tay còn lại bắt lấy tay Hứa Bất Lệnh muốn kéo ra, chỉ là nửa điểm võ nghệ đều không biết, căn bản không làm gì được Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh uống say, hiển nhiên đã có chút mơ hồ không biết nặng nhẹ.

Dị dạng khó mà diễn tả truyền tới tâm đầu, nước mắt Lục phu nhân bất giác chảy ra, muốn nhắm mắt lại không dám, cố hết sức xô đẩy, giày lắc lư giữa trời mấy lần, khiến làn váy dập dờn từng cơn sóng gợn.

Tiểu tử chết tiệt, ngươi. Ngươi học được từ chỗ nào.

Lục phu nhân nín nhịn khoảnh khắc, thấy Hứa Bất Lệnh không dừng tay, mắng một tiếng lại không dám hô quá lớn, đành phải đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Hứa Bất Lệnh, muốn đánh tỉnh đứa cháu đang say khướt này.

Nào ngờ Hứa Bất Lệnh còn tỏ vẻ bất mãn, hơi hơi dùng sức, như thể đang cảnh cáo nàng đừng lộn xộn.

Ngươi.

Lục phu nhân nào từng trải qua chuyện như vậy, toàn thân run lên vừa tức vừa xấu hổ, phí sức phản kháng. Hứa Bất Lệnh được một tấc lại muốn tiến một thước, năm ngón tay linh hoạt chuyển qua cổ áo, mở ra nút áo thứ hai, đẩy ra yếm thêu hình mẫu hơn.

A. Bất Lệnh, ngươi tỉnh, ta. Ta là dì ngươi!

Cả người Lục phu nhân cực lực rung động, gấp đến sắp khóc, sợ lúc này nha hoàn chạy vào nhìn thấy, nắm lấy vạt áo đã mở một nửa, trong cơn cùng đường mạt lộ, đành chỉ biết cắn một cái lên vai Hứa Bất Lệnh.

A.

Chiêu này cực hữu dụng, Hứa Bất Lệnh bị đau gồng người lên, mơ mơ màng màng nói.

Lục di. Sao ngươi lại ở chỗ này.

Bàn tay chết tiệt rốt cuộc lấy ra, còn cúi đầu mê mang nhìn một cái, sau đó chợt khẽ nhíu mày.

Lục phu nhân nào dám nằm đây nói chuyện, vội vội vàng vàng gạt ra Hứa Bất Lệnh, luống cuống tay chân thoát sang một bên, nét mặt đỏ thẫm giữ lấy cúc áo, đang định mở miệng mắng mấy câu, lại chột dạ nhìn ra ngoài.

Rất nhanh Hứa Bất Lệnh lần nữa nằm xuống trên đệm chăn, mơ mơ hồ hồ nói mớ mấy câu rồi im bặt.

Bóng đêm yên tĩnh, đèn đuốc mờ nhạt.

Lục phu nhân vừa tức vừa bực, ôm lấy vạt áo đứng ở đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tròng mắt nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hô. Hô.

Không biết qua bao lâu, Hứa Bất Lệnh ngủ như heo chết.

Lúc này Lục phu nhân mới quay người đẩy ra rèm châu định thoát khỏi gian phòng này, chỉ là giày thêu mới vừa bước ra bỗng chợt ngưng lại, cắn môi do dự thoáng chốc, cuối cùng mang theo mấy phần hỏa khí đi về, ngồi xuống bên cạnh Hứa Bất Lệnh, lẩm bẩm thầm thì.

Không có lương tâm. Lá gan lớn như vậy, chắc là giấu ta khinh bạc không ít nữ tử. Còn nói mang về cho ta xem xem.

Trong lúc nói chuyện, Lục phu nhân khom lưng cởi giày cho Hứa Bất Lệnh, bởi vì cúi người, váy căng cứng lên, phác hoạ ra đường cong mê người chỉ nữ nhân trưởng thành mới có.

Lục phu nhân không hề hay biết, ở sau lưng Hứa Bất Lệnh đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa mới gỡ xuống một bên giày, chỗ nào đó sau người chợt bị nhéo một cái, khiến nàng cả kinh trực tiếp nhảy dựng lên, xoay người lại, tròng mắt như muốn phún lửa trừng nhìn Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh say khướt, cười một tiếng, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Lục phu nhân há há miệng, lại không trách mắng ra tiếng, cuối cùng chỉ đành dậm chân.

Tiểu tử chết tiệt. Bình thường thật đúng là không nhìn ra. Sắc phôi.

Lục phu nhân lại đợi hồi lâu, xác định Hứa Bất Lệnh ngủ say, lúc này mới tay chân lanh lẹ cởi xuống vớ giày, chỉnh sửa thế nằm cho Hứa Bất Lệnh.

Chắc bởi cảm thấy cục tức khó nhịn, còn đưa tay"ba ba"đánh hai hồi trên vai Hứa Bất Lệnh, sau đó mới vội vã chạy ra ngoài.
.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất