Chương 2: Đe dọa, uy hiếp
A! ! !
Gian phòng bên trong vang lên tiếng Mã Tiểu Mai gào thét như giết heo.
Nàng không ngờ một mực nhẫn nhục chịu đựng phế vật con rể, sao lại bất ngờ tình thế đại biến, hắn còn dám ra tay đánh mình.
Phải biết ngày thường, dù có mắng Tần Phàm thậm tệ, hắn cũng không dám phản kháng.
Rất nhanh, tiếng gào của Mã Tiểu Mai kinh động cha vợ và em vợ trong phòng bên cạnh.
Hai người vội vàng chạy ra, thấy cảnh tượng trước mắt đều sững sờ.
Trong chốc lát, họ đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm gì.
Tần Phàm ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía họ, trong lòng hận ý lại bùng lên.
Cha vợ hắn tên Liễu Chính Quốc, tên nghe rất chính đáng, nhưng lại là người vô cùng vô sỉ.
Dù trong nhà không thiếu thứ gì, sống vô ưu vô lo, vẫn thích chiếm tiện nghi khắp nơi.
Là loại người mua ba lạng thịt, còn muốn xin thêm vài lạng hành.
Ngồi xe buýt tàu điện ngầm nhất định sẽ đạo đức bắt cóc người trẻ tuổi, nhảy quảng trường múa cũng muốn tìm cách móc túi bà lão.
Những năm gần đây, Tần Phàm vì cha vợ này mà gặp phải vô số ánh mắt khinh bỉ.
Còn em vợ tên Liễu Diệu Tổ, ngụ ý hi vọng hắn có thể làm rạng rỡ tổ tiên.
Nhưng tên này là một tên hỗn đản, ở trường học bắt nạt bạn nam, quấy rối bạn nữ, ngoài học hành ra thì hắn làm đủ thứ.
Tần Phàm thường xuyên bị thầy gọi đến trường, giúp hắn giải quyết vấn đề.
Hắn hầu như phải bồi cả gia đình các bạn học hành lễ, xin lỗi, nhận lỗi.
Chính là gia đình như vậy, đám người như vậy, mà Tần Phàm lại cam tâm tình nguyện hầu hạ nhiều năm.
Bây giờ nghĩ lại, Tần Phàm tự thấy buồn cười lại đáng buồn.
"Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi dám đánh mẹ ngươi, ngươi không muốn sống sao?"
Sau thoáng chốc im lặng, Liễu Chính Quốc phản ứng lại, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Tần Phàm.
Tay chỉ thẳng vào đầu Tần Phàm mắng: "Phản thiên, đánh người lớn tuổi, ngươi là đồ bạch nhãn lang."
"Nếu không có nhà chúng ta, ngươi là đồ bỏ đi không ai thèm nhận."
"Ăn nhà ta, uống nhà ta, giờ còn dám ngang ngược, ngươi có tin ta bảo con gái ta ly hôn với ngươi không?"
Tần Phàm lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi lại chỉ vào ta, tin không ta bẻ gãy tay ngươi?"
Liễu Chính Quốc cho rằng mình là nhất gia chi chủ, không ai dám trái lời, xưa nay chưa ai dám lớn tiếng với hắn.
Nên khi nghe Tần Phàm nói xong, hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Tiểu súc sinh, ngươi còn dám uy hiếp ta?"
Răng rắc!
Tần Phàm trực tiếp nắm lấy ngón tay cha vợ, dùng sức bẻ gãy, dùng hành động đáp trả lời hắn.
Ngón tay gãy gây đau đớn dữ dội, mặt Liễu Chính Quốc méo mó, thân thể lùi lại, miệng liên tục rên rỉ.
"Tần Phàm, ngươi điên rồi sao? Ngươi biết mình đang làm gì không?"
Liễu Diệu Tổ khó tin nhìn Tần Phàm, tên phế vật này tối nay uống nhầm thuốc à?
Tần Phàm quay lại nhìn hắn, cười lạnh: "Vừa xem giáo huấn hai lão già này, quên mất có cậu nhóc này nữa à?"
Liễu Diệu Tổ vô thức lùi lại nửa bước, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.
Một tên phế vật dựa vào nhà họ nuôi, có gì đáng sợ?
"Khả năng a, làm chó nhiều năm, giờ dám cắn chủ?"
"Trước khi ta nổi giận, quỳ xuống dập đầu xin lỗi cha mẹ ta."
"Không thì đợi chị ta về, ta nhất định bảo chị ta chặt hai chân ngươi."
Liễu Diệu Tổ ra vẻ ta đây, hắn không tin Tần Phàm dám không nghe lời chị gái hắn.
Trong nhà này, chỉ cần chị gái Liễu Như Yên lên tiếng, Tần Phàm quỳ xuống làm chó cũng không phải vấn đề.
"Ta điên mất cái nhà ngươi."
Tần Phàm lao tới, một cú đá mạnh vào người Liễu Diệu Tổ.
Hắn rất nhanh, Liễu Diệu Tổ từ bé được nuông chiều nên không kịp né tránh.
Phanh một tiếng, Liễu Diệu Tổ hứng trọn cú đá.
Thân thể béo ú lao vào tường, rồi bắn ngược lại ngã xuống đất.
"Ngươi dám đánh ta? Ngươi cái phế vật này lại dám đánh ta?"
Liễu Diệu Tổ ôm bụng, khiếp sợ lại thống khổ.
Tần Phàm tiến lên mấy bước, lại hai chân hung hăng đạp xuống: "Đánh liền đánh, chẳng lẽ còn muốn chọn thời gian sao? Trước kia ta nhường nhịn ngươi đủ kiểu, tưởng lão tử sợ ngươi à?"
"Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta!"
"Đừng đánh con trai ta! Đừng đánh con trai ta!"
Mã Tiểu Mai và Liễu Chính Quốc đồng thời hét lớn, rồi cùng nhau xông tới.
Thằng con trai này ngày thường được họ nâng như nâng trứng, một chút ủy khuất cũng không muốn nó chịu.
Sao có thể dễ dàng tha thứ việc bị Tần Phàm đánh như vậy?
Mã Tiểu Mai giơ tay lên, dùng bộ móng tay mới làm hướng mặt Tần Phàm chụp tới.
Còn Liễu Chính Quốc trực tiếp cầm một cái băng ghế đập về phía Tần Phàm.
Tần Phàm khinh miệt nhìn họ, những năm gần đây, hắn chẳng được gì, chỉ là trong công việc không ngừng luyện nên một thân sức lực.
Hắn nắm lấy Mã Tiểu Mai, dùng mạnh thân thể nàng đỡ băng ghế đập xuống.
Băng ghế đập mạnh vào đầu Mã Tiểu Mai, lập tức máu chảy đầm đìa.
Tần Phàm quăng nàng ra phía sau, lại xông tới trước mặt Liễu Chính Quốc, liên tiếp mười mấy cái tát đánh tới.
Ba! Ba! Ba!
Trực tiếp đánh sưng mặt già nua của Liễu Chính Quốc, khóe miệng còn chảy máu.
"Lão tử những năm này, ở nhà các ngươi chịu khổ sở, vậy mà các ngươi đối xử với ta thế nào?"
"Các ngươi nhục mạ ta, sai khiến ta như chó, căn bản không coi ta ra gì."
"Ta đối với con gái các ngươi tốt như vậy, vậy mà nó trả ơn ta thế nào?"
"Nó cặp kè với đủ loại đàn ông bên ngoài, khiến lão tử đội lên biết bao nhiêu mũ xanh."
"Cả nhà các ngươi đều là đồ lang tâm cẩu phế!"
Tần Phàm nghiến răng nghiến lợi kể lể nỗi khổ mấy năm nay, càng nói càng giận dữ.
Một cỗ lửa giận khó kiềm chế bốc lên.
Hắn như phát điên đập phá hết đồ đạc trong phòng, rồi đấm đá ba người kia một trận.
Lúc đầu, ba người còn không ngừng chửi bới.
Nhưng đánh mãi, họ đều im miệng, chạy khắp phòng.
Tần Phàm đuổi theo đánh họ, đánh đến họ toàn thân thương tích, mặt mũi đầy sợ hãi, co rúm vào góc phòng.
Run lẩy bẩy!
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Chúng ta biết sai rồi! Chúng ta không dám nữa!"
Ba người khóc lóc thảm thiết, không ngừng xin lỗi, van xin Tần Phàm tha thứ.
"Các ngươi không phải biết sai, các ngươi chỉ là biết sợ."
Tần Phàm phát tiết xong, vẫn không thấy hả giận.
Những nhục nhã kiếp trước cứ bám riết trong đầu, không thể nào quên được.
Tần Phàm quay người chạy vào bếp, khi hắn ra lại, trong tay đã có một con dao bếp.
Dưới ánh mắt khiếp sợ tột cùng của ba người, Tần Phàm cười dữ tợn, tàn nhẫn: "Lão tử, chặt các ngươi!"