Chương 18: Trương Nghiên biết vậy chẳng làm
Trương Nghiên vừa tức giận, vừa tủi thân, vừa lau nước mắt vừa nói: "Triệu Tuấn, đồ khốn nạn, chúng ta chia tay đi!"
"Chia thì chia, dù sao tôi cũng chán chê rồi. Sinh viên đại học cũng chỉ được cái mã tươi, thật ra còn không bằng mấy em ở sàn nhảy. Cô còn ngồi lì trong xe tôi làm gì, cút xuống mau! Chẳng lẽ chia tay rồi, còn muốn tôi đưa về trường chắc?" Triệu Tuấn khinh khỉnh nói.
Trương Nghiên nghe nửa câu đầu thì tức muốn chết, nghe nửa câu sau thì có chút khó tin: "Đây là đường lớn, đoạn này khó bắt xe lắm, lại sắp mưa nữa, anh bắt tôi xuống xe ở đây à?"
"Không phải thì sao? Chia tay rồi còn muốn tôi tốt với cô chắc? Mau cút xuống, tiện thể trả lại dây chuyền với vòng tay cho tôi." Triệu Tuấn vừa nói vừa đưa tay giật lấy dây chuyền và vòng tay.
Trương Nghiên nghẹn họng, vội che dây chuyền và vòng tay lại: "Sao anh có thể như vậy? Đã tặng quà rồi còn đòi lại, Lâm Xuyên trước kia chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng quà anh ấy tặng tôi chưa bao giờ đòi lại cả."
"Đó là hắn ngu xuẩn, không có nghĩa là tôi cũng vậy. Cô tưởng ai cũng chiều chuộng cô chắc?" Triệu Tuấn dùng sức giật tay Trương Nghiên ra, lôi tuột dây chuyền và vòng tay xuống.
Hắn dùng lực quá mạnh khiến Trương Nghiên đau điếng, kêu lên một tiếng, giằng co một hồi, mái tóc dài rối tung cả lên.
"Triệu Tuấn, đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!" Trương Nghiên không biết là do đau hay do tủi thân, oà oà khóc nức nở.
Vậy mà Triệu Tuấn chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc, mở cửa đẩy Trương Nghiên xuống xe: "Cút đi, con đĩ!"
Nói xong, hắn lái xe nghênh ngang bỏ đi.
Trương Nghiên tóc tai rũ rượi đứng trên đường, bỗng cảm thấy vô cùng bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đã hết mực thương yêu, coi cô như viên ngọc quý trên tay.
Ba năm đại học, Lâm Xuyên lại càng nâng niu chiều chuộng cô hết mực. Chưa bao giờ cô phải chịu ấm ức như thế này. Cô ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Nhưng ông trời chẳng cho cô khóc cho đã, mưa lớn đổ xuống như trút nước.
Trương Nghiên lấy điện thoại ra gọi xe, nhưng ứng dụng báo đoạn đường này ít xe, phải chờ lâu.
Cuối cùng, Trương Nghiên không kìm được, mở Wechat của Lâm Xuyên, gửi tin nhắn thoại.
Những kỷ niệm đẹp đẽ với Lâm Xuyên ùa về như sóng trào.
Cô nghĩ đến cảnh Lâm Xuyên lái chiếc Mercedes-Benz G mới cáu cạnh đến đón mình, cô nhất định sẽ lao vào lòng anh mà khóc cho thật đã.
Sau đó cô sẽ làm lành với anh, không thèm quan tâm đến tên khốn Triệu Tuấn kia nữa.
Nhưng dòng thông báo hiện lên: "Bạn và người này không còn là bạn bè." Trương Nghiên sững sờ tại chỗ. Lâm Xuyên đã xóa cô rồi sao?
Trương Nghiên hoảng hốt, chẳng lẽ câu "sau này chúng ta làm bạn bè" của anh chỉ là nói cho có, chứ thật ra anh chẳng còn muốn dính dáng gì đến cô nữa?
Nghĩ đến những điều tốt đẹp mà Lâm Xuyên đã làm cho mình trước đây, cô không thể nào chấp nhận được. Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, không sao kìm nén được, vỡ oà.
Không liên lạc được với Lâm Xuyên, cô chỉ còn cách chạy đến núp dưới gốc cây ven đường để tránh mưa. Mưa mỗi lúc một lớn, cô nhanh chóng ướt sũng.
Đợi mòn mỏi gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có một chiếc xe công nghệ đến. Thấy cô lên xe ướt như chuột lột, bác tài xế nhíu mày đưa cho cô một chiếc khăn lông.
Bác không hề phàn nàn chuyện cô làm ướt ghế, mà còn ân cần nói: "Cô bé lau đi kẻo cảm lạnh. Khóc gì thế? Chia tay à? Bạn trai cô cũng quá tệ, dù chia tay cũng không thể bỏ cô giữa trời mưa thế này chứ."
Nghe những lời đó, Trương Nghiên càng khóc to hơn vì tủi thân. Bác tài xế cũng chẳng buồn nói thêm, tập trung lái xe.
Đến Đại học Giang Hải, Trương Nghiên chỉ còn cách đội mưa chạy về ký túc xá.
Lúc này, cô lại nhớ đến vô số lần mình quên mang ô, Lâm Xuyên dù ở đâu cũng mang ô đến cho cô.
Trương Nghiên: Độ hảo cảm +3.
Trương Nghiên chạy về đến ký túc xá, Liễu Đình và mấy bạn cùng phòng giật mình khi thấy bộ dạng của cô. Liễu Đình vội chạy đến hỏi han: "Nghiên Nghiên, cậu sao thế? Không phải cậu đi hẹn hò với Triệu Tuấn à?"
Trương Nghiên oà lên khóc: "Triệu Tuấn không phải là người, hắn bỏ tớ giữa trời mưa."
"Hắn sao có thể làm thế? Quá đáng thật đấy!" Liễu Đình lấy khăn mặt trùm lên người Trương Nghiên, tức giận nói.
Hai người bạn cùng phòng còn lại nhìn nhau ái ngại, không biết nên nói gì. Thật lòng mà nói, các cô có chút coi thường con người Trương Nghiên.
Lâm Xuyên tốt với cô như thế nào, các cô đều thấy rõ. Nếu không có tình cảm với Lâm Xuyên thì nên nói rõ sớm đi, đừng có "treo" người ta mãi như thế. Thế mà cô "treo" tận ba năm trời.
Nếu nói cô "chậm nhiệt" thì cũng thôi đi, đằng này vừa đi tụ tập với bạn bè, quen một gã phú nhị đại chưa được mấy ngày đã dọn ra ngoài ở riêng rồi.
Nhưng lúc này thấy cô như thế, các cô cũng ít nhiều có chút thương cảm. Hoàng Tương Bình ngập ngừng nói: "Hôm qua tớ không nói, bạn trai tớ phát hiện Triệu Tuấn hình như không giàu có như vẻ bề ngoài đâu. Sau này tìm hiểu thêm mới biết, hắn chỉ có thể miễn cưỡng coi là một gã phú nhị đại thôi."
"Nhà hắn chỉ là một công ty xây dựng nhỏ, từng kiếm được chút tiền, so với người bình thường thì đúng là giàu có, nhưng so với giới hào môn thì còn kém xa vạn dặm. Mà mấy năm nay giá bất động sản thế nào thì ai cũng biết rồi đấy, công ty nhà hắn thực ra đã sớm gặp khó khăn rồi."
"Hơn nữa, hắn chỉ là con riêng của vợ ba, thực ra chẳng có quyền thừa kế gì mấy. Tiền tiêu mỗi tháng đều bị kiểm soát chặt chẽ. Đồng hồ, quần áo của hắn có khi là đồ giả đấy, vì tiền bạc có hạn mà."
"Dù sao, cứ đội cái mác phú nhị đại thì người bình thường cũng sẽ tin là thật."
"Chiếc xe hắn đi thực ra là xe của công ty gia đình, công ty mua xe có thể được giảm thuế. Ví dụ như năm nào lợi nhuận cao, phải đóng nhiều thuế thì mua xe sang để hạch toán vào tài sản cố định. Nếu công ty gặp vấn đề về vốn lưu động, có khi hắn còn bị bắt bán xe đi đấy. Thế nên, hắn không có nhiều quyền hành với chiếc xe đó đâu."
"Hơn nữa, hắn hay la cà ở mấy hộp đêm, mang cái danh phú nhị đại đi lừa tình mấy em gái làng chơi, mong được gả vào hào môn. Với hắn, phụ nữ chắc chỉ là để chơi bời thôi."
Trương Nghiên nghe vậy thì ngây người ra, bỗng nhiên rất nhiều điều trở nên dễ hiểu.
Thảo nào dạo gần đây Triệu Tuấn hay cáu kỉnh, lại còn keo kiệt nữa, chắc là sắp bị lật tẩy rồi. Khả năng kinh tế của hắn đâu có đủ để mua quà cáp liên tục.
Cũng thảo nào hôm nay thấy Lâm Xuyên đi Mercedes-Benz G với đồng hồ Patek Philippe, hắn lại càng mất kiên nhẫn. Dù sao, thực lực kinh tế đó đã đè bẹp hắn rồi.
Liễu Đình lập tức nổi giận: "Sao cậu không nói sớm, để Nghiên Nghiên đâm đầu vào chỗ chết thế này?"
Hoàng Tương Bình cũng bực bội: "Không phải tớ đã khuyên đừng vội vàng rồi sao? Hôm qua tớ còn khuyên cậu ấy tìm hiểu kỹ con người Triệu Tuấn trước khi lún quá sâu cơ mà. Tại cậu nhận quà của hắn rồi ra sức bênh hắn thôi, bây giờ lại trách tớ?"
Liễu Đình cãi: "Dù sao cũng là tại cậu, tại bạn trai cậu giới thiệu Triệu Tuấn cho Nghiên Nghiên làm quen."
Hoàng Tương Bình không nhịn được nữa: "Cậu đừng có ăn nói hàm hồ được không? Triệu Tuấn là bạn trai tớ giới thiệu à? Cái buổi tụ tập đó vốn là do các cậu đòi đi bằng được, tớ mới dẫn đi thôi. Bạn trai tớ còn dặn dò là sinh viên bọn mình còn đơn thuần, phải cẩn thận với những người ngoài xã hội kia."
Tôn Hạ Hà bênh vực: "Bạn trai Tương Bình đâu có giới thiệu Triệu Tuấn, là các cậu chủ động làm quen đấy chứ."
Trương Nghiên nghe các bạn cãi nhau, nghĩ đến việc mình ngu ngốc bỏ rơi Lâm Xuyên vì Triệu Tuấn, mà giờ Lâm Xuyên lại xóa mình rồi, nhất thời tủi thân òa khóc...